Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1349: Đại kết cục (89)

Editor: Ngày Đẹp Tươi

Trang gia!

Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi mới hết bận chuyện tân khách của khách sạn Á Châu, cùng nhau nhanh chóng về tới tòa nhà Trang gia, mới cất bước đi vào, cũng đã nhìn thấy trong nhà mình vô cùng náo nhiệt, giữa sân khấu nhỏ, tụ tập rất nhiều bạn tốt, đèn chùm thủy tinh thật lớn huy hoàng lóe ra, mà cha mẹ thì cùng vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc ngồi trên sô pha kiểu Âu cạnh sàn nhảy, cùng nhau cười cười nói nói, chúng người hầu qua lại không ngớt, ngay cả Trang Ngải Lâm hôm nay cũng khó có được cao hứng, vui vẻ tươi cười, hai người bọn họ thấy tình trạng đó, liền cùng đi qua chào hỏi trưởng bối, rồi cùng bạn bè nước ngoài tươi cười nắm tay...

Trên lầu truyền đến tiếng tru lên như giết lợn.

Trang Hạo Nhiên nghi ngờ ngẩng đầu, hướng trên lầu nhìn, nghĩ đã xảy ra chuyện gì?

Tưởng Thiên Lỗi thì bình tĩnh mà mệt mỏi cởi nút áo âu phục màu đen, bị đôi vợ chồng mới cưới này làm cho mệt mỏi tiếp nhận ly rượu cocktail mà người hầu đưa qua, tạm thời giải khát, mới chậm rãi nói: "Không cần nhìn cũng biết chuyện gì xảy ra, mấy phó tổng thần kinh của cậu dự đoán lại không biết đùa giỡn chuyện gì, đang ở trên lầu nổi điên!"

Trang Hạo Nhiên nhịn cười liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, lúc này mới nhanh chóng xoay người lên lầu, nhưng vừa đi đến bậc thang cuối cùng lầu một, lúc muốn xoay người trở về hành lang, trong nháy mắt nghe thấy "Cạch" một trận tiếng vang, Điệp Y liền như vậy khiêng AK-47, lên đạn, nhắm ngay mấy người Lâm Sở Nhai phi nhào tới chuẩn bị bắn phá, anh tức khắc cũng giật mình, trực tiếp hơi dương tay kêu to; "Ai! Đã xảy ra chuyện gì? Thế nào lại đùa giỡn như vậy!"

"Lão đại! Mau tới cứu mạng a!" Lâm Sở Nhai nhào tới sau lưng Trang Hạo Nhiên, mấy người Tô Lạc Hoành cùng Tào Anh Kiệt cũng rất nhanh thần tốc trốn ở phía sau anh, sợ hãi nói: "Điệp Y muốn giết bọn tôi!"

Trang Hạo Nhiên bỗng nóng mắt nhìn về phía Điệp Y khiêng AK-47 đến nhắm ngay mình, anh cũng có vẻ mấy phần khẩn trương dương tay, hỏi; "Điệp Y!! Chuyện gì xảy ra?"

Điệp Y nét mặt tàn bạo, lại nâng lên AK-47, nhắm ngay lồng ngực Trang Hạo Nhiên, nghĩ đạn này có thể xuyên tim vài người, nghiêng mặt ngắm góc độ bắn chết toàn bộ, mới nói: "Bọn họ nợ tiền không trả!"

Lãnh Mặc Hàn một thân một mình tựa cạnh cửa phòng dưới, cùng đôi "Tiểu Hạo Hạo", cũng sợ không ít, một câu cũng không dám nói.

Trang Hạo Nhiên bộc lộ vẻ sửng sốt, xoay người nhìn về phía bọn Lâm Sở Nhai trách cứ nói: "Đây chính là mấy tên súc sinh các người không đúng! Nợ tiền không trả, đó là tội lớn hủy gia nghiệp, giết cha mẹ!!"

"Ai nói không trả?" Lâm Sở Nhai thoáng cái thò đầu ra, có chút bị dọa nhìn Điệp Y, còn cố gắng mạnh miệng nói: "Anh em bọn tôi là người có tiền!!"

"Đúng vậy!" Tào Anh Kiệt cũng hào khí thò đầu ra, thân thể lại sông chết trốn ở bên trong, kêu lên: "Chúng tôi có tiền! Nhưng một con số lớn như vậy, phải từ từ trả!! Chúng tôi toàn bộ lấy ra cho các người, các người đều khiêng không nổi đâu!"

"Rốt cuộc thiếu bao nhiêu tiền a? Phải dùng tới cách gây sức ép như vậy a?" Trang Hạo Nhiên nhíu mày, quay mặt sang nhìn về phía mấy nam nhân hỏi.

Mấy người Lâm Sở Nhai còn chưa kịp thông báo, Điệp Y trực tiếp trả lời anh: "Một trăm triệu!"

Phốc!

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt cũng bộc lộ vẻ trá dị, liếc mắt nhìn Điệp Y một cái.

"Cái gì một trăm triệu? Rõ ràng chính là chín ngàn chín trăm chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín khối, còn kém một đồng!" Tào Anh Kiệt thuận tiện bổ một đao!

Trang Hạo Nhiên lập tức tức giận trừng mắt mấy tên súc sinh trước mặt, nhưng vẫn bình tĩnh xoay người, vừa đi về phía trước, vừa tiêu sái đẹp trai dương cười nói: "Có gì từ từ nói, tiền là chuyện nhỏ, lãng phí đạn sẽ không tốt! Bỏ súng xuống, việc này để tôi giải quyết."

Điệp Y nghe thấy Trang Hạo Nhiên nói như thế, đầu tiên là do dự một hồi, nhưng vẫn chậm rãi bỏ súng xuống.

Trang Hạo Nhiên thấy Điệp Y đã chậm rãi bỏ súng xuống, lúc này anh mới nhẹ thở dốc, bộc lộ vẻ ôn nhu bình tĩnh, cất bước đi tới trước phòng ngủ của mình, nhìn Trương Thục Dao cùng Tiêu Đồng hai người đắc ý ngăn ở cửa, mà mười vị phù dâu kia cũng mặt bộc lộ tiếu ý ngọt ngào vui vẻ, trên bàn trà sảnh đãi khách xa hoa kiểu Âu, đang đặt "Chè hạt sen” "Bách hợp tô" "Táo tàu bát quái cao" "Nhãn điểm tâm ngọt" cho lễ hợp cẩn sau đó, mà cây hoa sơn trà ngoài cửa sổ, cũng bị vải đỏ che lấp để tạm thời tránh ma quỷ, còn Đường Khả Hinh thì mặc váy dài màu hồng phấn đã thay đổi, ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, để bà Chu tự mình hầu hạ cô đeo tram cài đầu trân châu, cùng vòng tay hồng ngọc, chuẩn bị sau đó bái tế nguyệt lão, dây ngọc kia, cũng tươi đẹp quấn quanh......

Anh liền như vậy ngưng nhìn vợ mình, hai tròng mắt nhẹ lóe ra tia nhìn thâm tình mà ôn nhu.

Đường Khả Hinh cảm giác được thân ảnh mị lực kia của Trang Hạo Nhiên, dừng ở cạnh cửa, mặt cô hơi nghiêng, nhớ lại trò đùa vừa rồi của Trương Thục Dao cùng Tiêu Đồng, cũng không nhịn được cười một tiếng.

Trương Thục Dao cùng Tiêu Đồng trong nháy mắt che trước mặt Trang Hạo Nhiên, đồng thời dương tay cười rộ lên nói: "Nhìn cái gì vậy? Trả tiền là có thể tiến vào nhìn! Không trả tiền chúng tôi đóng cửa ở trong phòng nằm một tháng!"

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, mặt bộc lộ biểu tình ôn nhu cười như không cười, nhìn về phía Trương Thục Dao cùng Tiêu Đồng trêu chọc nói; "Trong phòng ngủ của tôi, các cô muốn nằm một tháng?"

Trương Thục Dao cùng Tiêu Đồng hai người tim vừa nhảy, biết mình nói sai, sắc mặt đỏ hồng, nhưng vẫn là dương tay khí thế nói: "Đem tiền trả! Chúng tôi cho anh tiến vào! Lâm Sở Nhai tên cầm thú kia còn cầm "Vàng ngọc cả sảnh đường" đến ngăn anh, chúng tôi là người dễ nói chuyện, kẻ hèn này chỉ muốn một trăm triệu của anh thôi!"

"Một trăm triệu chút lòng thành!" Trang Hạo Nhiên tức khắc dương cười nhìn về phía hai nha đầu này, nhưng vẫn thập phần tinh tường hỏi: "Là một trăm triệu hay là chín ngàn chín trăm chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đồng a?"

"Tùy tiện!! Muốn thêm một đồng cũng được! Thiếu mất một đồng, chúng tôi cũng không để ý!" Trương Thục Dao đắc ý cười nói.

"Vậy không được!" Trang Hạo Nhiên trực tiếp nhìn về phía Trương Thục Dao lại tiêu sái cười nói; "Là bao nhiêu nên đưa bấy nhiêu? Chín ngàn chín trăm chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đồng mới đúng thành ý của chúng ta, một trăm triệu quá khoe khoang rồi. Cho nên một đồng nhưng lại cũng trọng yếu đúng không, cô nói đi? Thục Dao!"

"Đúng! Doãn muội muội của chúng ta vì tiết kiệm cho ngài một đồng tiền này, thế nhưng lại phát huy tài năng công lực thư pháp, kiếm khiếu như trần a! Loại cảnh giới này, không phải nữ hiệp bình thường nào cũng có thể đạt!" Trương Thục Dao càng nghĩ càng đắc ý cười rộ lên.

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, không khỏi trầm tĩnh sắc mặt, nhấc mí mắt, xem xét liếc mắt một cái cô gái khí nhược thần nhàn, đang ngọt ngào tươi cười đáng yêu trước mặt, suy ngẫm suy nghĩ một hồi, mới dương cười nói: "Trong khoảng thời gian ngắn, một con số lớn như vậy, xác thực khó gom góp được, bất quá cô đợi một lát, tôi tức khắc cho người đi lấy!"

Anh nói cho hết lời, liền búng ngón tay, gọi Tô Lạc Hoành tới, thì thầm bên tai anh nói một câu, để anh đi nhanh về nhanh!

Tô Lạc Hoành nghe, hai mắt chợt lóe, tức khắc thần bí cười gật gật đầu, nhanh chóng phóng xuống lầu.

Trương Thục Dao cùng Tiêu Đồng nghe Trang Hạo Nhiên nói chuyện tốt như vậy, liền không khỏi nghiêng mặt nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn dựa ở một bên, hơi nghi hoặc mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

"Tôi nói, lão đại! Anh cũng đừng ra vẻ a?" Trương Thục Dao có chút hiểu Trang Hạo Nhiên, trực tiếp phòng bị chỉ vào mặt anh nói; "Hôm nay nhiều người như vậy ở đây, Trang phu nhân còn ngồi ở bên trong, nếu như anh dám chơi xấu, vậy thì quá mất mặt rồi!"

"Nói lời này! Các cô lúc nào thấy tôi bạc đãi các cô chưa!?" Trang Hạo Nhiên nói cho hết lời, liền muốn lại nghiêng mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao chính là muốn ngăn cản, không cho anh nhìn!!

"Tiền tới đây!" Tô Lạc Hoành không có bao lâu, người lại nhanh chóng từ lầu một chạy tới, cầm trong tay một đồng tiền xu nho nhỏ!

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, tức khắc xoay người nhìn về phía Tô Lạc Hoành tay cầm một đồng tiền xu phấn khởi đi tới, anh cũng lập tức dương mặt cười, búng ngón tay, để Lạc Hoành đem một đồng tiền xu giao cho mình, sau đó hai ngón tay kẹp lại, liền đưa cho Trương Thục Dao cùng Tiêu Đồng với dáng vẻ tiêu sái đẹp trai nói: "Đến, tiền tới rồi! Cầm đi tùy tiện tiêu xài!"

Trương Thục Dao cùng Tiêu Đồng mở to mắt, nhìn về phía một đồng tiền trong tay Trang Hạo Nhiên, lập tức tức giận kêu lên: "Một đồng tiền? Anh cho là chị đây qua qua lạc địa ăn không khí lớn lên sao? Một đồng tiền đã muốn vào động phòng với bà xã sao? Anh... Anh đây không phải là không thành ý, anh hoàn toàn chính là vô lại!"

"Ai!" Trang Hạo Nhiên nhịn cười, cố ý kinh ngạc nhìn về phía hai cô gái trước mặt, nói: "Lời này liền kỳ quái! Vừa rồi tôi rõ ràng liền hỏi các cô, một đồng tiền có phải hay không cũng quan trọng! Cô rõ ràng cũng đã gật đầu! Còn vì tiết kiệm một đồng tiền mà hao tâm tốn sức! Tôi đây không phải là lựa ý hùa theo ý kiến của các cô đó sao! Tại sao lại nuốt lời? Thục Dao, cái này không thể được a!"

Phốc! Đường Khả Hinh ngồi ở phía trước, nghe lời này nhịn không được cười ra tiếng!

"Này ——————" Trương Thục Dao cùng Tiêu Đồng trừng mắt nhìn con người hư hỏng Trang Hạo Nhiên này, trực tiếp vươn tay vừa đánh anh, vừa muốn nuốt lời đẩy anh ra ngoài, gào lên: "Lão đại anh thực sự là quá xấu xa rồi, ngay cả phụ nữ cũng muốn bắt nạt!"

"A ngao!!" Mấy người Lâm Sở Nhai trong nháy mắt hưng phấn đắc ý cười rộ lên, kinh ngạc xếp thành một hàng, lại ngửa mặt hát ca khúc: "A ngao ——————— a ngao —————— tình yêu giống như chạm đầu sói đói, miệng cực ngọt, nhưng nếu đến gần vui đùa một chút sự hung ác của cô ấy sẽ liền hiện ra, tình yêu giống như chạm đầu sói đói, có thể ôm ngủ, cô ấy tất cho ta thương thế hiểm ác làm lưu niệm!!!"

Lời còn chưa hát xong, Tô Lạc Hoành cũng đã phất tay, phấn khởi kêu la: "Các anh em!! Mang theo vẹt của chúng ta, xông vào bên trong ———— "

"A ngao ——————" Mấy người Lâm Sở Nhai vừa muốn xông vào, Trương Thục Dao cùng Tiêu Đồng chính là không cho vào, tức giận tiếp tục đánh Trang Hạo Nhiên, Trang Hạo Nhiên vừa hơi nghiêng người né hai người, vừa cười nói: "Được rồi được rồi, đùa các cô thôi, đưa tiền đưa tiền, muốn bao nhiêu đưa bấy nhiêu!"

"Tôi không tin anh!" Trương Thục Dao lại sống chết đẩy Trang Hạo Nhiên.

"Thực sự thực sự......" Trang Hạo Nhiên tức khắc dương cười từ âu phục của mình lấy ra chi phiếu và bút máy, xác thực muốn viết chi phiếu gần một trăm triệu, hiểu rõ Tiêu Đồng cùng Tô Lạc Hoành cùng một chỗ, nói đồ cưới vô thượng hạn, hơn nữa hai người tình như anh em, đương nhiên cấp lễ vậy phù dâu, cũng không thể mất đi tiêu chuẩn.

"Lần này cấp mười lần trăm triệu cũng không cho anh vào!" Trương Thục Dao một phen cướp chi phiếu và bút máy của Trang Hạo Nhiên, hung hăng ném đi!

Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Trương Thục Dao, cũng chỉ có thể bật cười.

"Các anh em!!" Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành trong nháy mắt như dã thú, bò lên ghế dựa, đứng lên bàn dài, phấn khởi giơ lên "Vàng ngọc cả sảnh đường" của Chu Trường Dũng trực tiếp kêu lên: "Thượng chén tháp! Chúng ta đêm nay không say không về!"

"Được!!" Mấy người đàn ông cùng nhau phấn khởi hưởng ứng!!

"Đem con vẹt kia vào cho biểu diễn xiếc đi dây, ngã xuống một lần uống một chén, thuận lợi đi qua, uống ba chén!!" Lâm Sở Nhai hưng phấn đứng trên đài nguyệt lão, sớm có chuẩn bị ném ra dây thép, muốn từ ngay chính giữa giường ngủ kéo trực tiếp đến sảnh đãi khách!!

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ mọi người nghe thấy cuộc thách đấu này, cũng có điểm sợ choáng váng.

Trên lầu vô cùng náo nhiệt, náo động trời xanh!

Mọi người dưới lầu, đều đang kỳ quái nghĩ xảy ra chuyện gì, bà Chu đã mỉm cười đi xuống nói, chúng phù rể và bạn bè náo động phòng.

"Cũng đừng chơi đùa quá mứuc!" Diệp Mạn Nghi vẫn có chút lo lắng nói.

Bà Chu nhàn nhạt tươi cười, tôn kính đáp lại: "Phu nhân, xin ngài yên tâm, phàm là hôn lễ truyền thống, anh em đệ phù rể chơi đùa càng ác, lại càng trừ tà tránh hung, cát tường như ý, vàng ngọc cả sảnh đường "