Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1154: Kiêu ngạo

Editor: Thùy Trang Nguyễn

Chiếc xe Ferrari màu đen chạy thẳng vào trong rừng cây rậm rạp.

Đường Khả Hinh vẫn như cũ kích động ngấn lệ ngồi bên cạnh vị trí kế bên tài xế, nghĩ về quá khứ bèn nức nở khóc lên.

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên cũng lóe ra tia đau lòng, hai tay nắm chặt tay lái tiếp tục lái xe, chạy vào sâu trong núi rừng, nhớ tới vừa rồi Đường Khả Hinh chạy tới, cả người đầy mồ hôi cùng những vết máu, nét mặt anh trở nên căng thẳng nặng nề thở hổn hển, dường như có chút tức giận...

Đường Khả Hinh có lẽ cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, trừng đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía khuôn mặt nhìn nghiêng của Trang Hạo Nhiên. Hai tròng mắt lóe ra mấy phần nóng nảy, cho là anh tức giận, trái tim cô có chút căng thảng, nước mắt vẫn như cũ chảy xuống, lại không dám khóc nữa, sụt sịt chiếc mũi đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Em... Em... Em không phải cố ý chạy theo anh... Em... Em...”

Trang Hạo Nhiên một bên lái xe, một bên tỏa ra ý cười quay mặt sang nghiêm mặt nhìn cô gái này.

Khuôn mặt Đường Khả Hinh xấu hổ đỏ bừng, nghĩ vừa rồi đám người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai nhìn thấy chính mình sống chết đuổi theo xe, cô lại chợt cảm thấy có chút lúng túng cúi đầu, tay túm lấy cái váy có giá trị hơn mười vạn, là chiếc váy lụa dài màu trắng thêu hình hoa mẫu đơn mà Trang Ngải Lâm sai người may thủ công cho cô, cầm lấy làn váy đưa lên lau hết nước mắt rên măt, nghĩ muốn giải thích một chút nhưng lại không nói nên lời, nước mắt nóng hổi lại từng giọt rơi xuống.

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn thật sâu vào dáng vẻ của cô như vậy, đau đớn tràn lên khắp khuôn mặt, nhưng lập tức lại có chút tươi cười, một tay cầm tay lái xoay tròn đổi phương hướng chạy vào sâu thẳm trong núi mới dừng lại. Phía dưới chính là vườn nho bát ngát, còn có một dòng sông bạch ngọc, nhưng cơn gió từ khắp nơi thổi qua, xung quanh vang lên tiếng chim hót, vô cùng vắng vẻ.

Đường Khả Hinh có chút lung túng khác thường quay mặt sang, nước mắt lại chảy xuống nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, không biết anh đưa mình tới nơi này làm gì...

Trang Hạo Nhiên trầm mặc mà thành thạo dừng xe, lúc này mới thả tay lái, quay mặt sang nhìn Đường Khả Hinh

Đường Khả Hinh lại di chuyển con ngươi, ôn nhu không hiểu nhìn về phía anh.

Lúc này hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên mới thoáng qua một chút ý cười, sau đó yên lặng đẩy cửa xe ra bước xuống, vòng qua thân xe đi tới ghế ngồi bên kia, lập tức mở cửa xe ra bá đạo ôm lấy cô gái trong x era ngoài.

“A!” Đường Khả Hinh nghi ngờ vươn hai tay ôm lấy cổ của anh, có chút khẩn trương nhìn anh nói: “Anh... Anh muốn làm gì?”

“Đem em từ nơi này ném xuống!” Trang Hạo Nhiên thoáng cái ôm ngang Đường Khả Hinh đi tới đỉnh núi, làm bộ muốn ném cô!!

“A! Không muốn!” Đường Khả Hinh sống chết ôm lấy cổ Trang Hạo Nhiên, sợ đến trái tim đập thình thịch nói; “Em không dám!”

“Em cũng biết không dám?” Trang Hạo Nhiên tức giận ôm chặt cô gái trong lòng, nhìn thật về phía đôi mắt đẫm lệ của cô, đôi mắt hồng hồng giống như quả đào, cả khuôn mặt đỏ ửng, trái tim của anh lại bỗng nhiên tê dại mới nói: “Không phải là một lần tách ra sao? Em không cần lo lắng! Chúng ta còn có thể có vô số cơ hội gặp mặt!!! Anh bảo đảm!! Em không cần cố gắng đuổi theo đến đây! Em xem chân em một chút? Đều chảy máu!! Làm cho người ta nhìn thấy đều khẩn trương? Lần so tài này mặc kệ em thua hay thắng! Mặc kệ cha em có phản đối hay là tán thành!! Tương lai em nhất định là bà xã của anh! Em khẩn trương cái gì?”

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt bộc lộ mấy phần ủy khuất, hờn dỗi nhìn về phía người này...

Trang Hạo Nhiên cũng thật sâu nhìn người này, trái tim lại đau đớn, lúc này mới chậm rãi sâu xa nói: “Đứa ngốc...Em chạy đi như vậy, anh rất đau lòng... Em là muốn đem nay đêm mai và cả sau này anh đều không ngủ được.”

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, hai tròng mắt nóng lên, nước mắt lại chảy xuống.

“.........” Trang Hạo Nhiên lại thật sâu nhìn về phía bảo bối, gương mặt lại bộc lộ sự cảm động mà đau lòng, chậm rãi ôm cô ngồi vào chỗ ngồi phía sauxe, đem cửa xe đóng lại.

Trong không gian nhỏ bên trong xe.

Trang Hạo Nhiên cẩn thận từng li từng tí nhẹ ôm lấy Đường Khả Hinh tựa ở trong ngực của mình, trong không gian tư mật này anh lại bộc lộ nụ cười thâm tình, vươn tay nhẹ nắm lấy cằm của cô, nhìn kỹ khuôn mặt phiếm hồng của cô khóc đến độ có chút sưng lên, búi tóc cũng rối loạn, dây nho lệch sang một bên, đóa hoa sơn trà êm đẹp. Anh liền vô cùng sủng nịch mà yêu thương sâu sắc vươn tay, đầu tiên là vì cô gạt mấy sợi tóc mất trật tự trên trán, lại nhàn nhạt đem đóa hoa sơn trà kia nhẹ lấy xuống, đem dây nho tháo ra, mái tóc đen dài đến eo như thác nước nhẹ rũ xuống.

Đường Khả Hinh lại lộ ra mấy phần xấu hổ cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên tinh tế liếc mắt nhìn khuôn mặt e thẹn của cô mỉm cười, lúc này mới muốn vươn tay nhẹ vén làn váy dài tơ lụa màu trắng lên nói: “Anh xem chân của em một chút...”

“Không muốn!” Đường Khả Hinh sợ anh lo lắng.

“Anh phải xem!” Trang Hạo Nhiên lại muốn vén váy lên.

“Không muốn!” Đường Khả Hinh chặn lại, vô thức muốn đẩy anh ra.

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt đem cô áp xuống ghế, con ngươi mị lực lóe ra kịch liệt nhìn về phía cô gái trước mặt, dáng vẻ ngọt ngào xấu hổ say lòng người, anh liền giả vờ tức giận nói; “Có dũng khí đuổi theo xe, lại không có dũng khí để cho anh nhìn chân? Em chính là muốn anh đến xem em một chút sao?”

“Không có!!” Đường Khả Hinh vội vàng nói.

“Vậy em nghĩ cái gì?” Trang Hạo Nhiên lại tới gần mặt của cô, hai tròng mắt lợi hại chợt lóe, hỏi!

“Em......” Đường Khả Hinh lập tức nói không nên lời, xấu hổ đỏ bừng mặt nhìn về phía anh.

“Nói?” Trang Hạo Nhiên cố ý để lộ ánh mắt ái muội đùa cô.

“Anh... Đến bây giờ anh còn có thời gian đùa giỡn em?” Đường Khả Hinh lập tức có chút đau lòng vươn tay muốn ôm lấy bờ vai của anh, Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt nắm lấy tay cô, vẻ mặt thâm tình cưng chiều nhìn về phía cô thật sâu nói; “Anh mỗi lần mặc kệ là lúc nào, đều chỉ muốn ôm em, thật sâu muốn em! Đây không phải là cần!! Mà là thâm tình sâu đậm nhất! Bất luận là thời khắc nào, có thể làm em vui mừng, là...Chuyện tốt đẹp đối với anh...”

Đường Khả Hinh dừng lại, hai tròng mắt bộc lộ mấy phần ôn nhu nhìn về phía anh.

“Cám ơn em đuổi theo...” Trang Hạo Nhiên vẻ mặt bộc lộ thâm tình cùng cảm kích cười nói: “Anh cảm thấy rất kiêu ngạo! Cứ việc giờ khắc này có chút ích kỷ! Thế nhưng anh cảm thấy rất kiêu ngạo! Loại cảm giác này, so với tuyên thệ còn đẹp hơn...”

Đường Khả Hinh mặt đỏ bừng nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên cũng nhẹ mân môi mỏng cười, hơi lưu chuyển hai tròng mắt nhìn xung quanh một mảng yên tĩnh, anh lúc này mới cúi xuống phía dưới, ở bên tai của cô thanh âm khàn khàn thì thào nói nhỏ hỏi: “Bà xã... Đã đuổi tới nơi, liền đem chuyện đêm qua chúng ta thương lượng làm đi...”

“Anh...” Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, mặt lại đỏ lên.

Trang Hạo Nhiên lại nhìn thật sâu vào mắt cô, không kìm long vươn tay nhẹ nắm lấy cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng động long người của cô, liếc mắt nhìn đôi môi đỏ mọng mê người, nuốt khan nơi cổ họng, không kìm nén được nữa liền cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, nhẹ mút từng cánh môi cô, thậm chí còn nhẹ nhàng cắn một cái.

“Ưm...” Khuôn mặt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, đón nhận nụ hôn của anh, lập tức cũng cảm giác thân thể anh nhanh chóng phóng xuất ra hơi thở nóng bỏng, thân thể của cô không khỏi mềm xuống, muốn dựa vào ghế xe...

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ôm lấy thân thể mềm mại của cô, tách hai chân cô ra làm cho cô ngồi lên đùi đối diện mình, lúc này mới mỉm cười ôm lấy eo nhỏ, trầm mặc nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh lại mắc cỡ đỏ bừng khuôn mặt, đôi chân tách ra ngồi trên đùi anh, cảm nhận được vật cứng rắn giữa hai chân anh cọ lên chân mình, trái tim cô đập thình thịch cúi xuống, lại có thể nghe thấy linh hồn của mình đang reo hò cùng khát vọng người đàn ông này, lỗ tai của cô đỏ bừng nhưng vẫn nghiêng mặt dũng cảm mà chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Trang Hạo Nhiên tươi cười, tức khắc ngọt ngào hơi ngửa mặt, mở ra môi mỏng đón nhận nụ hôn của cô bé này, vươn đầu lưỡi cùng đầu lưỡi của cô quấn lấy nhau, triền miên ẩm ướt mút lấy. Hai tay ma sát hai bên hông mảnh khảnh, bàn tay lục lọi khóa váy của cô muốn kéo xuống lại thế nào cũng không sờ được, anh một bên cùng cô hôn môi, vô thức dùng ánh mắt nhìn về phía cô...

Đường Khả Hinh kết thúc nụ hôn kia, tại nơi không gian nhỏ nhắn này, hai tròng mắt ôn nhu nhìn anh, khuôn mặt xấu hổ như say, nhẹ nhàng thở dốc, vươn tay nhẹ nhàng kéo vai áo trái xuống để lộ làn da trắng như tuyết vô cùng khêu gợi, lại chậm rãi vươn tay kéo vai áo phải xuống, một đôi mảnh khảnh nhỏ bé trắng như tuyết lộ ra, tùy ý để chiếc váy dài rơi xuống, lộ ra bộ ngực tuyết trắng mê người...

Cả người Trang Hạo Nhiên dường như muốn nổ tung, nhìn nội y kia như ẩn như hiện, lại không kìm lòng được nói: “Cởi nó!”

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, nâng mí mắt nhìn anh một cái...

Trang Hạo Nhiên cũng nặng nề nuốt khan nơi cổ họng, hai tròng mắt nóng cháy mà cấp thiết nhìn về phía cô.

***

Con đường sâu thẳm mà uyển chuyển.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi bên trong xe, nâng tay lên liếc mắt nhìn thời gian, tiếp tục có chút bất đắc dĩ cùng buồn bực cầm văn kiện lên mở ra xem một lần nữa. Mấy người Lãnh Mặc Hàn cùng Lâm Sở Nhai đều nhao nhao nâng tay lên nhìn thời gian... Tô Lạc Hoành người đã ngã vào trên người Tiêu Đồng muốn ngủ... Tiêu Đồng một phen chán ghét đẩy anh ra, nói: “Tránh ra!”

“Ai, cô cái người này!” Tô Lạc Hoành lại tức giận nhìn cô một cái!!

Tiêu Đồng không nói gì, chỉ là lo lắng lão đại cùng Đường Khả Hinh, vừa muốn nhìn vào kính xe muốn nhìn xem có thấy hai người không nhưng vẫn như cũ không có bóng người nào, mới kỳ quái hỏi chuyện gì xảy ra, lại rốt cuộc nghe thấy một trận âm thanh của xe đua truyền đến, hai mắt của cô sáng ngời!!

Quả nhiên!!

Một chiếc xe Ferrari màu đen chậm rãi lái tới, dừng ở bên goài mấy chiếc xe của vệ sĩ không xa.

Trang Hạo Nhiên rốt cuộc cùng Đường Khả Hinh trên mặt bộc lộ mấy phần ái muội cùng xấu hổ đi xuống xe đua, hai người như vậy thật sâu nhìn đối phương, nhớ tới vừa rồi kích tình ăn ý ngọt ngào cười cười, lại lần nữa chăm chú ôm nhau cùng một chỗ, Trang Hạo Nhiên nhẹ vỗ về than thể, tay chậm rãi vuốt mái tóc cô nói; “Bảo bối... Anh phải đi rồi...”

“Vâng!” Khuôn mặt Đường Khả Hinh dán vào lồng ngực của anh, khẽ gật đầu.

Trang Hạo Nhiên biết thời gian cấp bách, cũng muốn để chút thời gian cho Đường Khả Hinh đi chuẩn bị cho trận thi đấu ngày mai, liền không nói gì thêm mà nhanh chóng đi về hướng chiếc xe Rolls-Royce, trực tiếp ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, phịch một tiếng đóng cửa lại, nói: “Lái xe!”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh một cái, lại phân phó tài xế: “Lái xe!!”

Rolls-Royce rốt cuộc chậm rãi lại dọc theo con đường sâu thẳm trong núi đi phía trước...

Một mình Đường Khả Hinh đứng giữa con đường, nhìn theo chiếc xe Rolls-Royce rời đi, nhi nữ tình trường tạm thời buông ra, về chuyện tham gia thi đấu lập tức bay lên, trong lòng tràn đầy năng lượng...