Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 127: Người ta có hậu thuẫn

Mặc dù hai người tài cao gan lớn, ban
ngày sáng trưng mà vẫn dám bay tới bay lui trên nóc nhà, có điều kinh
thành không thể đem so với nông thôn chỉ có nhà trệt một tầng, nơi nơi
đều có đình đài lầu các của gia đình phú quý, khó mà đảm bảo không có ai từ cửa sổ nhìn thấy trên nóc nhà có người hành tẩu. Bởi vậy, hai người
dọc đường hết sức cẩn thận tận lực nương theo bóng râm góc khuất mà đi,
miễn phải rước lấy những rắc rối không cần thiết.

“Chính là gian nhà kia.” Đinh Triệt thấy
Tiểu Ngư trước sau vẫn theo sát bên mình, không tụt lại cũng không vượt
quá lên, cảm thấy khoảng cách ngắn như vậy thật khó mà tận hứng.

“Chờ một chút.”

Thấy Đinh Triệt đang định nhảy về phía
tiểu viện, Tiểu Ngư bỗng nảy sinh cảnh giác, theo phản xạ giữ chặt tay
hắn lại, thấp giọng nói.

Đinh Triệt thân hình bị kéo lại, nhìn
cánh tay bị giữ chặt, trong lòng đột nhiên bùng lên một cơn giận khó
hiểu, nhiều năm như vậy, thói quen tùy tiện kéo tay đàn ông của nàng còn chưa sửa sao? Có phải tay hai gã đàn ông trong nhà nàng kia đều đã bị
nàng kéo qua hay không?

“Tôi cảm thấy trong đó có chút khác
thường.” Tiểu Ngư thấy hắn trừng mắt nhìn tay mình, vội buông ra, nhỏ
giọng giải thích, trước kia nàng từng nghĩ phàm là người luyện võ thính
lực thị lực đều tự nhiên mà trở nên thính nhạy, sau này mới biết được
điều này phần lớn là do thiên phú và tố chất thân thể của mỗi người. Hơn nữa, những cú đánh lén biến thái bất thình lình không quy luật của Phạm Đại càng khiến nàng bắt buộc mỗi lúc đều phải giữ vững trạng thái cảnh
giác.


Ngay cả tiếng hít thở rõ ràng như vậy mà
mình cũng không phát hiện ra, Đinh Triệt theo bản năng ngưng thần nghe,
nhất thời cảm thấy hai gò má nóng lên, may mà đang đeo mặt nạ da người,
nhìn không ra sắc mặt, nhưng không muốn thừa nhận sự lơ đãng của mình,
đầu óc xoay chuyển, cố ép chính mình dùng giọng thản nhiên nói: “Chỉ là
mấy tên mèo ba chân mà thôi.”

Lời này nói cũng đúng, từ hô hấp mà phân
biệt, nhân số bên trong tuy nhiều, nhưng đối với hắn mà nói chẳng qua
chỉ là một đám ô hợp mà thôi.

“Mèo ba chân đúng là không đáng sợ. Chỉ
là nếu trong đó có người của quan phủ thì chuyện sẽ không dễ làm, chúng
ta trước nhìn xem.” Tiểu Ngư nhìn quanh bốn phía một chút, lặng lẽ không tiếng động trượt từ trên mái nhà xuống. Tang gia luôn luôn thích vỗ
mông ngựa quan phủ, mà theo nàng biết, ở gần viện này còn có một đội
quan binh đóng quân quản lý trị an khu này.

Đinh Triệt thấy Tiểu Ngư cẩn thận thì không cho là đúng, nhưng không tỏ vẻ phản đối, cũng như bóng với hình theo sát nàng.

Hai người chuyển quanh tiểu viện một
vòng, rất nhanh phát hiện ra ngay dưới một gian lầu các sát vách có một
chỗ quan sát rất tốt.

Không biết có phải vì cố ý dụ địch hay
không, trong phòng cửa sổ mở ra, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng tên
đại quan nhân nào đó kia cùng mấy gã tay chân ngổn ngang trên mặt đất,
thoạt nhìn hết thảy không khác chút nào so với lúc Đinh Triệt rời đi,
một người ngoài đều không có. Nhưng mà Đinh Triệt mắt sáng như đuốc, sao có thể không nhìn ra thân thể bọn họ đã bị từng di chuyển.

Qua bên kia.

Tiểu Ngư làm một động tác ra hiệu, hai
người thần không biết quỷ không hay theo một góc chết tiến vào trong
viện, mặc dù nhất thời nhìn không thấy những kẻ ẩn núp, nhưng đã có
những tiếng hít thở rất nhỏ có thể báo hiệu, rất nhanh liền tránh được
giám thị bên trong luồn đến dưới một cửa sổ phòng bên đang đóng chặt.
Quả nhiên là người của quan phủ.

Tiểu Ngư ngó qua một lỗ nhỏ nhìn vào, chỉ thấy trong phòng bên này tổng cộng có bốn cung thủ, hai tên tránh sau
màn che, giương cung lắp tên nhắm vào gian sảnh giữa, hai tên còn lại
đứng trước cửa sổ nhắm vào sân.

Bên này có bốn tên, bên kia nhất định là
cũng có mai phục giống thế. Nhưng cho dù có là tám người, đối phó với
những quan binh bình thường không biết nhiều công phu quyền cước chỉ dựa vào vũ khí, Tiểu Ngư cũng sẽ không để vào mắt, chỉ là… Tiểu Ngư cười
khổ một chút, thật đúng là bị nàng đoán đúng.

Tại sao phải đi? Thấy Tiểu Ngư tỏ ý muốn lui lại, Đinh Triệt dùng ánh mắt dò hỏi.

Dịch dung loại thượng đẳng, không chỉ là
dán một cái mặt nạ da người lên mặt là được, mà ngay cả mi lẫn mắt đều
thay đổi hình dạng. Con mắt Đinh Triệt vốn dĩ độ lớn vừa đủ, lông mi
dài, dày mà cong vút, đồng tử sáng ngời trong suốt, nhưng giờ sau khi
dịch dung, mắt hai mí bị mặt nạ đè lên thành một mí, lông mi thoạt nhìn
cũng ngắn hơn rất nhiều, hơn nữa tận lực thu liễm thần thái, thoạt nhìn
rất khó có thể khiến người ta liên tưởng đến bộ dáng cũ.

Rời đi rồi nói, Tiểu Ngư nhìn lại
ánh mắt Đinh Triệt, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng trước mắt không
phải là lúc truy vấn nguyên nhân này nọ.

Hai người lặng im không tiếng động rút đi.

“Thân là quan binh lại trợ Trụ vi ngược,
tại sao không để bọn họ gặp chút giáo huấn?” Đinh Triệt nhíu mi, năm đó
hắn và Tiểu Ngư ở chung tuy không nhiều, cũng hiểu được bản chất nàng kỳ thật yêu ghét rõ ràng, tính tình có thù tất báo, nếu không Cảnh Đạo Sơn kia sẽ không bị phế võ công, Cổ Ngọc cũng sẽ không tức giận đến khóc
sướt mướt gặp mình cáo trạng, nhưng hôm nay lại yếu đuối bực này, ngay
cả ra tay cũng không dám, thật sự không phù hợp với tác phong của nàng.

“Bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc
mà thôi, Bách Linh ban của chúng tôi còn muốn kiếm ăn ở kinh thành.”
Tiểu Ngư thản nhiên nói, giống như đã nhận mệnh. Đối với một người xa
lạ, đương nhiên nàng không thể nào nói ra tính toán thật của mình.

Con nhóc nhát gan! Đinh Triệt trong lòng châm biếm một câu. “Vậy ngươi tính cứ thế bỏ qua?”

“Người ta có quan phủ chống đỡ, không bỏ
qua thì thế nào? Công tử là người trong giang hồ, không thể không biết
thái độ của triều đình đối với người luyện võ thế nào chứ?”

Đinh Triệt nhất thời nghẹn lời. Nếu lúc
trước hắn dấn thân vào làm môn hạ của lão già quái dị Bỉ Lương là vì
tương lai vung kiếm giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, nhưng đến giờ chắc chắn là vô cùng buồn bực vì đã lựa chọn chức nghiệp này, chỉ vì hiện
giờ Đại Tống phòng bị người luyện võ chẳng phải chỉ là chút một hai. Năm đó Thái tổ hoàng đế đoạt thiên hạ, người trong giang hồ vì cứu vớt sinh linh thiên hạ, chẳng những không cần quân lương, ngay cả vũ khí đều tự
mình chuẩn bị, đến giờ thì tréo ngoe, nếu có kẻ nào dám can đảm giắt đao kiếm đi ra đường, tuyệt đối là lập tức nhận được ngay sự “chú ý đặc
biệt” của quan phủ.

Việc hôm nay, theo lẽ thường hắn vốn có

thể làm chứng cho ông cháu Nghiêm gia, nhưng hắn là một người giang hồ,
lại là một người giang hồ có thể điểm huyệt, chỉ bằng điều này, đối với
ông cháu Nghiêm gia chỉ hại chứ không lợi chút nào.

“Quân tử báo thù, mười năm không muộn,
công tử có tấm lòng hiệp nghĩa, tiểu nữ ghi nhận trong lòng, hôm nay tôi còn phải về Bách Linh các xử lý một việc, không biết trưa ngày mai có
được may mắn đón tiếp công tử ở Chính Đức lâu một lần không?”

“Thịnh tình của cô nương, từ chối thì bất kính, vậy ngày mai gặp lại ở Chính Đức lâu.” Nhớ tới trưởng bối nhà
mình hầu như đều là làm quan, Đinh Triệt có chút buồn bực, hưng trí muốn tìm Tiểu Ngư tỉ thí không khỏi tạm thời tuột dốc, lại nghĩ lại, nếu sư
phụ đã đến kinh thành, chắc không đến nỗi lập tức sẽ rời khỏi, mình vẫn
còn cơ hội khác, liền chắp tay, tung mình rời đi.

Người này rốt cuộc là ai?

Tiểu Ngư nhìn về phía hắn biến mất, trong lòng lại một lần nữa thấp thoáng nghi hoặc, nhưng như lời nàng vừa nói
ban nãy, trước mắt phải bảo đảm an toàn cho gánh hát, bảo đảm diễn xuất
có thể thuận lợi tiến hành mới phải, cũng liền tự quay về Bách Linh các.

Sau khi quay lại các, Phạm Đại đã chờ ở
đó, vừa mở miệng đã hỏi cả một đống vấn đề, hỏi xong lại một trận chửi
rủa ầm ĩ Tang gia và quan phủ vô sỉ, cuối cùng mới hứng thú hỏi Tiểu Ngư thiếu niên lạ kia là ai.

“Ta cũng không biết hắn là ai, có điều ngày mai ta đã hẹn hắn buổi trưa ăn cơm rồi.”

“Ta đây cũng đi.” Nghe nói thiếu niên lạ
này khinh công không tồi, Phạm Đại si mê võ học đương nhiên không chịu
buông tha cơ hội này.

“Chuyện này nói sau. Nhị thúc, chúng ta
trước bàn bạc một chút, làm thế nào đáp lễ hàng xóm đi.” Tiểu Ngư lấy
bình sứ ra đặt trên bàn, “Ta đã có một ý tưởng, nhất định phải bắt bọn
chúng khổ mà không nói được thành lời.”