Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 298: Tìm được rồi

Sáng sớm ngày hôm đó, mưa lạnh giăng mờ, trên núi đường có chút trơn trợt, theo thói quen thường ngày, Trang Hạo Nhiên vẫn mặc áo mưa, không thay đổi chạy tới đỉnh núi, vừa đi vừa nghĩ tới cô gái nhỏ đi theo của mình hai ngày này, cặp mắt sáng lấp lánh, nở nụ cười rất sáng lạn, biết rõ trong lòng của cô khổ sở như thế nào, nhưng anh vẫn giữ nguyên tắc của mình, chỉ vì anh là người đàn ông cứng rắn.

Mưa phùn vẫn rơi xuống rả rích.

Hai tròng mắt nóng rực của Trang Hạo Nhiên rất kiên định, ở trong giá rét đầu thu, thoáng qua một chút ánh sáng sắc bén.

Nhưng vẫn lên tới đỉnh núi.

Anh thở gấp, nhìn về phía bên kia chân trời, ánh mặt trời lẩn trốn, sương mù quá nhiều, nó đi ra, nhưng anh nhìn không thấy, khắp đỉnh núi, giống như tấm lụa mỏng mông lung huyền bí, ánh mắt anh xoay tròn, đưa mắt nhìn phong cảnh nơi kia, thật lâu thật lâu, nhớ tới ánh mắt của một ông lão nhìn mình lộ ra chấp nhất và nhiệt tình, dùng âm thanh chậm rãi rất nhịp nhàng nói: “Cuộc sống không thể quá lưu luyến phong cảnh đỉnh núi, bởi vì mỗi một ngày chúng ta phải giữ vững thái độ và nhiệt tình trong người, cho nên, Hạo Nhiên, nếu có một ngày, con lên đến đỉnh núi, phải nhanh xuống núi!”

Trang Hạo Nhiên nghĩ tới những lời này, không lên tiếng nữa, chỉ xoay người, nhanh chóng chạy xuống núi, làm bạn của mình chỉ có nước mưa tịch mịch.

Mưa rơi càng lúc càng lớn.

Trang Hạo Nhiên trở lại ‘phòng tổng thống’, tùy tiện dùng điểm tâm, nghe tiếng mưa rơi tí tách, thay quần kẻ sọc đen trắng, tây trang màu xám tro, cầm hoa cài áo hình tam giác màu trắng đen, cài trước cổ áo, mới xoay người đi ra ngoài.

Trở lại công ty.

Trang Hạo Nhiên đội mưa phùn, đi vào đại sảnh, mắt nhìn xung quanh.

Tiêu Đồng lập tức dẫn ba người thư ký tiến lên, cười nói: “Lão đại, hôm nay tới sớm vậy.”

“Ừ.” Anh đi vào thang máy.

Tiêu Đồng cũng đi vào, nhìn về phía anh, có chút ngạc nhiên cười nói: “Tại sao. . . . . . Không thấy Khả Hinh nhỉ? Hôm nay cô ấy không có tới sao? Không phải hai ngày trước bị sốt ngã bệnh, không chịu nổi chứ?”

Trang Hạo Nhiên biết người kia không có ở dưới lầu, cũng không lên tiếng.

Mưa rơi càng to, cả thành phố đã ẩm ướt, khắp nơi đều một màu ảm đạm.

Một chợ đồ cổ.

Đường Khả Hinh mặc một áo T-shirt màu đen có mũ đội đầu, váy ngắn xếp li màu trắng, mang giày da màu đen, chống cây dù nhưng cả người vẫn có chút ướt đẫm, vẫn bước dọc theo tiệm bán đồ cổ, nhìn qua xem lại, vẫn không có hài lòng, cô lại thở dài một cái, trực tiếp qua hàng vỉa hè bên kia, nhìn từng cái bình hoa kiểu cổ, bình phong, hồ lô nhỏ, còn có bàn toán nhỏ làm thủ công, nhưng không có bình phong nhỏ hợp mắt mình.

Trên đường phố càng ngày càng ẩm ướt.

Cuối cùng Đường Khả Hinh đứng ở một sạp hàng, thấy một ông lão tám mươi tuổi, ngồi xổm ở lều lớn, trước mặt để rất nhiều bình cổ lớn nhỏ giống như mẫu thêu, cô vừa che dù, vừa một tay cầm lên một tấm bình phong nhỏ trong đó, trong lòng của mình tính toán màu sắc của con cáo kia, còn chưa đúng, liền lắc đầu một cái. . . . . .

“Cháu gái, cháu muốn chọn cái gì?” Ông lão mười tám tuổi ngồi xổm ở trên đất, vẫn tươi cười rạng rỡ nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh nhắc cây dù, nhìn về phía ông chủ, mỉm cười nói: “Cháu muốn tìm một tấm bình phong nho nhỏ, màu đen bóng giống như Gỗ mun. . . . . .”

Ông lão kia vừa nghe xong, liền cười nhạo cô nói: “Cháu gái nhỏ, Gỗ mun là thứ đồ tốt ngàn năm, tôi làm mộc mười năm, cũng không biết nơi nào có thể tìm được thứ gỗ có màu sắc giống Gỗ mun, không thể nào. Không bằng hỏi cháu ba mẹ của mình một chút, có bảo vật gia truyền ngàn năm hay không, còn có thể.”

Đường Khả Hinh cố ý trừng mắt về phía ông lão, nhưng vẫn bất đắc dĩ mỉm cười, che dù đứng lên, bước đi ở trong mưa, vừa đi vừa nghĩ: “Làm gì có bảo vật gia truyền ngàn năm. . . . . .”

Cô dừng ở tại chỗ, che dù, trong đầu không tự chủ nhớ lại một hình ảnh nhiều năm trước, đó là một hình ảnh mông lung và mơ hồ, mình mặc váy nhỏ màu trắng tinh, nhảy nhót đi đến trước mặt cha, nhìn cha đang thỏa mãn cầm một tấm bình phong nhỏ có con rồng bay rất đẹp, dưới ánh mặt trời rực rỡ, cười rất vui vẻ, tấm bình phong đó. . . . . . tấm bình phong đó. . . . . .

Cô thật kích động suy nghĩ, sau này tấm bình phong qua nơi nào? . . . . . . Hai mắt của cô chợt lóe, lập tức che dù, chạy thẳng phía trước.

Con hẻm nhỏ, tích tí tách.

Đường Khả Hinh núp ở đầu ngõ hẻm kia, che dù thật căng thẳng chờ đợi, sau đó không lâu, quả nhiên Lý Tú Lan mặc áo bông màu trắng giá rẻ, quần dài màu đen, có chút gấp gáp đi ra, thấy con gái, bà vui mừng mỉm cười, che dù đi lên trước, gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . .”

“Mẹ!” Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay của mẹ, nhìn mặt bà, căng thẳng nói: “Con có chuyện muốn hỏi mẹ !”

“Aiz! Con nói đi!” Lý Tú Lan thấy con gái gấp gáp như vậy, bà cũng vội vàng gật đầu đáp.

Đường Khả Hinh nhìn khuôn mặt mẹ già nua tiều tụy, trong lòng rất do dự, nhưng vẫn nói: “Lúc con còn bé, nhớ có một hình ảnh, lúc đó cha có một tấm bình phong cổ rất đẹp mà cha rất ưa thích. . . . . . đúng không?”

Lý Tú Lan cũng không nghĩ ngợi, nhưng ánh mắt ngơ ngác nhìn Khả Hinh nói: “Đúng vậy. . . . . .”

“Vậy tấm bình phong đó ở đâu ?” Đường Khả Hinh lại nhanh chóng gấp gáp hỏi: “Nó ở đâu? Có phải anh trai cầm đi hay không? Con nhớ chuyển đi rất nhiều đồ trong nhà, nhưng không có không có. . . . . . bình phong này. . . . . .”

Lý Tú Lan nhìn chằm chằm con gái, hốc mắt có hơi hồng nhuận xin lỗi nói: “Tấm bình phong này. . . . . . Không có cho anh trai lấy đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn mẹ, vui mừng nói: “Có thật không? Nó ở nơi nào? Mẹ cất hả?”

Lý Tú Lan có chút ngạc nhiên nhìn Khả Hinh, nói: “Mẹ không có. . . . . .”

Đường Khả Hinh thất vọng nhìn mẹ: “Vậy. . . . . . tấm bình phong này. . . . . .”

“Tấm bình phong này. . . . . .” Lý Tú Lan nói với con gái: “Vẫn ở chỗ của con. . . . . .”

“À?” Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn mẹ, không thể tin nổi nói: “Ở chỗ của con? ? ? Làm sao có thể ? Con không nhìn thấy . . . . . .”

“Lúc ấy trước khi cha của con đi khỏi, đem một chút vật tương đối có giá trị cất giấu vào một cái rương lớn, căn dặn cho dù có chuyện gì, con cũng tuyệt đối không thể bán nó, đó là đồ cưới của con sau này, con quên sao? Chính là cái rương lớn màu đỏ. Vật này, mẹ vẫn không có dám động tới, cho dù bị đánh đến chết, chúng ta cũng chỉ vất vả kiếm tiền, cũng không dám có chủ ý với nó. . . . . .”

“Trời ạ!” Đường Khả Hinh đột nhiên vui vẻ nói tiếng cám ơn mẹ, đã phát điên xoay người chạy ra ngoài.

“Aiz! Khả Hinh. . . . . .” Lý Tú Lan nhìn về phía con gái, kêu to: “Mẹ muốn nói với con, không biết vì sao, trong khoảng thời gian này mẹ được khu phố điều vào làm việc ghi chép xe vận tải trong văn phòng, tiền lương đã tăng rất nhiều. . . . . .”

Con gái đã biến mất tại cái hẻm nhỏ.

***

Hôm nay Nhã Tuệ đi làm giờ trưa, cho nên vùi ở trong chăn, ngủ say sưa, tuy nhiên cô nghe được gian phòng từng trận âm thanh lôi lôi kéo kéo, cộc cạch vang dội, cô lật người, kéo chăn qua trùm kín đầu, nhưng trận âm thanh kéo kéo cộc cạch vẫn truyền tới, cô thở ra một hơi, vén chăn lên, nhìn về phía trần nhà trước mặt, nói: “Đường Khả Hinh. . . . . . cô muốn làm gì vậy?”

Trận âm thanh kéo kéo cộc cạch tiếp tục truyền đến.

Cô gào khóc một tiếng, xoay người, hai mắt tỉnh táo trợn lên, có thể nhìn thấy Đường Khả Hinh khom người ngồi xổm ở bên giường, lôi hết rất nhiều đồ dưới sàng, giầy, cái hộp, linh tinh … ra ngoài, sau đó tự mình chui vào bên trong đáy giường, không biết đẩy cái gì, soạt soạt. . . . . . Nhã Tuệ lập tức vén chăn lên, chân không đi xuống, thấy cô lật tung cả gian phòng, liền ngồi xổm xuống, nhìn Khả Hinh ở giữa giường, gọi: “Này! Cô ở bên trong làm gì vậy ?”

Một lát sau, Đường Khả Hinh cũng chưa đi ra, chỉ nghe được âm thanh soạt soạt, sau đó làm âm thanh cô đang đẩy một cái gì đó, lộ ra cái rương lớn đầy bụi bậm, một trận gió thổi qua, bụi bậm bay lên.

“Ôi chao, cô làm gì thế à?” Nhã Tuệ thật sự bất đắc dĩ lấy tay quạt phủi bụi bậm, nói: “Cái rương này mấy chục năm cũng không động tới, hôm nay cô lật ra làm cái gì? Muốn tìm cái gì?”

Nhã Tuệ cũng không biết trong rương này có đồ vật gì, ba mẹ cũng không cho mình mở ra.

“Tôi tìm món đồ rất quý giá!” Cả người Đường Khả Hinh cũng đầy bụi bậm, trên tóc, trên mặt tất cả đều bụi bám, chỉ có cặp mắt to tròn chớp một cái, cô vừa dứt lời, cũng đã nhanh chóng muốn mở cái rương vừa dầy vừa nặng, nhưng không ngờ cái rương này bị khóa lại rồi, cô quát to một tiếng: “Tại sao phải khóa lại?”

“Nói nhảm! Cái rương không khóa, tại sao phải đặt ở trong rương? Có thể là đồ tương đối quý trọng đấy?” Nhã Tuệ cũng có chút tò mò, bởi vì lúc ấy sau khi cha của Khả Hinh xảy ra chuyện, nhà hàng Trung Quốc đã cho anh trai rồi, đồ còn sót lại trong nhà không nhiều lắm, tất cả đều bán trả nợ. . . . . . Hơn nữa lúc ấy chú Đường còn có tài sản kinh người, có ba nhà hàng pháp, nhưng ẩn biến mất khó hiểu theo hoàn cảnh.

“Tôi bổ nó!” Hai mắt Đường Khả Hinh nóng lên nói.

“Bổ. . . . . . Bổ?” Nhã Tuệ lập tức nhìn cái cái rương dầy nói: “Không có chìa khóa sao?”

“Tôi vẫn chưa từng mở ra, cho dù có chìa khóa, tôi cũng không biết nó ở nơi nào, tôi đi lấy dao. . . . . .” Cô không nói hai lời, liền nhảy dựng lên, vọt vào phòng bếp, cầm lấy dao, trong vẻ mặt căng thẳng Nhã Tuệ nhìn chăm chú, cô đi tới trước rương gỗ, vung dao lớn lên, chát một tiếng, bổ vào ổ khóa !

Ổ khóa rơi trên mặt đất.

Nhã Tuệ đi đến bên cạnh cô, ngồi cạnh cô.

Đường Khả Hinh quỳ gối trước cái rương, tập trung run rẩy đưa hai tay ra, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt rương, dùng sức kéo một cái, ầm một tiếng mở rương ra, trước mắt xuất hiện rất nhiều cái hộp sáng chói đắt tiền, phía trên tầng một là khung hình người cả nhà lúc ấy và một số cuốn sách dạy nấu ăn quý giá, bên trong còn có thực đơn món ăn gia truyền nhà họ Đường do cha đặc chế, vật này, anh trai vẫn luôn mơ ước muốn có, nhưng anh vẫn không biết ở đâu, rất oán trách chuyện này.

“Trời ạ. . . . . .” Nhã Tuệ lật mấy chục cuốn sách dạy nấu ăn, kinh ngạc nói: “Đường Khả Hinh, tôi vẫn oán trách tại sao lúc ấy chú đem nhà hàng Trung Quốc để lại cho anh của cô, cũng không để lại cho cô một vật gì, thì ra đã giữ lại rất nhiều đồ rất quý giá. . . . . .”

Đường Khả Hinh cũng trợn mắt há mồm giơ thực đơn trong tay, đột nhiên cảm thấy kích động, hai mắt lập tức đỏ bừng.

Nhã Tuệ cũng giúp cô, thật sự tò mò lật xuống, thấy một cái hộp Gỗ màu đỏ, cô tò mò nâng lên, mở ra xem, lại là một cái ly rượu màu đỏ.

“Cái ly?” Cô kêu nhỏ.

Đường Khả Hinh lập tức để thực đơn xuống, cầm lấy cái Ly Tulip cao cổ, giơ lên, thói quen xem độ mỏng và độ cao của nó, suy nghĩ có lẽ cái ly này có cái gì sâu xa? Nhưng cô nhìn xung quanh vẫn không nhìn ra, có thể là kỷ niệm của cha ở một lúc nào đó, cô lại xem từng món, từng món, có vòng tay ngọc Phỉ Thúy thượng đẳng hơn hai trăm năm, một chiếc nhẫn Ngọc Kỳ Lân của Hoàng thất Thanh triều đã thất truyền thật lâu, còn có một viên trân châu Hải Nam thật lớn. . . . . .

Đây mới thật là đồ cưới.

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức rưng rưng, tâm trạng kích động lật tiếp, tiếp theo là một số ảnh chụp lúc mình còn bé và lúc một tuổi đã nắm ngọc Phỉ Thúy, cô đang cầm mọi thứ quý giá, đặt ở lòng bàn tay khẽ vuốt một lúc lâu, mới buông chúng xuống, lại nhanh chóng tìm, chỉ thiếu chút nữa chui vào trong rương.

“Rốt cuộc cô muốn tìm cái gì vậy?” Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh kinh ngạc hỏi.

“Tìm một vật rất quý giá. . . . . .” Đường Khả Hinh lấy ra từng món quần áo nhỏ màu trắng mình mặc lúc sinh ra, cùng mũ quả dưa, lại lật ra vòng tay mình mang khi còn bé, rốt cuộc nín thở nhìn thấy một cái hộp gỗ màu đen tầng dưới chót nhất, bên ngoài khắc hoa mai thật tinh tế, lộ ra một chút ngọc khí màu trắng nhìn rất sống động. . . . . . Cô chăm chú nhìn cái hộp này, theo bản năng có một loại trực giác vật kia đang ở bên trong. . . . . .

Trên mặt của cô không nhịn được lộ ra nụ cười, run rẩy vươn tay, bưng cái hộp gỗ lớn thật nặng, để dưới đất, tập trung tinh thần bình tĩnh mở cái hộp ra! ! Một tấm bình phong Gỗ mun hình rồng đen sáng bóng đột nhiên xuất hiện! ! Cô ah một tiếng, ôm tấm bình phong này lên, cười ha ha ha ha ha nói: “Tôi tìm được rồi ! ! !”