Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 260: Đừng đi

"Tổng Giám đốc đang ở Câu lạc bộ. . . . . ." Đông Anh mỉm cười nói.

"Hả?" Như Mạt ngạc nhiên nhìn về phía Đông Anh nói: "Hiện tại anh ấy ở trường đua ngựa?"

"Đúng vậy." Đông Anh lại nhẹ nhàng đáp lời.

Như Mạt có hơi thất vọng nói: "Nếu như vậy, vậy tôi đi về trước."

Đông Anh mỉm cười nói: "Cô đã đến rồi, hôm nay phòng ăn nhã các có món ăn mới nhất, không bằng mời Như Mạt tiểu thư đi qua thưởng thức?"

"Không cần. . . . . ." Như Mạt có hơi thất vọng muốn xoay người đi khỏi.

"Như Mạt tiểu thư mời. . . . . ." Đông Anh lại mỉm cười xin phép cô đi trước.

Như Mạt tò mò nhìn cô một cái, chỉ đành bảo người giúp việc ở phía sau lưng không cần đi theo, cô nhấc khẽ đuôi váy, theo Đông Anh vào thang máy, nhấn tầng lầu Nhã Các nhà hàng tây.

Cửa thang máy mở ra.

Đông Anh mỉm cười mời Như Mạt đi ra thang máy.

Như Mạt nhìn cô một cái, có hơi nghi ngờ mỉm cười, nhấc khẽ đuôi váy, dọc theo đại sảnh trang nhã, bước lên thảm màu tím, theo thói quen đi về phía phòng VIP trang nhã, nhưng Đông Anh lại xua tay mời Như Mạt xoay người đi vào "phòng cảnh biển", Như Mạt lại kinh ngạc nhìn về phía Đông Anh, dịu dàng nói: "Đông Anh, cô cũng biết, tôi cũng không thích dùng cơm trong phòng, tôi sẽ không thoải mái. . . . . ."

"Biết rồi, mời cô vào. . . . . ." Đông Anh mỉm cười đẩy nhẹ cửa.

Như Mạt lại ngạc nhiên nhìn cô một cái, có chút không vui cất bước đi vào phòng cảnh biển, nhất thời nhìn thấy trong phòng đầy ánh nến nhỏ sáng rực, cô sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, nghiêm nghị phong độ đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, đang khẽ mỉm cười nhìn mình. . . . . .

Trong chớp mắt, hai mắt Như Mạt đỏ thắm, nghi ngờ nhìn về phía anh, tại sao lại ở chỗ này?

Đông Anh không lên tiếng nữa, chỉ im lặng đóng cửa lại.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng ở trước cửa sổ sát đất, hai mắt lộ ra thâm tình, nhìn về phía Như Mạt.

Lúc này hai mắt Như Mạt đã rưng rưng, mới phát hiện vây quanh giữa hai người là một đoàn hoa hồng hình trái tim, ngay chính giữa đặt một đóa hoa hồng màu trắng, có vẻ rất giống như tâm ý, cô kích động mỉm cười, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, từ trong sâu thẳm tâm hồn gọi anh: "Thiên Lỗi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng gọi như thế, hai mắt lóe lên một cái, nhìn ra tâm trạng của anh có chút căng thẳng, nhưng vẫn thở nhẹ, bước về phía Như Mạt, cúi xuống, nắm nhẹ hai tay của cô, bóp nhẹ, rồi cùng đi về phía đoàn hoa hồng hình trái tim, cho đến khi hai người đứng ngay chíng giữa, vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi có chút căng thẳng thở ra một hơi, Như Mạt chớp đôi mắt mơ mộng nghi ngờ nhìn anh. . . . . . .

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe lên mãnh liệt, rốt cuộc thấp giọng nhẹ nhàng chậm rãi, cảm tính, khàn khàn nói: "Anh nhớ lần đầu tiên anh gặp em là ở rất nhiều rất nhiều năm trước, khi đó, em là một cô bé xinh đẹp hay thẹn thùng. . . . . ."

Như Mạt ứa lệ nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi sâu kín hồi tưởng lại quá khứ, khẽ mỉm cười, có chút hoài niệm nói: "Thật ra lúc anh mới gặp gỡ em cũng đã rất kinh ngạc, tại sao trên thế giới này có thể có môt cô bé xinh đẹp như vậy . . . . . . Trong chớp mắt, anh đã bị em hấp dẫn thật sâu. . . . . ."

Như Mạt mỉm cười nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi lại nhẹ nhàng chậm rãi nhớ lại: "Khi đó, anh nhìn em ngồi ở trên xích đu nhà của chúng tôi, mặc váy trắng xinh đẹp, bay tới bay lui, đôi mắt to sáng lấp lánh, rất thu hút, lúc đó, anh đã biết, rất nhiều hình ảnh sẽ ghi vào trong tim anh, mãi mãi sẽ không bao giờ quên. . . . . ."

Nước mắt Như Mạt lăn xuống.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra một chút đau lòng nói: "Anh cũng cho rằng, tinh thần và thể xác em cũng sẽ mãi ở trong thế giới của anh, rực rỡ giống như đóa hồng, đã qua nhiều năm, món ăn em thích anh đều thích, anh thích mùi hương tỏa ra từ người em, anh thích những chuyện em làm, thậm chí vì anh, đi học quản lý khách sạn, anh luôn nhận tình yêu của em, nhưng cho lại em thật ít, thậm chí anh đã quên mất tâm trạng của em, em yêu thích, em vui vẻ, em hạnh phúc, bao gồm nỗi khổ sở của em. . . . . . Anh nhốt em vào trong thế giới của anh, cho rằng như vậy em sẽ hạnh phúc, sẽ vui vẻ, nhưng. . . . . . Anh lại bỏ quên nổi khổ sở lớn nhất trong lòng em, đó chính là thiếu sót. . . . . ."

Nước mắt Như Mạt từng viên lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Như Mạt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô theo năm tháng nhuốn vào chút tiều tụy, anh đau lòng vươn tay khẽ xoa mặt của cô, thật lòng nói: "Thật ra đêm đó em kết hôn, anh rất khổ sở, anh không thể tin được, trên thế giới này, người anh yêu nhất lại phản bội anh, đi khỏi anh..anh tức giận hận không được hủy diệt toàn thế giới, đã qua nhiều năm rồi, mặc dù anh vẫn yêu em, nhưng anh cũng thật hận em, hận em tại sao muốn đi khỏi anh . . . . . Nhưng anh sai rồi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

Như Mạt kích động nhìn Tưởng Thiên Lỗi, muốn nói gì đó, lại không dám nói ra, chỉ sợ nói một câu, trong chớp mắt sẽ hủy diệt ước mộng.

Tưởng Thiên Lỗi thâm tình nhìn Như Mạt, hai mắt rưng rưng, giọng nói run rẩy nói: "Nếu khi đó, anh không tập trung tranh đấu với Hạo Nhiên, nhất định sẽ phát hiện em bị nhà họ Tần ép khổ sở như vậy, cho tới trước lúc em cưới, anh nhìn ánh mắt của em lúc đi khỏi rất buồn bã. . . . . ."

Như Mạt đột nhiên khổ sở rơi lệ, thâm tình nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, cố nén nước mắt hiện lên trong hai tròng mắt, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nói: "Thật xin lỗi, đã nhiều năm vẫn hận em, thật xin lỗi, đã nhiều năm vẫn không tha thứ cho em. . . . . ."

Như Mạt cố nén thân thể run rẩy, mặc cho nước mắt từng viên lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi bưng chặt khuôn mặt của Như Mạt, mạnh thở một hơi, vẫn đau lòng nói: "Rất nhiều năm vẫn cầm tay em, muốn buông ra, nhưng buông ra trong chớp mắt, giống như sinh mạng quan trọng nhất sẽ biến mất, thống khổ và mất mát, làm cho anh không thở nổi, muốn chết đi, cho dù anh cố gắng như thế nào, nhưng số phận luôn là để cho anh trở lại bên cạnh em, anh bắt đầu chấp nhận, bắt đầu thỏa hiệp, bắt đầu tiếp nhận. . . . . . Có lúc, trong chớp mắt, muốn dắt tay của em, cùng em biến mất khỏi đất nước này, dẫn em đến chân trời góc biển, nhưng anh biết rõ, em sẽ không đi theo anh . . . . . Bởi vì cuộc đời của em, thiếu nợ nhà họ Tần quá nhiều, anh tôn trọng tình thân này của em, anh cố nén tình cảm của chính anh. . . . . . Anh có thể đè nén cả đời, chỉ cần em có thể hạnh phúc. . . . . ."

Như Mạt đau lòng đưa hai tay ra, bưng mặt của anh, thâm tình rơi lệ nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nắm nhẹ hai tay của cô, đau lòng cúi đầu, nước mắt kiên cường lóe lên trong ánh nến, kích động nói: "Nhưng gần đây, anh giống như cảm thấy anh sắp mất em, nếu anh không bắt được em, anh sẽ mất em. . . . . ."

"Sẽ không, anh mãi mãi sẽ không mất em..em yêu anh. . . . . ." Như Mạt rơi lệ nói.

"Không. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi thở dài nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, thâm tình vội nói: "Có lúc, số mạng thật đáng sợ, trong chớp mắt, nó có thể mang đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời người, anh không chấp nhận số mạng, nhưng đối mặt với tình yêu của em, anh tình nguyện tin tưởng luân hồi, hi vọng kiếp sau có thể gặp em. . . . . . Nhưng hiện tại anh không chờ được kiếp sau, bởi vì giữa chúng ta, từng kỷ niệm đều là khổ sở, vậy em mang hạnh phúc nào để tìm anh ở kiếp sau? Anh hi vọng kiếp này em có thể hạnh phúc, anh chắc chắn kiếp này cũng chỉ có anh mới có thể cho em hạnh phúc. . . . . . Anh không muốn lãng phí thời gian nữa, anh khát vọng cùng người anh yêu nhất ở chung một chỗ. . . . . . Tha thứ cho anh đã từng đối với người khác động lòng, tha thứ anh đã từng mệt mỏi, nhưng anh quả thật yêu em, Như Mạt, anh yêu em. . . . . ."

Như Mạt cảm động bật khóc, gật đầu nói: "Em biết rõ. . . . . . Em luôn cho rằng anh yêu em . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi thâm tình nhìn Như Mạt, nhìn người phụ nữ mình yêu cả đời, đột nhiên ở trước mặt cô, chậm rãi quỳ xuống một chân, nắm nhẹ tay của cô, đặt ở trên môi hôn, thâm tình nhìn cô, móc ra một cái hộp nhung đỏ thẫm, mở ra ở trước mặt của Như Mạt, một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, xuất hiện. . . . . .

Như Mạt kinh ngạc rơi lệ nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn Như Mạt, vẻ mặt kích động nói: "Như Mạt, chúng ta kết thúc loại cuộc sống khổ sở này đi, qua nhiều năm, em khổ sở lựa chọn, tuy rằng nó không để cho nhiều người hạnh phúc, anh và em cùng nhau kết thúc cuộc sống khổ sở này đi, mặc kệ tình yêu giữa chúng ta bị bao nhiêu người chê bai, anh đều chấp nhận tiếp nhận nó, anh có thể vì tình yêu của chúng ta, buông tha tất cả mọi thứ anh đang có, chỉ cần em chấp nhận ở bên anh. . . . . . Được không? Giao cho anh một cơ hội, để cho em được hạnh phúc một lần nữa. . . . . ."

Như Mạt khiếp sợ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn thâm v quỳ gối trước mặt cô, nhìn cô, nói tiếp: "Như Mạt. . . . . . Dũng cảm một chút, đi ra khỏi cái lồng tù đó, hôm nay anh không muốn tôn trọng cuộc sống của em nữa, bởi vì cuộc sống của em và tình yêu giữa chúng ta đều sai. . . . . . Chúng ta đều sai. . . . . . Như Mạt. . . . . . dũng cảm một chút, đi về phía anh, anh sẽ làm cho em hạnh phúc, mặc kệ bao nhiêu người trách mắng chúng ta, anh đều nhất định sẽ bảo vệ em, chống đỡ mũi tên nhọn đáng sợ nhất trên thế giới này, anh tình nguyện một mình chịu đựng vạn tên xuyên tim, chỉ cần em tới đến trước mặt của anh là được. . . . . ."

Nước mắt Như Mạt tuôn như suối, mọi thứ xung quanh giống như hỗn loạn, không biết nên làm sao?

"Như Mạt!" Tưởng Thiên Lỗi khổ sở và đau lòng nhìn cô. . . . . ."Gả cho anh đi! Anh sẽ làm cho em hạnh phúc, vứt bỏ gông xiềng trong cuộc đời của em, gả cho anh đi! Tương lai, anh sẽ cho em một hôn lễ lớn nhất thế kỷ, đón cô dâu xinh đẹp nhất thế giới của anh. . . . . ."

Như Mạt đột nhiên mỉm cười, mới vừa muốn cúi đầu, cũng đang trong lúc này, điện thoại di động vang lên, cô sững sờ, đột nhiên lau khô nước mắt, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là điện thoại nhà, cô kích động alô một tiếng. . . . . .

"Cô chủ, cô mau trở lại, hôm nay tâm trạng cậu chủ đột nhiên thật không tốt, vết thương cũ đột nhiên tái phát, hiện tại gấp rút đưa đến bệnh viện!" Quản gia đột nhiên gọi Như Mạt.

Như Mạt hoảng hốt, gấp gáp gọi: "Anh ấy đi bệnh viện lúc nào?"

"Hiện tại vừa mới tới, cậu ấy vẫn luôn gọi tên của cô!" Quản gia nhanh chóng nói.

Như Mạt lập tức căng thẳng nói: "Ông nói với anh ấy, nói tôi lập tức đến bệnh viện ngay!"

"Vâng!"

Như Mạt cúp điện thoại, đột nhiên nóng lòng rơi lệ cúi đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cũng gấp gáp khổ sở nhìn Như Mạt, van xin nói: "Đừng đi, Như Mạt. . . . . . Đừng đi. . . . . . Để cho anh sống ích kỷ một lần, đừng đi. . . . . . Tối nay ở lại. . . . . . Anh cầu xin em, Như Mạt. . . . . ."

Như Mạt khổ sở nhìn Tưởng Thiên Lỗi, rơi lệ nói: "Thiên Lỗi, vết thương đạn bắn của Vĩ Nghiệp bị tái phát, đây là chuyện rất nghiêm trọng, em không thể không trông nom, nếu như không có nhà họ Tần, chúng ta cũng không có bắt đầu, cũng sẽ không có tình yêu, thật xin lỗi, tối nay em nhất định phải tới, chuyện của chúng ta, ngày sau bàn lại. . . . . . Thật xin lỗi!"

Cô nói xong, đột nhiên nhẫn tâm đứng lên, chạy ra bên ngoài! !

Tưởng Thiên Lỗi một mình ngồi trước đoàn hoa hồng, hai mắt ứa lệ, xẹt qua một chút khổ sở tuyệt vọng, tay chậm rãi rũ xuống, chiếc vòng tròn nhỏ hẹp dùng để nhốt chặt một cuộc đời, đột nhiên từ trong hộp nhung lăn ra, rơi vào trong cánh hoa.