Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 310: Ứng cử viên thích hợp

Sáng sớm hôm sau.

Đám sương nhẹ nhàng quanh quẩn ở giữa rừng trúc, thổi vào một chút gió lạnh.

Như Mạt nằm ở trên giường, cảm thấy hơi lạnh lẽo, cô thở nhẹ một hơi, rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra, tiếp xúc màu trắng tinh của bệnh viện, một loại cảm giác hư mềm yếu ớt thật sâu, từ trong trái tim đi ra, để cho thân thể của mình càng không ngừng trầm xuống, cô khẽ nuốt cổ họng khát khô, mới vừa muốn gọi y tá, lại nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của mình bị Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nhàng nắm lấy, anh đang ngồi ở bên giường, tay chống trán nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ánh mắt của cô chuyển động, hơi lạnh nhạt nhìn về phía anh, nhẹ nhàng rút bàn tay nắm trong tay anh.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức tỉnh giấc, nhìn về phía Như Mạt đã tỉnh lại, anh buông lỏng mỉm cười, cưng chìu gọi nhỏ: “Như Mạt. . . . . .”

Như Mạt chớp đôi mắt mộng mơ, lại sâu kín quay đầu đi, không để ý tới anh.

Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, cô từ chối mình, anh lập tức nghiêng người tới trước, gọi nhỏ: “Như Mạt. . . . . .”

“Anh tới làm gì?” Như Mạt quay đầu, nhìn rừng trúc xanh biếc phía ngoài cửa sổ, nhớ tới nụ hôn nóng bỏng lúc hai người ôm chặt nhau trong tấm ảnh, ngay sau đó hai mắt đầy tràn nước mắt.

“Như Mạt?” Tưởng Thiên Lỗi lại căng thẳng gọi cô.

Nước mắt Như Mạt lăn xuống, nhìn phía ngoài cửa sổ Rừng trúc, thở nhẹ một hơi, mới sâu kín nói: “Lúc em và anh đi chung với nhau, vốn nghĩ rằng tình yêu có thể làm cho em và anh vui vẻ, em có thể làm cho anh vui vẻ, nhưng tối hôm qua em phát hiện, em và anh ở chung một chỗ, cũng không phải vui vẻ nhất . . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức nghi ngờ nhìn về phía cô!

Như Mạt lại nhẹ nhàng nhìn về phía bóng trúc ngoài cửa sổ, giống như nhìn thấy linh hồn của gió, bay trên không trung, nước mắt lăn xuống, nóng hổi trên da thịt khuôn mặt lạnh lẽo của mình, cô có chút đau lòng nói: “Nếu em biết anh thật không còn yêu em nữa, em sẽ không nắm tay của anh, nếu anh không yêu em nữa, em sẽ buông tay. . . . . . Nhưng rốt cuộc em biết em đã sai, em không buông tay, anh làm sao có thể không yêu em?”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đỏ bừng nhìn về phía cô.

“Sinh mạng yếu ớt của em, rốt cuộc dính dấp bao nhiêu hạnh phúc và bi thương của anh?” Như Mạt khổ sở run rẩy nói: “Em vẫn không có cách nào đối với tình yêu quá mãnh liệt của anh, nhưng em có nên cám ơn Đường Khả Hinh đã đưa anh ra khỏi thế giới của em hay không?”

“Như Mạt!” Tưởng Thiên Lỗi khổ sở nắm chặt tay của cô, đặt ở bên môi hôn, mới căng thẳng nói: “Em đừng như vậy!”

Như Mạt nhẹ nhàng rút ra bàn tay nhỏ bé của mình, rơi lệ nói: “Tình yêu của em đã lên Thiên đường, cũng sẽ không quay lại nữa. . . . . . Tánh mạng của em, khẳng định cũng sẽ không lâu, rơi vào địa ngục cũng sẽ không trở lại. . . . . . Đối mặt với em như vậy, anh buông tay đi, buông tay tìm hạnh phúc của anh, tình yêu của anh, em không liên quan đến anh, em không níu kéo anh, em không chia rẽ anh. . . . . .”

Cô nói xong, nhẹ nhàng nằm ở trên giường, khe khẽ khổ sở nức nở.

Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đầu hôn nhẹ, mới đau lòng nói: “Xin lỗi, anh xin lỗi. . . . . .”

“Tình yêu đến thì đến, đi thì đi thôi. . . . . . Không có lỗi, cũng không có xin lỗi, bởi vì mỗi người chúng ta, đều cam tâm tình nguyện. . . . . . Anh đi đi. . . . . . Em không muốn gặp lại anh nữa. . . . . . Anh đi tìm cô ấy đi. . . . . . sống cuộc sống hạnh phúc của anh đi. . . . . .” Như Mạt rơi lệ che mặt khổ sợ khóc nói.

Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng nhìn cô, gọi : “Như Mạt! !”

“Anh đi đi. . . . . . Em không muốn gặp lại anh nữa . . . . . . Anh đi đi. . . . . . Hôm nay xem như anh phản bội tình yêu giữa chúng ta, anh nợ em, kiếp sau trả lại thôi. . . . . . kiếp sau em làm bó hoa hồng của anh trên bệ cửa sổ, xin cho em một chút nước mắt. . . . . .” Như Mạt khổ sở che miệng khóc.

Tưởng Thiên Lỗi càng khổ sở nhìn cô.

“Anh đi đi. . . . . . Anh đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh nữa ! Không để cho em mềm lòng nữa !” Như Mạt vươn tay, đẩy tay anh xuống.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi nhìn cô.

Như Mạt đưa lưng về phía anh, cuộn tròn thân thể, thật khổ khóc.

Tưởng Thiên Lỗi nhớ tới nụ cười ngọt ngào của cô gái đó, mặc kệ gặp phải chuyện gì, cũng sẽ kiên cường đối mặt, cô đón nụ hôn của mình, dịu dàng nói với mình: Em hi vọng anh hạnh phúc. . . . . . hai mắt anh nhanh chóng chớp lóe, cảm thấy cô đang ở cách đó không xa, mãnh liệt khát vọng mình, trái tim từ từ trở nên nguội lạnh, anh chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía người phụ nữ thương yêu nhiều năm, co rút thân thể, khổ sở nức nở, anh cắn chặt răng, đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài cửa, lặng lẽ nặng nề bước đi.

Như Mạt cảm thấy bước chân của anh, nặng nề chậm rãi đi ra phía ngoài, trái tim của cô bị bóp chặt, lại đè nén tâm trạng khổ sở, cắn chặt mu ngón tay, mặc cho nước mắt rơi xuống, nhưng rốt cuộc không lên tiếng van xin.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Một cảm giác thống khổ to lớn ập đến, Như Mạt đột nhiên nức nở ra tiếng, ngồi dậy rơi lệ không thôi nhìn về phía cạnh cửa, lại sửng sốt. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cửa, tay nhè nhẹ nhấn khóa tâm.

Nước mắt Như Mạt rơi xuống, không thể tin nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, hai mắt xẹt đỏ thắm và đau lòng.

Trong lòng của Như Mạt đau nhói, lại rất vui mừng nhảy xuống giường, nhào vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể của cô, cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc của cô, đôi tay khẽ vuốt ve cái ót của cô, để cho cô tựa vào mình, mới thâm tình nói: “Anh sẽ không đi khỏi em. . . . . . Anh yêu em. . . . . .”

Nước mắt Như Mạt lăn xuống, lại cười vui vẻ, ôm chặt Tưởng Thiên Lỗi! !

***

Người ở một phòng bệnh khác.

Cô gái trên giường đang ngủ say, lại đi vào trong một giấc mộng kì lạ, trong mộng rất nhiều sương mù, hai bên đều là dãy núi xanh chồng xếp đáng sợ, cô ngạc nhiên nhìn hoàn cảnh xung quanh, đang suy nghĩ mình ở chỗ nào? Dưới chân lạnh băng? Cô ngạc nhiên cúi đầu, nhìn thấy một mặt đá cẩm thạch bóng loáng, cô ngạc nhiên suy nghĩ, dãy núi cao như vậy, ở đâu ra mặt đá cẩm thạch bóng loáng như vậy?

“Phía trên là. . . . . .” Một âm thanh thật lớn, từ đầu núi kia truyền đến, giống như âm thanh dời sông lấp biển, chấn động đáng sợ truyền đến, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một tảng đá đen khổng lồ, ầm một tiếng đè mạnh ở trên người mình, cô ah một tiếng, đưa hai tay ra đỡ, kêu to: “Cứu mạng . . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở đầu kia, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, xoay người đi khỏi!

Cô nhìn cảnh tượng này, khóc kêu to: “Tưởng Thiên Lỗi . . . . . .”

Đường Khả Hinh hét to một tiếng, chợt ngồi dậy, bởi vì ác mộng mà tỉnh giấc, nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi tuyệt tình đi khỏi, trái tim đau đớn tê dại, làm cho trên trán cô đầy mồ hôi, cô khổ sở kêu lên.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, nghe tiếng hét, đột nhiên đứng lên, thấy Đường Khả Hinh tỉnh lại, khổ sở níu chặt áo, khổ sở khóc, anh kinh hãi, lập tức gọi to tên của cô, ngay lập tức nhấn mạnh chuông cấp cứu ở đầu giường, bọn Nhã Tuệ và Lâm Sở Nhai ngủ ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này, mơ hồ tỉnh lại, đột nhiên phát hiện Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, vô cùng khổ sở, bọn họ lập tức kêu lên, Nhã Tuệ thất thanh khóc rống gọi: “Khả Hinh . . . . . .. . . . . . “

Cả phòng bệnh nhất thời ồn ào.

Người nhà họ Tần và Tưởng Thiên Lỗi cùng nhau vây quanh Như Mạt bởi vì tác dụng của thuốc vẫn ngủ mê, nghe tiếng kêu như thế, Tần Vĩ Nghiệp nắm chặt tay của vợ, hơi nghiêng đầu trầm giọng nói: “Sáng sớm, người nào ở bên ngoài cãi nhau, quấy rầy người khác nghỉ ngơi?”

Thị Trưởng buông lời, y tá lập tức xoay người đi ra ngoài, quay trở lại có chút lo lắng, nói: “Là nữ bệnh nhân ở gian phòng VIP sát vách, bởi vì thân thể không thoải mái, cho nên tất cả mọi người khẩn trương gọi bác sĩ. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe, hai mắt mãnh liệt lóe lên một cái, đôi tay rũ xuống một bên, vẻ mặt cứng ngắc, nhìn về phía Như Mạt ngủ say, hai mắt của anh đột nhiên nguội lạnh, đôi tay hơi co lại nắm chặt, ánh mắt vẫn đuổi theo Như Mạt thật chặt, không còn có người khác. . . . . .

Bà Tần nghe được, liền nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Thiên Lỗi. . . . . . mang nữ bệnh nhân đó đi đi, có lẽ cô ấy là người Hạo Nhiên quen biết, nhưng tôi không muốn cô ấy quấy rầy Như Mạt nghỉ ngơi.”

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt chớp lóe, trong lòng trầm xuống, trầm giọng nói: “Tốt. . . . . “

Đông Anh nhất thời ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

“Đông Anh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi chớp mắt, ngửa mặt trầm giọng gọi.

“Vâng . . . . .” Đông Anh cảm giác trái tim đập thật nhanh.

“Sắp xếp cho nữ bệnh nhân cách vách đến phòng bệnh độc lập, cách xa phòng VIP . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói xong từng chữ từng chữ, hai mắt nhanh chóng nhấp nháy, lại lộ ra quyết tuyệt và vô tình.

Đông Anh ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, đành bất đắc dĩ thở dài, đáp nhẹ: “Vâng . . . . .”

Cô im lặng xoay người đi ra ngoài, đóng nhẹ cửa, khẽ chuyển qua căn phòng cách vách, thấy phòng bệnh to lớn đã mở ra, bác sĩ và y tá gấp gáp đi vào bên trong, Đường Khả Hinh thật khổ sở nằm ở trên giường, nước mắt từng viên lăn xuống, trái tim cực kỳ khổ sở, bác sĩ lập tức nghe chẩn đoán bệnh cho cô trước, Trang Hạo Nhiên cùng mọi người sốt ruột chờ đợi, Đông Anh đi tới bên cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.

Trang Hạo Nhiên và mọi người cùng nhau xoay người.

Đông Anh đè xuống trái tim khổ sở và cảm giác bất đắc dĩ, không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Khả Hinh nói: “Bởi vì. . . . . . Thị Trưởng phu nhân cần nghỉ ngơi, cho nên Tổng Giám đốc hạ lệnh, Tiêu tiên sinh kiểm tra thân thể cho Đường tiểu thư xong, chuyển đến phòng bệnh độc lập. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên chợt quay đầu, tức giận nhìn về phía Đông Anh!

Đường Khả Hinh nghe Đông Anh nói lời này, trái tim vô cùng đau đớn, đột nhiên thật khổ sở ngửa mặt bật khóc, nước mắt từng viên rơi xuống, nhỏ giọt ướt gối đầu trắng tinh.

Trong lòng của Nhã Tuệ cũng đau nhói, ngồi xuống, ôm Khả Hinh khổ sở run rẩy, im lặng rơi lệ.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo, nhanh chóng đứng dậy, đi ra phòng bệnh, chuyển qua hành lang, sải bước tức giận vừa muốn đi vào phòng bệnh, nhưng vừa lúc nhìn thấy bác sĩ Trần đứng ở ngoài phòng bệnh, nói với Tưởng Thiên Lỗi và người Nhà họ Tần: “Trái tim của Thị Trưởng phu nhân xuất hiện tình huống bài xích, chuyện này đã bị xác định, nhưng tôi lại không loại trừ có thể làm cấy ghép tim một lần nữa, chúng tôi đã trưng cầu trái tim thích hợp trên toàn thế giới, nhưng việc cấy ghép tim và tình trạng bài xích của phu nhân đều là nhân tố không chắc chắn, mọi tình huống đều cần kịp thời làm giải phẩu, nhưng ba năm qua, tuổi tác của tôi đã cao, không có cách nào làm cuộc phẫu thuật quan trọng như vậy. . . . . .”

Tần Vĩ Nghiệp nghe xong, lập tức căng thẳng nhìn về phía vị bác sĩ tuổi chừng 60 tuổi, hỏi: “Vậy. . . . . . Giáo sư Trần có đề cử bác sĩ ngoại khoa ưu tú nào trong cả nước hay không?”

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn về phía Giáo sư Trần, nói: “Đúng vậy! ! Ông có đề cử bác sĩ ưu tú nào hay không?”.

Giáo sư Trần suy nghĩ một chút, liền ngẩng đầu lên nói với mọi người: “Tôi cũng có một ứng cử viên thích hợp, mặc dù cậu ấy không cầm dao đã nhiều năm, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy có thể đảm nhiệm vai trò bác sĩ ngoại khoa phẫu thuật ghép tim lần này, và tư vấn cung cấp chuyên nghiệp nhất cho phu nhân. Nhưng bởi vì thân phận cao quý của cậu ấy, chỉ sợ cậu ấy sẽ không đồng ý. . . . . .”

“Người nào?” Mọi người cùng nhau thật căng thẳng hỏi.

Trang Hạo Nhiên trầm ngâm lắng nghe.

“Cháu trai của Thủ tướng. . . . . . cậu chủ Tô. . . . . . Tô Thụy Kỳ. . . . . .” Giáo sư Trần nói.