Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 483: Nhờ anh mới có ngày hôm nay

Sau khi cơ thể Như Mạt khôi phục, Tô Thụy Kỳ liền rời khỏi bệnh viện thuộc quyền quản lí của tập đoàn Á Châu, chậm rãi trở lại bên trong bệnh viện cao cấp nhất cả nước.

Chiếc Landrover thong thả chạy về phía trước.

Mùa xuân tới, ánh mặt trời ấm áp, hai bên đường phố tràn ngập bầu không khí tươi mát, vui vẻ.

Đường Khả Hinh tựa vào lòng Nhã Tuệ, ngồi ở phía sau xe, nhìn đường phố náo nhiệt bên ngoài, có một cô gái trẻ, mặc cái áo ba lỗ màu trắng, váy ngắn màu xanh, bên ngoài khoác một cái áo lông thỏ, mái tóc rối tung được buộc lên, đeo một chiếc bông tai bằng bạc cực lớn, tay cầm một chiếc bánh, xé, vừa ăn cùng bạn bè, vừa nói nói cười cười...

Cuộc đời một người khỏe mạnh là như vậy.

Đường Khả Hinh nhìn về phía cô gái kia, hai tròng mắt hiện lên một chút xúc động vui vẻ.

Tuy rằng Nhã Tuệ cũng khẩn trương nhưng vẫn nhẹ kéo tay Đường Khả Hinh, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ đang lái xe, tay nắm chặt vô-lăng, mắt nhìn về phía trước, từ đó có thể đoán được anh đang hết sức chú ý .

Một chiếc xe thể thao Mercedes màu xám, từ phía sau đuổi theo.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trong xe, nhìn chiếc Landrover đang chạy phía trước, nó giống như chủ của nó vậy, ổn định, trầm tĩnh, hơi nhớ tới sau khi tháo băng gạc , anh nặng nề thở hổn hển, nắm chặt tay lái, tiếp tục lái xe về phía trước.

Không bao lâu sau.

Chiếc Landrover màu đen, chậm chạp tiến vào bệnh viện, đi qua chỗ suối phun nước tung bọt trắng xóa, tạm dừng ở trước đại sảnh bệnh viện, trước tiên Tô Thụy Kỳ dừng xe đi xuống, sau đó nhanh chóng mở cửa xe, nhẹ nhàng đỡ Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ xuống...

"Bệnh viện này... Là bệnh viện trước kia anh đã từng làm sao?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn vào bên trong đại sảnh rực rỡ và tòa nhà màu trắng huy hoàng như vậy.

"Uhm..." Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: "Trước đây vốn chưa từng nghĩ đến việc trở lại đây, nhưng vì có một người bạn tốt mời đến nên đã trở về."

Đường Khả Hinh mỉm cười gật gật đầu, trong lòng đột nhiên lại nhảy dựng lên, sắc mặt tái nhợt, quả thật là có chút sợ hãi.

"Đi thôi... Không có việc gì..." Nhã Tuệ đỡ Đường Khả Hinh mỉm cười đi lên cầu thang.

Đường Khả Hinh đành phải gật gật đầu.

Hai người Tô Thụy Kỳ cùng Trang Hạo Nhiên cùng nhau đi đến đại sảnh bệnh viện.

Y tá trưởng nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, lập tức đi qua mỉm cười, cung kính nói: "Bác sĩ Tô, ngài đã tới?"

"Uhm. . ." Tô Thụy Kỳ lên tiếng trả lời, dẫn Đường Khả Hinh đi về phía phòng ngoại khoa, yên lặng dẫn cô đi vào phòng VIP,rồi một lần nữa tự mình cầm hồ sơ bệnh án của cô kiểm tra thì Đường Khả Hinh lại đứng ở bên ngoài phòng bệnh, không chịu đi vào.

Mọi người cùng nhau nghi ngờ nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh cửa, cúi đầu, trầm tư nửa ngày, mới chậm rãi xoay người lại.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh nháy mắt mấy lần, cảm giác cổ họng mình khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt, mới nắm chặt ống tay áo, nhỏ giọng nói với anh: "Hôm nay, cám ơn anh đã đi theo em..."

Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn về phía cô, nói: "À?"

Đường Khả Hinh cảm giác trái tim càng lúc càng khó chịu giống như bị bóp chặt nhưng vẫn kiên định như cũ nói: "Em muốn cùng bác sĩ Tô và Nhã Tuệ đi đối mặt với chuyện này..."

"... ... ..." Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn về phía cô.

Nhã Tuệ và Tô Thụy Kỳ cùng nhau trầm mặc nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh cắn chặt răng, kiên trì nói: "Giống như ba năm trước đây, ở bên cạnh em, chính là hai người bọn họ... Hiện tại, em chỉ muốn hai người bọn họ cùng em..."

"Khả Hinh..." Nhã Tuệ có chút khẩn trương nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đôi mắt Đường Khả Hinh lóe ra ánh sáng kiên định.

Trang Hạo Nhiên nhìn thật sâu về phía gương mặt kiên quyết của Đường Khả Hinh, do dự hồi lâu, đành phải lên tiếng trả lời: "Được rồi... Anh ở bên ngoài chờ..."

"Không..." Đường Khả Hinh lại xác định nói: "Xin anh... Rời khỏi bệnh viện..."

Trang Hạo Nhiên có chút nghi ngờ nói với cô: "Vì sao?"

"Không có bất kì lý do gì... Hãy để em tự mình mặt đối với chuyện này đi..." Đôi mắt Đường Khả Hinh hiện lên một tầng nước mắt.

Trang Hạo Nhiên không biết làm sao, đành ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ đành phải cười một tiếng với anh, hi vọng anh có thể tôn trọng nguyện vọng của Khả Hinh.

Trang Hạo Nhiên lại do dự một chút, đành phải cười khổ nói: "Được rồi... Anh rời đi trước... Nhưng mà em đáp ứng anh, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng không thay đổi, được không?"

Đường Khả Hinh gật đầu.

Trang Hạo Nhiên lại lo lắng nhìn cô một cái, nhưng đành phải thỏa hiệp vươn tay ra nắm tay Tô Thụy Kỳ mỉm cười, hai người đàn ông giữa thiên ngôn vạn ngữ lại không nói được gì, cả hai đều không nói gì nhưng có một số việc lại ngấm ngầm giao cho người kia...

"Anhđi đây... Bảo trọng..." Trang Hạo Nhiên nói xong, một thân một mình, mất mác xoay người rời đi, trên mặt bộc lộ biểu tình lo lắng cùng bận tâm, ánh nắng trải dài kéo xuống thân ảnh cô độc của anh.

"Khả Hinh... Tại sao lại muốn như vậy?" Nhã Tuệ nhìn về phía Đường Khả Hinh, thực sự rất không hiểu nói: "Tổng giám đốc Trang thực sự rất quan tâm cô."

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, ôn nhu nhìn về phía thân ảnh cô đơn của Trang Hạo Nhiên, yếu ớt nói: "Tôi vĩnh viễn không quên được, ba năm trước đây, sau khi tôi bị hủy

dung, thống khổ rất nhiều, ưu thương rất nhiều, tuyệt vọng rất nhiều, tôi lúc đó rất đau khổ, anh ấy cũng rất đau khổ, tôi đau đến phát khóc, anh ấy cũng đau đến phát khóc, anh ấy thay tôi gánh chịu rất nhiều thật nhiều chuyện, hôm nay, tôi mặc kệ tháo băng gạc, không biết gương mặt còn có thể khôi phục lại như cũ không, nếu như không thể khôi phục lại, tôi cũng không muốn anh ấy giống như tôi, nhận lấy loại đau thương tuyệt vọng mà tôi phải chịu sau khi bị hủy dung..."

Nhã Tuệ đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Tô Thụy Kỳ an ủi nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười, nói: "Nếu như em hi vọng chính mình có thể gánh vác được một chút, như vậy, hiện tại đi vào thôi."

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía anh, khẽ gật đầu.

Ba người đồng thời đi vào phòng bệnh.

Y tá trưởng dẫn hai hộ sĩ, cẩn thận đẩy xe đi vào, phía trên có một cái kéo, nước, thuốc, băng gạc cầm máu, dụng cụ...

Tô Thụy Kỳ về phòng làm việc của mình trước, đổi lại thuốc khử trùng sau áo bác sĩ, lại bình tĩnh đứng ở trước bồn rửa tay rồi ngay lập tức dùng nước rửa tay sạch sẽ, phụ tá lập tức mở máy hong khô tay cho anh, sau đó nhận lấy đôi găng tay trong suốt từ trong tay phụ tá, nhẹ nhàng đeo lên...

Mặc kệ việc này có phức tạp hay không, nhưng để đề phòng tương lai có thể sẽ xuất hiện chuyển biến xấu, tất cả dụng cụ đều phải chuẩn bị cẩn thận từng li từng tí.

"Đi thôi..." Tô Thụy Kỳ nói xong, liền lạnh lùng đi vào phòng làm việc, sau đó rẽ sang, đi tới phòng VIP của Đường Khả Hinh, nhìn thấy cả người cô đã ngồi ngay ngắn ở trên giường, mái tóc ngắn được buộc lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, dán băng gạc, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, vẻ mặt anh nghiêm túc, đi tới trước mặt cô, hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn về phía anh, có chút khẩn trương nhẹ gật đầu.

Tô Thụy Kỳ không nói gì nữa, chỉ là cầm lấy cái kéo đã khử trùng từ tay phụ tá, đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, vì cô mà cẩn thận từng li từng tí kéo xuống lớp băng gạc bên ngoài...

Đau.

Sắc mặt Đường Khả Hinh lập tức tái nhợt, không khỏi nhớ lại cảm giác thống khổ lúc vết thương hình thành, Nhã Tuệ lập tức đến trước mặt cô, cũng vô cùng khẩn trương nắm chặt tay cô, nhìn Tô Thụy Kỳ kéo từng lớp băng gạc xuống, cẩn thận từng tí từng tí đặt ở giữa khay, cô cảm thấy trái tim của mình đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi...

Tô Thụy Kỳ cầm lên một cái kìm nhỏ, quay mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh chỉ còn lại một lớp băng gạc mỏng cuối cùng, anh im lặng không lên tiếng, cẩn thận từng chút một... nhẹ nhàng xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh , dùng cái kìm, nhẹ kéo băng gạc dính vào da thịt trắng nõn của cô, từng chút từng chút, cẩn thận kéo...

Ba phụ tá cùng Nhã Tuệ cũng khẩn trương nghiêng mặt nhìn.

Tô Thụy Kỳ nhíu chặt mi tâm, cầm cái kìm lên, cẩn thận nhẹ nhàng mà kéo xuống băng gạc dính chặt, cho đến vị trí phía dưới khuôn mặt, rốt cuộc lột xuống một lớp cuối cùng, băng gạc nhẹ nhàng rơi xuống, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, khẩn trương mà nóng nảy nhìn về phía má trái của Đường Khả Hinh...

Nhã Tuệ cũng lập tức thật khẩn trương thay đổi một cái phương hướng, nhìn về phía má trái của Đường Khả Hinh, cô đột nhiên kích động thở dài, hai tay che chặt miệng, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Ba phụ tá cũng cố gắng nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh nhìn về phía biểu tình kỳ quái của mọi người, lòng của cô bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, theo thói quen cảm thấy buồn nôn, khiến cho cô trong nháy mắt sợ hãi, hai mắt nhanh chóng lưu chuyển, chưa kịp hỏi gì đã nhanh chóng cầm lấy cái gương ở bên cạnh giường, kích động giơ lên trước mặt mình, nhìn về phía trước... Cô sửng sốt... Nhìn về phía cô gái trong gương mà sững sờ rơi lệ, giống như là chính mình ba năm trước

đây, ngưng mắt nhìn chính mình thật lâu, lộ ra biểu tình đã lâu không gặp, kích động có, kinh ngạc có, vui mừng cười...

"Cô khỏe không? Đã lâu không gặp..." Thanh âm ngọt ngào đáng yêu, đột nhiên từ trong gương truyền tới.

Đường Khả Hinh rơi nước mắt, nhìn chính mình trong gương, hai tròng mắt phiếm lệ, cái mũi cao nhọn có đường cong xinh đẹp, đôi môi anh đào đỏ hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hai gò má ửng đỏ, giống như mỹ nhân ngủ say, rốt cuộc tỉnh lại.....Vết sẹo đã ở cùng mình rất nhiều năm kia, rốt cuộc đã biến mất, đây giống như là một giấc mơ, một giấc mơ nhẹ nhàng ... Ngón tay không xác thực chạm nhẹ vào má trái, cảm giác được da thịt trơn mềm còn có chút ấm áp, giống như bộ dạng lúc mình còn mười chín tuổi...

"Tôi không tốt, ba năm này, bởi vì rất nhớ cô, vẫn luôn không tốt..." Cô gái trước gương, nhìn về phía cô, gương mặt run rẩy, nước mắt kích động liên tục rơi xuống, thật khó nói.

"Không sao cả, tất cả đều đã qua, tôi đã trở về... Tôi xinh đẹp của ngày xưa đã trở về, sau này tôi cùng cô, giống như con bướm, vô tư vô lự, vui vẻ bay nhảy..." Cô gái ngọt ngào trong gương, chỉ mới mười chín tuổi, ánh mắt sáng sủa, vui vẻ mà tràn ngập nhiệt tình nhìn về tương lai phía trước, hài lòng cười, nói: "Hãy cố lên! Tựa như tôi của quá khứ vậy, vì tất cả, cố lên!"

Đường Khả Hinh nhìn về phía mình trong gương, đột nhiên ngửa mặt lên nhìn về phía Nhã Tuệ, oa một tiếng, kích động rơi lệ khóc rống lên!

Nhã Tuệ cũng kích động ôm chặt Đường Khả Hinh, cảm động cười, nghẹn ngào nói: "Khả Hinh... Đều đã qua... Tất cả đều đã qua... Mặt của cô đã khôi phục, rất đẹp... Thực sự rất rất đẹp..."

Đường Khả Hinh tựa vào trong lòng Nhã Tuệ, xúc động run rẩy ôm chặt cô, cảm động khóc, nói: "Con đường này tôi đi thật là cực khổ, con đường này, anh ấy và tôi, cũng đi thật cực khổ..."

Nhã Tuệ khóc không thành tiếng, chỉ biết ôm chặt Đường Khả Hinh, kích động rơi lệ.

Tô Thụy Kỳ đứng ở một bên, mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhớ tới ba năm trước đây, khi lần đầu nhìn thấy cô mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, đứng ở dưới cây đa, bi thương mà tuyệt vọng nhìn về phía chính mình, ánh mắt lạc lõng, trống rỗng... Nhớ lại lúc trước, anh đột nhiên muốn cười, hai tròng mắt hiện lên nước mắt, cảm thán sinh mệnh biến đổi thất thường...

Đường Khả Hinh vừa khóc vừa xoay người, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, người đàn ông này mặc áo blue trắng giống như ba năm trước đây, biểu tình thản nhiên, nhìn về phía mọi người, bình tĩnh, lại vô cùng khoan dung, nội tâm cô tê rần, bỗng nhiên đứng dậy, nhào tới trước mặt Tô Thụy Kỳ, nức nở nói: "Cám ơn anh, Tô Thụy Kỳ, cám ơn anh..."

Tô Thụy Kỳ đè xuống kích động, ôm chặt Đường Khả Hinh, cảm thán nói: "Đều đã qua... Sau này sẽ tốt hơn ... Dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì, em vĩnh viễn chính em lúc ban đầu... Tin tưởng anh, tương lai chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn..."

Đường Khả Hinh tựa vào trong anh, kích động gật đầu, lại cười cảm ơn, cuối cùng nước mắt lại chảy xuống, dọc theo má trái phân nộn, trượt tới cằm ...tách..... vang lên như thanh âm của hi vọng, hòa vào trong gió, yên tĩnh rơi vào hồ nước khơi dậy những gợn sóng lăn tăn..........