Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 152: Lời mời

Qua tết Trùng Cửu, một e rằng có sương, hai là sợ có tuyết, nhưng hôm nay, một cơn mưa to lại đến trước sương tuyết, mang phong cách mạnh mẽ của mùa hạ ào ào đổ tới, chỉ chốc lát đã phủ cả thành Khai Phong trong làn mưa mù mịt.

Tiếng mưa sàn sạt đập trên nóc nhà, hòa lẫn tiếng mưa rơi xuống mái hiên, tí tách trên song cửa, cọ rửa nền nhà lát đá phiến, cuối cùng tụ lại ở những con rạch rồi chảy ra các kênh đào trong thành, rất nhanh đã nhuộm nước sông thành một màu đục ngầu.

Trong Bách Linh Các, vở kịch đã biểu diễn xong, người xem vốn sẽ rời đi nhưng vì không mang đồ che mưa nên nhất thời bị mưa to giữ chân lại, có điều lại giúp cho bộ phận canh cửa thu vé của Bách Linh Các làm ăn thêm được nhiều hơn. Nhất thời, người thu tiền thì thu tiền, người rót trà liền rót trà, người đưa đồ ăn vặt cũng đưa đồ ăn vặt, các tiểu nhị đều bận đến quay cuồng, có diễn viên còn chưa đến lượt diễn của mình cũng tới chủ động hỗ trợ.

Khán giả hay tới đây đều đã quen kiểu hỗ trợ chẳng phân biệt chức nghiệp này, có người khách hào phóng khi thấy mình được chính diễn viên yêu thích phục vụ, còn có thể thuận tay cho thêm tiền trà nước, tỏ vẻ một chút tình cảm sùng bái, coi như đôi bên cùng có lợi. Đợi đến tiết mục tiếp theo mở màn, mọi người lại vô cùng ăn ý im lặng nghe, gần như không có ai ồn ào, ngẫu nhiên có người nhịn không được nói lắm mấy câu, không cần người của Tiểu Ngư cảnh báo, những người xem bên cạnh cũng đã trừng mắt chỉ trích rồi.

Khách quen ở đây đều biết, muốn vào Bách Linh Các xem diễn, bất luận địa vị anh cao hay thấp, có một điều bắt buộc phải tuân thủ, là quy tắc chung của mọi khán giả, nếu mỗi người đều ồn ào bàn tán ầm ĩ, vậy trên đài có cần diễn nữa không? Người khác còn nghe được hay không?

Nhìn trước mắt trật tự hợp lý, Đinh Triệt hiểu được đôi chút, tại sao hiện giờ người trong kinh thành hầu như không ai không biết về thanh danh Bách Linh các, nhưng có một việc hắn và mọi người đều như nhau, đều không thể nào biết được, những làn điệu kịch hát vui tai đẹp mắt như vậy, rốt cuộc nàng nghĩ ra bằng cách nào?

Vừa uống một ngụm trà nóng, ánh mắt Đinh Triệt nhịn không được lại hướng lên một phòng riêng trên tầng hai, người phụ nữ đó giống hệt nàng, rốt cuộc là ai? Hai người có quan hệ gì? Tại sao không thấy hai người chào hỏi hay gặp gỡ?

Hắn bỗng nhiên vô cùng hứng thú, muốn vạch trần hết thảy các bí mật này.


Mà trước mắt, hình như có một cơ hội.

Nhìn thấy người phụ nữ kia kề tai dặn dò gì đó với một a hoàn, Đinh Triệt lặng yên đứng dậy đi theo sau bà ta. Trong mưa gió, mặc dù có giá gỗ cố định, nhưng cánh cửa vẫn bị gió cuồng phong thổi rung động thành tiếng kẽo kẹt.

Liễu Viên Thanh nghe được tiếng đáp lời, đẩy cửa tiến vào phòng làm việc, liền cảm nhận được một cơn gió lạnh ập vào mặt, tập trung nhìn lại, thì thấy Đông gia nhà mình đang đứng quay lưng về phía cửa mở ra cánh cửa sổ trước mặt.

Cửa vừa mở ra, không khí lập tức ùa vào, nhất thời thổi vạt váy và dây thắt lưng của Tiểu Ngư cuốn lên bay lượn, trông dáng hình thiếu nữ càng thêm duyên dáng, phảng phất như một cánh bướm, chớp mắt sẽ vỗ cánh bay đi.

Liễu Viên Thanh hơi ngẩn ra, nhưng lập tức vội chống đỡ lại sức gió đóng cửa lại, lúc này mới cung kính bẩm báo: “Đông gia, vị khách ở phòng Trúc Xanh muốn mời gánh hát chúng ta ngày mười sáu đến biểu diễn mừng thọ cho lão gia nhà ấy, ngài xem..”

Phòng Trúc Xanh? Trong lòng Tiểu Ngư đột nhiên chấn động, nhưng không quay đầu lại, vẫn như cũ đưa tay hứng nước mưa rớt xuống từ mái hiên, để mặc cho cảm giác lạnh lẽo lướt qua lòng bàn tay, theo kẽ ngón tay chảy xuống.

Công bộ viên ngoại Lang phu nhân? Xem ra cuộc sống của bà ấy quả nhiên không tồi.

Khóe miệng Tiểu Ngư cong lên một chút giễu cợt, giọng nói lại bình tĩnh như giếng nước cổ đậy kín, không chút nào bị gió mưa ảnh hưởng: “Quy của Bách Linh Các, từ trước đến nay không biểu diễn bên ngoài, ông không nói cho bà ta biết sao?”

“Tiểu nhân cũng nói như vậy, nhưng vị Công bộ viên ngoại Lang phu nhân kia nói rất khéo, lại không hề kiêu ngạo lên mặt ỷ mình làm quan lại, còn sẵn sàng trả giá gấp ba lần, tiểu nhân nghĩ, ngày mười sáu cũng đúng là ngày nghỉ của Bách Linh Các chúng ta, vì vậy…” Trưởng ban Liễu Viên Thanh có chút khó xử nói.

Làm trưởng ban, đương nhiên ông ta biết quy củ của Bách Linh Các, nhưng có điều đối phương nói rất ôn hòa, không giống như hạng người ỷ thế ức hiếp trước đây, hơn nữa vừa ra tay chính là một đĩnh bạc tạ ơn, vô cùng hào phóng, ông ta do vậy mới ôm tâm lý cầu may đến thử một lần. Nhưng mà, hôm nay tâm tình Đông gia rõ ràng là không được tốt, không khỏi khiến người ta có chút không yên.

“Ông đồng ý rồi?” Tiểu Ngư thản nhiên hỏi.

“Sự tình liên quan đến quy củ Bách Linh Các, tiểu nhân không dám một mình quyết định, nhưng tiểu nhân cảm thấy việc này mọi người đều có lợi, vị phu nhân kia lại cứ mãi khẩn khoản thỉnh cầu, vậy nên mới đến hỏi ý Đông gia, xin Đông gia quyết định.”

Liễu Viên Thanh cung kính nói, nhưng đợi một hồi còn không thấy Tiểu Ngư nói gì, nhớ tới quy củ của Tiểu Ngư mỗi mệnh lệnh ban ra đều chấp hành tuyệt đối, không khỏi hối hận chính mình quá lỗ mãng, đang muốn chủ động thỉnh tội, lại nghe thấy trong tiếng gió mưa truyền lại thanh âm mờ ảo như sương khói của nàng.

“Ông là chưởng quầy của Bách Linh Các, ông đã cảm thấy chuyện này đối với mọi người đều có lợi, vậy thì phá lệ một lần đi!”

“Vâng.” Liễu Viên Thanh tuy rằng mừng rỡ, nhưng miệng vẫn quy củ đáp lời, không thể hiện ra cảm xúc của mình.

“Không có việc gì thì đi ra đi, chuyện này ông phụ trách sắp xếp là được.”

Ngày mười sáu tháng chín sao? Nói cách khác còn có ba bốn ngày, hẳn là đủ thời gian để nàng xử lý chuyện Tang gia và Hạ gia.

“Dừng lại!” Ngay khi Tiểu Ngư lại sắp một lần nữa biến thành tượng gỗ, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng La Đản.

Tiểu Ngư đang đắm mình nghe tiếng mưa rơi, cảm nhận giọt nước mưa rơi xuống lòng bàn tay, lúc này mới giật mình nhận ra, không biết từ lúc nào mình đã quên mất cảnh giác cơ bản.

“Ta tìm Đông gia của các ngươi.” Giọng người kia cười nói thoải mái, không phải Đinh Triệt thì là ai?

“Nếu công tử muốn tìm Đông gia của chúng ta, thì phải để chúng ta đi thông báo trước một tiếng mới phải, tùy tiện đi vào như vậy, không khỏi quá vô phép.” La Đản lạnh lùng nói.

“Các hạ sao biết ta không mời tự vào mà không phải là đang định gõ cửa chứ?” Đinh Triệt thản nhiên đáp lại.

Bên ngoài La Đản dường như nhất thời nghẹn lời. “Để cho hắn vào đi!” Nghe bọn họ đối đáp lẫn nhau, Tiểu Ngư nhất thời đành gạt nỗi phiền muộn trong lòng qua một lên, xoay người cao giọng nói. Nàng tin tưởng cách La Đản đối nhân xử thế, nếu không phải Đinh Triệt quả thật muốn trực tiếp đẩy cửa vào, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chỉ trích Đinh Triệt như vậy. Đinh Triệt này, sao lại càng lúc da mặt càng dày như vậy chứ?


Cửa phòng làm việc lại một lần nữa được mở ra, hai người cùng đứng đó, so sánh ra, Tiểu Ngư lúc này mới nhận thấy Đinh Triệt giờ chỉ thấp hơn La Đản một chút, còn để mình đứng so cùng với hắn thì, chỉ nhìn hắn thôi, Tiểu Ngư liền cảm thấy buồn bực.

Rõ ràng hai người tầm tuổi như nhau, nhưng chiều cao đã chênh lệch như vậy, rõ ràng là phái nữ yếu thế hơn ở phương diện này.

Đinh Triệt đương nhiên không biết Tiểu Ngư lúc này đang nghĩ cái gì, quay qua La Đản cười cười rồi bước vào như không có chuyện gì.

“Đản Nhi, ta không sao, đệ cứ đi làm việc của mình đi.” Tiểu Ngư cười cười nói với La Đản.

“Hắn là?” Lần đầu tiên ở Bách Linh Các, La Đản nghe thấy Tiểu Ngư gọi thẳng tên hắn trước mặt người ngoài, không khỏi ngạc nhiên.

“Còn ai nữa, chính là Đinh Đại công tử của chúng ta đã học hành xong trở về.” Tiểu Ngư mắt liếc qua nhìn gương mặt “thật thà chất phác” của Đinh Triệt, cảm thấy càng nhìn càng chướng mắt. Bây giờ Phạm Đại đã đi rồi, cho dù hắn đòi tỷ thí, nàng cũng có thể lấy lý do phải có Nhị thúc ở một bên nhìn mới đáp ứng để cự tuyệt được.

“Ha ha, La huynh, đã lâu không thấy!” Đinh Triệt chủ động lễ phép chắp tay chào hỏi.

Ánh mắt La Đản sau mặt nạ lấp lóe, cũng chắp tay đáp lại, sau đó quay qua Tiểu Ngư gật đầu, rồi lui ra ngoài tiện tay đóng cửa phòng lại.