Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 180: Tâm sự của Đinh công tử

Tiểu Ngư là một người ưa hiệu suất cao, ngày hôm sau đã đặt ra phương án hoàn chỉnh trọn vẹn, khi nghĩ thì không mất nhiều thời gian lắm, nhưng
lúc viết lại tốn không ít sức lực, cuối cùng không còn cách nào khác
đành chịu thất bại nhờ Phạm Bạch Thái và Nhạc Du tới giúp đỡ.

Đến trưa, tất cả các ngõa tứ câu lan đều có dán bố cáo của Bách Linh
Các. Tin tức Bách Linh Các muốn chiêu sinh giống như mọc cánh nhanh
chóng bay khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành, chỉ đáng thương Liễu Viên
Thanh từ nay không còn thời gian nghỉ ngơi nữa.

“Đông gia, tôi cũng muốn học diễn, xin hỏi cô có thu nhận tôi làm đồ đệ không?”

Buổi chiều, Tiểu Ngư bị các đồng nghiệp nhiệt tình “ủng hộ”, vất vả lắm
mới chạy thoát khỏi, còn chưa kịp thở ra một hơi đã nghe thấy bên cạnh
thình lình vang lên một giọng nói quái dị, dọa nàng nhảy dựng.

“Nhận chứ, có điều trước khi dạy gọi một tiếng sư phụ thử xem. Nếu nghe
vừa ý tôi mới có thể suy nghĩ.” Tiểu Ngư liếc gương mặt tuấn tú của
người nào đó rõ ràng là ban ngày chạy tới dạo bộ.

Đinh Triệt cười ha ha, nhưng trong nụ cười lại có chút ưu thương nhàn nhạt.

“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Tiểu Ngư không khỏi hoảng sợ, loại sắc thái này trên mặt Đinh Triệt thực sự vô cùng hiếm gặp.

“Ừ, ta muốn ngươi đi cùng đến một nơi.” Đinh Triệt cười cười.

“Cậu muốn đi đâu?”

“Đi sẽ biết.”


“Cậu cứ thế này mà đi ư?” Tiểu Ngư thấy hơi kỳ lạ, mấy lần trước hắn
dịch dung đều vào buổi đêm, lúc này trời nắng chang chang, hắn không
biết mình khiến người khác chú ý đến cỡ nào?

“Ừ.” Đinh Triệt chỉ đáp sơ sài, “Đi thôi.”

Đi.. Được rồi. Chính chủ còn không ngại, nàng để ý cái gì chứ? Hơn nữa
hôm nay nàng cũng không dịch dung, bỏ mặt nạ ra thì cũng là một giai
nhân thanh tú, không có đẹp xấu tương phản đối lập, sợ cái gì?!

Hai người thành thạo tắt qua ngõ nhỏ rời khỏi phố ngõa tứ. Đến một cửa
hàng thực phẩm ở một góc chợ phía nam thành, Đinh Triệt mua một đống
dưa, trái cây và đồ bổ, rồi mướn một con thuyền nhỏ nương theo sông Biện đi về phía tây.

Tiểu Ngư có chút hiếu kỳ Đinh Triệt muốn đi gặp ai, có điều hắn đã nói
đi thì biết, nàng cũng không muốn hỏi nhiều, dù sao đến lúc đó tự nhiên
sẽ rõ.

Thuyền nhỏ đi xuôi theo dòng sông, khi thì thong thả, khi thì lanh lẹ
vượt qua những con thuyền lớn bé khác, đi mãi ra phía tây thành, đại
khái sau non nửa canh giờ mới ngừng lại.

“Dừng ở đây đi!” Đinh Triệt suốt đường nhìn cảnh vật hai bên bờ sông,
cũng chẳng nói gì với Tiểu Ngư, thấy thuyền đi đến một xóm nhỏ mới nói
một câu.

Tiểu Ngư đi theo hắn lên bờ ở một bến sông nhỏ đơn sơ, đưa mắt nhìn, bốn phía cây cỏ đã khô héo quá nửa, giữa vạt cây rừng thưa thớt, một căn
nhà nhỏ cũ nát nằm đó, cùng với xóm nghèo hai bên bờ kênh, so với Liễu
Hà trấn càng ngày càng trở nên sầm uất quả thực khác biệt một trời.

Đinh Triệt thanh toán tiền đò, bảo nhà đò chờ ở đó, còn hắn và Tiểu Ngư
mang theo lễ vật im lặng bước đi. Nhìn có vẻ quen thuộc, có lẽ trước đây hắn đã tới rồi.

Hắn tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ ngày đó nghe mình nói liền thông suốt
những thiếu hụt khó xử khi hành hiệp trượng nghĩa cướp của người giàu
chia cho dân nghèo? Cho nên hôm nay Đinh đại công tử mới đặc biệt tới
học Lôi Phong làm việc tốt? Nhưng vẻ mặt hắn không giống như để làm việc đó. Tiểu Ngư âm thầm suy đoán, vừa đi vừa nhìn quanh quan sát.

Chỉ thấy ngoài bìa làng, không ít những người nông dân đang chăm chỉ làm việc, có điều tuổi tác đều lớn, cách bọn họ không xa có mấy đứa trẻ con vừa đùa nhau vừa cắt những mớ cỏ khô vàng cho vào rổ, thỉnh thoảng gặp
được phân súc vật cũng nhặt hết. Tiểu Ngư biết bọn họ mang về nhà phơi
khô để đốt thay củi. Hiện giờ trong thành Khai Phong tuy người dân đa số dùng than đá, nhưng những người sống ở vùng quê ngoại ô thu nhập thấp
hầu như đều không mua nổi than, nếu không phải quan phủ nghiêm lệnh
không được chặt cây, chỉ sợ cây cối thưa thớt bốn phía đã không còn bóng dáng.

Dọc đường đi vô cùng yên tĩnh, không thấy một ai rảnh rỗi, nếu không có
tiếng kéo sợi canh cửi đơn điệu, Tiểu Ngư gần như tưởng rằng đây là một
xóm không người.

Xóm rất nhỏ, hai người chỉ đi một lát đã tới cuối thôn, nơi đó có một căn nhà nhỏ giống như bỏ hoang.

Nhà ở trong xóm này vốn dĩ đã là rất cũ kỹ, nhưng căn nhà trước mắt lại
càng thê thảm, tưởng chừng một trận gió là có thể đẩy sụp nó.

Đinh Triệt hít một hơi, nhẹ nhàng nâng tay, gõ gõ cánh cửa cổng đã bị mọt ăn loang lổ.

“Ai vậy? Vào đi, cửa không khóa.” Một giọng nói già nua vang lên, sau
đó, qua khe cửa chỉ bằng một ngón tay, Tiểu Ngư thấy một bà cụ già run
rẩy tìm gậy chống, một tay chống cửa nhà.

Đinh Triệt hít một hơi, đẩy cửa vào: “Là con.”

“Cậu là ai?” Bà lão nghiêng đầu, tai trái quay về phía cổng, đôi mắt đục ngầu mờ mịt, rõ ràng là một người mù.

Tiểu Ngư kéo Đinh Triệt, ý bảo hắn đưa hết đồ trên tay cho mình, Đinh
Triệt nhìn nàng cười gượng gạo, rồi bước tới đỡ lấy bà cụ, giọng nói vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên trở nên nghẹn ngào: “Nhũ mẫu, là con, con là
Triệt Nhi.”

“Triệt.. Triệt Nhi?” Cây gậy trong tay bà lão rơi cạnh xuống đất, bà quờ tay túm lấy Đinh Triệt, đôi mắt trống rỗng mở to: “Thật là cậu, Triệt
Nhi?”

“Đúng vậy, Triệt Nhi bất hiếu, giờ mới đến thăm nhũ mẫu. Nhũ mẫu, người
có khỏe không?” Đinh Triệt đau lòng nhẹ giọng trả lời, đồng thời đỡ bà
lão đến phiến đá dài trước cửa ngồi xuống, quỳ một gối ngồi trước bà, để bà tiện chạm vào mình.

“Tốt tốt tốt!” Bà lão nghe nói người đến là Đinh Triệt, giống như bà nội đã lâu không gặp đứa cháu ruột thịt của mình, nhất thời kích động ứa
nước mắt, đáp lại một tràng dài chữ tốt, đồng thời đôi tay khô gầy quờ
quạng lung tung về phía trước.

Đinh Triệt cố nén chua xót, chủ động nắm tay bà đặt lên mặt mình, để mặc những ngón tay như cành khô vuốt ve gương mặt mình.

“Đúng vậy, cậu là Triệt Nhi, đôi mày này, đôi mắt này, cái mũi này,
chính là Triệt ca nhi đẹp đẽ của nhũ mẫu! Triệt Nhi à, ba năm nay cậu đi đâu vậy? Nhũ mẫu ngày nào cũng nhớ cậu, lo cho cậu chết đi được!” Bà
lão vừa kích động vừa kiêu ngạo nói, đôi mắt đục ngầu không ngừng trào
lệ nóng, một tay ôm Đinh Triệt vào lòng, khóc nức nở.

“Nhũ mẫu, không phải con đã yên lành trở về hay sao? Ba năm này, con đi
bái sư học nghệ.” Đinh Triệt nói, ngửa đầu nhìn đôi mắt bà: “Nhũ mẫu,
mắt người…”

“Mù rồi, mù từ hai năm trước!” Không nhắc tới không sao, nhắc tới bà lão càng thêm đau lòng nước mắt không ngừng tuôn ra ào ạt.


“Nhũ mẫu, đừng buồn nữa. Người nói cho Triệt Nhi biết tại sao người lại
chuyển đến đây đi? Mấy năm gần đây có chuyện gì xảy ra? Người cứ từ từ
nói, Triệt Nhi giờ đã trưởng thành, nhũ mẫu chịu ủy khuất gì, Triệt Nhi
nhất định giúp người hết giận.” Đinh Triệt vừa cầm khăn tay lau nước mắt cho bà, vừa dịu giọng an ủi, ánh mắt lộ ra băng lãnh ác độc.

“Đều là quá khứ, quá khứ rồi…” Bà lão thổn thức lắc đầu nói, trong bụng
bỗng truyền đến một âm thanh óc ách, nhất thời gương mặt nhăn nheo đỏ
ửng lên.

“Nhũ mẫu, đã bao lâu người chưa được ăn rồi?” Cặp mày tuấn tú của Đinh Triệt thoáng nhíu chặt.

Tiểu Ngư trước nay chưa từng thấy bộ dáng hiếu thuận của Đinh Triệt,
đang ngây người, nghe tiếng dạ dày của bà lão kêu lên mới tỉnh lại,
không đợi Đinh Triệt mở miệng, bước tới phía trước đem lễ vật đều đặt
lên trên ghế đá, đồng thời lấy ra một bao bánh ngọt, mở đưa tới.

Đinh Triệt nhìn nàng cảm kích, cầm lấy một miếng bánh đưa tới miệng bà
lão. “Cũng không bao lâu, chỉ là người già ăn uống không tốt lắm, đôi
khi vui vẻ lại lười ăn, cho nên không làm bữa trưa.” Bà lão xấu hổ vỗ vỗ tay Đinh Triệt , định nói tiếp, bỗng nhiên cảm thấy bên miệng có gì đó, hơn nữa còn có mùi thơm ngọt ngào, không khỏi sửng sốt.

Đinh Triệt nhân cơ hội đó nhét miếng bánh vào miệng bà, cười nói: “Nhũ mẫu, người có đoán ra đây là bánh gì không?”

Bà lão run run nhấm nháp miếng bánh trong miệng, kích động nước mắt chảy ròng: “Bánh hoa quế nhân táo ở cửa hàng ngõ Điềm Thủy, khi còn bé cậu
thích ăn bánh này nhất.”

“Còn đây?” Đinh Triệt cười tủm tỉm lấy một miếng khác nhét vào miệng bà lão.

“Bánh hoa cúc…”

“Cái này?”

“Bánh đậu xanh..”