Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 112: Bản cô nương không hứng thú

Mới vừa rồi Phạm Đại và lão già tuy rằng
lướt qua nhau, nhưng trong mắt người thường thì chỉ là quái dị một chút
mà thôi, cũng không nhìn ra được những bước đi nhìn như thong thả thực
chất lại hàm chứa tốc độ trong đó.

Phạm Đại vừa nói ra câu kia, chỉ nghe ồ một tiếng, những người khách không biết rõ sự việc đều bật cười.

“Xem ra gã đàn ông này uống say rồi, lại có thể mời lão già điên xem tướng tay cho cháu gái mình, cười chết mất thôi!”

“Đúng vậy, xem bộ dáng hắn uống rượu ban nãy, tám phần là đồ sâu rượu, uống say mất rồi!”

“Lão già quái dị này mà xem được tướng tay, ta đây còn có thể xem được tướng mặt ấy chứ!”

Tiểu Ngư chỉ quăng ra một ánh mắt xem
thường, nàng mặc kệ lão già quái dị này là ai, nàng chỉ biết mỗi người
giang hồ đều có cách sinh tồn của mình, không giống như vài người già cả bệnh tật mẹ góa con côi thực sự, cần người khác thông cảm chiếu cố,
nàng cũng không quản Phạm Đại đẩy nàng đến là có ý đồ gì, chỉ biết rằng
nàng không muốn bất luận kẻ nào phá vỡ dù chỉ là chút ít sự yên ổn vất
vả lắm mới giành lại được.

Trong lòng đã có quyết định, nàng cũng
không quay đầu chỉ trích Phạm Đại tự ý, chỉ ra hiệu La Đản để ý đến Phạm Bạch Thái, rồi đi vào trong quán.

Khách trong quán còn tưởng rằng nàng thật sự ngoan ngoãn nghe lời thúc thúc, cam tâm tình nguyên để cho lão già
kỳ quái kia sờ vào đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình, không khỏi đều
vẻ mặt phong phú khác nhau. Mấy kẻ háo sắc không khỏi đỏ mắt, chậc chậc, thiếu nữ này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng chỉ cần là người có mắt nhìn đều
có thể thấy sau này tuyệt đối sẽ là một mỹ nhân, hiện giờ mỹ nhân còn
chưa trưởng thành, để cho một lão già thối chiếm được tiện nghi trước,
thật sự rất đáng tiếc.

Lão già quái dị kia hiện giờ cũng dừng
không lùi vào trong nữa, sâu trong đôi mắt trợn tròn trông như đục ngầu
vô thần phút chốc thoáng hiện một chút quang mang, nhưng lập tức lại

khôi phục như cũ, giả ngây giả dại nhìn hành động tiếp theo của Tiểu
Ngư.

Nhưng mà phản ứng của Tiểu Ngư lại ngoài dự đoán của mọi người.

Chỉ thấy nàng đúng là đi về phía tủ quầy, nhưng mục tiêu thì lại là tiểu nhị của quán đứng sau quầy.

“Tiểu nhị ca, xin hỏi vừa rồi thúc thúc
của ta uống hết bao nhiêu tiền rượu?” Tiểu Ngư không nhìn những ánh mắt
phong phú trong quán, cũng dường như không thấy lão già quái dị dưới
chân bên cạnh, giống như bình thường mỉm cười hỏi.

“Ồ..” Tiểu nhị nhìn gương mặt tươi cười
của nàng, ngây ra một chút mới phục hồi lại tinh thần, vội nói: “Thúc
thúc cô nương uống hai cân Thiêu Đao Thanh, tổng cộng là mười sáu văn.”

Tiểu Ngư lấy tiền trong túi ra, đếm đếm
đặt lên mặt quầy: “Tiểu nhị ca, đây là hai mươi mốt văn, mười sáu văn là trả tiền, năm văn còn lại là tôi giúp ông cụ này bù vào, anh lấy cho
ông ta một cân Kiếm Nam Xuân đi!”

Nói xong liền xoay người định đi.

Lão già quái dị kia không ngờ nàng lại xử lý như vậy, trong lúc ngẩn ngơ, đột ngột giơ mạnh một chân quét về phía mắt cá chân Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư sớm đã có đề phòng lão già này,
lão vừa động nàng cũng nhanh chóng phản ứng, một tay chống lên mặt quầy, người đã vươn mình lên độ cao hơn một thước, hoàn toàn tránh khỏi được
công kích của lão già, sau đó mũi chân nhẹ điểm lên mặt đất, giây tiếp
theo đã như chim én nhảy ra xa một thước.

“Hay!” Trong quán nhất thời vỗ tay rầm
rầm, hoan hô sự cơ trí của thiếu nữ, đồng thời đều trách lão già không
biết phải trái, lại không một người nhìn ra trong phản ứng giống như
người thường bị chấn kinh của Tiểu Ngư, kỳ thực bao hàm trong đó tinh
túy của khinh công Phạm gia.

Tiểu Ngư vững vàng đáp xuống đất xong,
bước chân cũng không dừng lại, đi ra khỏi quán rượu, hung dữ trừng mắt
Phạm Đại, kéo Phạm Bạch Thái bước đi, La Đản chỉ chần chừ một chút rồi
cũng liền đi theo nàng.

“Aiz, Tiểu Ngư…” Phạm Đại bị Tiểu Ngư
trừng mắt, nhất thời thông minh ra tỉnh ngộ lại, nhà bọn họ ai mới là
người làm chủ, vội nịnh nọt làm mặt cười thật tươi, theo phản xạ có điều kiện bước sát lên, đi được hai bước mới quay đầu lại nhìn thoáng qua
quán rượu, chỉ thấy lão già kia nghiêng đầu dại ra nhìn về phía này,
không biết là nghĩ cái gì.

“Nhị thúc…” Tiểu Ngư dường như sau lưng có gắn mắt, không quay đầu lại mà gọi, thanh âm trong vắt mà lành lạnh.

“A.. Đến đây!” Phạm Đại vội đáp, cuống quýt quay người đuổi kịp, trong mắt lại lộ ra chút tiếc nuối.

Nếu hắn không đoán nhầm, lão già kỳ quái
mang theo hồ lô tím thật sự là có lai lịch rất lớn, nếu võ công quỷ dị
của lão ta có thể truyền cho Tiểu Ngư.. Hắc, cháu gái này của hắn tương
lai tuyệt đối là ngồi vững vị trí thiên hạ đệ nhất hiệp nữ, chỉ tiếc…

Phạm Đại nhìn cháu gái đi phía trước
chẳng tỏ ra chút hứng thú nào với lão già kia, lại quay đầu nhìn lão già đang thúc giục tiểu nhị đong rượu, âm thầm thở dài, nhưng lập tức con
ngươi đảo vòng, nghe đám khách trong quán rượu nói lão già này thường
xuyên đến mua rượu, chỉ cần lão ta còn ở kinh thành này, với thói quen
của lão, mình cũng không lo không tìm được lão, cần gì phải nóng lòng
nhất thời chứ?

Hơn nữa hắn cũng không tin lão già đã
nhiều năm muốn tìm truyền nhân này nhìn thấy cháu gái mình mà lại không
động tâm, nghĩ như vậy, ngực Phạm Đại lại ưỡn thẳng lên.

“Lão già kỳ quái kia không đi theo chứ?” Đi được một quãng đường, Tiểu Ngư cẩn thận nhìn xung quanh.

“Hẳn là không.” Phạm Đại cũng quay đầu dò xét một chút, lại làm mặt nịnh nọt nói với Tiểu Ngư: “Cháu gái ngoan,
cháu đừng tức giận, nghe Nhị thúc giải thích.”

Tiểu Ngư lạnh lùng nói: “Ta nghe.”

Phạm Đại sán lại, hắc hắc cười: “Cháu gái ngoan, cháu có biết lão già kia là ai không?”

Tiểu Ngư lại quăng một ánh mắt coi thường, nàng chẳng phải vạn sự thông, biết rõ nhân sĩ võ lâm như lòng bàn tay.

“Hắc hắc, khi lão tiền bối mang theo hồ
lô tím năm đó khuấy đảo phong vân, ngay cả Nhị thúc đây của cháu còn
chưa ra đời, cháu không biết cũng rất bình thường.”

“Lão ta trước kia là nhân vật bản lĩnh rất cao cường.” Tiểu Ngư dùng câu trần thuật nói.

“Ớ, sao cháu biết? Ta không nhớ là chúng ta từng đề cập qua về ông ta mà?” Phạm Đại ngớ ra nói.

“Không phải thúc vừa nói lão từng khuấy
đảo phong vân sao? Nếu có thể khuấy đảo phong vân, đương nhiên phải có
bản lĩnh cao cường, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng có thể đoán ra, tiếp theo sau này, không gì khác ngoài là vì chuyện nào đó mà thoái ẩn giang hồ, đã rất nhiều năm chưa thấy..vv.., đúng không?” Tiểu Ngư dường như
đã biết từ trước, ngắn ngủn mấy câu đã đem chuyện xưa Phạm Đại muốn kể
tổng kết một lần, sau đó bỏ thêm một câu: “Nhị thúc, những chuyện này
đều là việc của người khác, không liên quan gì đến nhà chúng ta, thúc có mục đích gì, cứ việc nói thẳng đi!”

Kiếp trước truyền thông phát triển, loại
chuyện xưa này xem chẳng thiếu, hơn nữa, người trong giang hồ có mấy ai
không trải qua mô típ cũ rích này? Giống như hai tên ngốc nhà nàng… Hừ,
hai anh em sinh đôi này đúng là cực phẩm.

Phạm Đại trố mắt nghẹn họng sờ sờ mũi:
“Khụ khụ.. Tiểu Ngư, đôi khi con gái chớ nên thông minh quá thì có vẻ

tốt hơn, đàn ông đều có sĩ diện, nếu sau này cháu tìm nhà chồng, gả cho
người ta, cũng đừng nói chuyện với vị hôn phu như vậy, còn…”

“Nhị thúc, ta mới mười ba tuổi, thúc quan tâm cái này quá sớm rồi đó!” Tiểu Ngư cười nhạt, “Nếu thúc rảnh rỗi
quá, có thể trước tìm cho chúng ta một Nhị thẩm về đi, cũng đỡ việc
trong nhà phải theo một nữ nhân như ta, âm thịnh dương suy quá đáng.”

“Ack.. Là ta thuận miệng nói thôi mà,
chuyện này về sau chúng ta bàn lại, về sau bàn lại…” Phạm Đại cuống quýt giơ tay đầu hàng, cười nịnh, “Đúng rồi, chuyện cháu bảo ta tìm hiểu…”

“Chuyện này đợi lát nữa nói sau cũng
không muộn.” Tiểu Ngư ngắt lời không cho hắn nói lái sang chuyện khác,
khóe miệng nhếch lên cười lạnh, “Nhưng có điều chuyện vừa nãy, đúng là
ta cần một lời giải thích. Nhị thúc, thúc không phải không biết hiện giờ chúng ta cần cuộc sống như thế nào nhất đúng không?”

“Hắc hắc, cháu gái bảo bối, cháu đừng
giận, Nhị thúc thật sự không có ý định gây chuyện.” Phạm Đại cẩn thận
nhìn quanh, rồi ghé sát bên tai Tiểu Ngư, lén lút nói: “Lão già kia bản
lĩnh không nhỏ, nhưng không may là vẫn không tìm thấy một truyền nhân
tốt, cháu trời sinh tư chất kỳ tài, nếu lão có thể coi trọng cháu..”

“Xin lỗi, dù cho lão ta có là cao thủ võ
lâm từ cổ chí kim tuyệt thế vô song trên trời dưới đất độc nhất vô nhị,
bản cô nương cũng không có hứng thú.” Tiểu Ngư đẩy hắn ra, lạnh lùng
cười, sau đó trước khi Phạm Đại mở miệng lại dùng một câu chặn họng hắn: “Nếu thúc còn dám lằng nhằng thêm một câu, ngay cả bộ tuyệt kỹ giấu
dưới đáy hòm kia của thúc ta cũng không học, dù sao ta một đứa bé gái,
cũng chẳng đi tranh quyền đoạt bá, học nhiều như thế cũng chẳng dùng
đến.”

Một câu này lập tức liền đánh trúng mệnh
môn của Phạm Đại, nhớ đến lão già kia cả đời còn chưa tìm được truyền
nhân, Phạm Đại làm sao không nghe ra Tiểu Ngư đây là dọa mình cẩn thận
sau này trở thành lão già kỳ quái không tìm được truyền nhân thứ hai, sợ tới mức cuống quýt hít sâu tỏ vẻ không dám.

Chỉ là…nhìn thân ảnh Tiểu Ngư đang đi
phía trước, trên gương mặt anh tuấn của Phạm Đại là đầy vẻ ưu sầu:
Haizz, có ai biết được nỗi khổ cao thủ cô đơn!