Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 888: “Quà tặng” của Tô thiếu gia (16)

Trần Uyển Như mở to mắt, nhìn thấy quai hàm xinh đẹp khẩn trương của Tô Thần, cô ngẩn ngơ một lát, quên trả lời câu nói của anh, làm anh không kiễn nhẫn cau mày, giọng điệu càng thêm ác liệt: “Câm điếc rồi à? Ở lầu mấy?”

Trần Uyển Như hoàn hồn, vậy mà cong mi bật cười, lông mi dài dày nhẹ nhàng chớp hai cái, “Lầu 10.”

Tô Thần dùng mũi “hừ” một tiếng, liền bước vào trong chung cư.

Đẩy cửa nhà Trần Uyển Như ra, Tô Thần nhìn thấy bài trí bên trong, nhịn không được nhíu mày, căn nhà đơn thân một phòng ngủ một phòng khách, trang trí không tính là xa hoa, cũng không tính là đơn giản, trang trí trong phòng cũng không nhiều, diện tích không nhỏ, có vẻ hơi trống rỗng, nói tóm lại, rất khó khiến người ta tin Nhất Tỷ mười năm của giới âm nhạc Trần Uyển Như, vậy mà lại sống ở nơi như thế này!

Tô Thần trực tiếp ôm Trần Uyển Như đến phòng ngủ, đặt Trần Uyển Như ở cạnh giường, ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của Trần Uyển Như, khóe môi đỏ tươi rướm máu, Tô Thần nhíu mày, đứng dậy bắt đầu tìm trong phòng.

Trần Uyển Như nhìn dáng vẻ nhìn trái nhìn phải của Tô Thần, cuối cùng giật giật môi, hỏi: “Tìm cái gì?”


Vẻ mặt Tô Thần hơi mất tự nhiên: “Hòm thuốc.”

Mặt mũi Trần Uyển Như nhíu lại, như biết Tô Thần muốn làm gì, liền nhún vai: “Không có.”

Tô Thần chán nản, giật giật khóe môi: “Rốt cuộc cô có sống hay không, đồ vật thường dùng như thế cũng không chuẩn bị!”

Trần Uyển Như không nói gì, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi trên giường, nhìn chằm chằm Tô Thần, Tô Thần bị Trần Uyển Như nhìn có chút trở nên bực mình, hung hăng trừng mắt với Trần Uyển Như một cái, phát hiện Trần Uyển Như vẫn không có phản ứng quá lớn nào như cũ, ngược lại đáy mắt sáng lên, nhìn chằm chằm khiến anh cảm thấy toàn thân kỳ lạ nói không lên lời, liền xoay đầu hừ một tiếng, xoay người, đi ra.

Sau khi Tô Thần rời đi, Trần Uyển Như vẫn nhìn chằm chằm chỗ Tô Thần vừa đứng như cũ, sau một lúc lâu, cô mới chạm hai chân xuống đất đứng lên, phát hiện miễn cưỡng có thể di chuyển, liền chậm rãi đi đến phòng tắm, cởi quần áo ra, trực tiếp ném vào thùng rác, đi tắm rửa.


Trần Uyển Như tắm rửa xong, trở lại trong phòng ngủ, thân thể không một mảnh vải tìm áo lót, liền nghe thấy chuông cửa vang lên, Trần Uyển Như nhíu mày, cầm một cái tùy tiện mặc vào, rút một cái áo sơ mi rộng thùng thình vừa mặc vào từ trên đầu, vừa đi mở cửa.

Trong tay Tô Thần mang theo một cái túi lớn, đứng ở cửa, sắc mặt vẫn nhìn không tốt như cũ.

Trần Uyển Như sửng sốt, không phải đi rồi sao? Sao lại trở lại?

Tô Thần không để ý tới Trần Uyển Như, giống như nhà của mình, tự nhiên xông vào, thuận tiện đóng cửa lại.

Tô Thần đi thẳng tới phòng ngủ của Trần Uyển Như, Trần Uyển Như theo sát phía sau, Tô Thần vào trong phòng ngủ, liền mở túi lớn trong tay ra, cầm hai hộp thuốc từ bên trong, đưa cho Trần Uyển Như, ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt nhìn lướt qua mặt Trần Uyển Như, người con gái đã rửa rất sạch, da trắng như tuyết, mặt mày thanh tú, sắc môi rất nhạt, sạch sẽ… Giống như là… Người dường như chỉ có thể tồn tại trong mơ.

Tô Thần nhìn có chút ngẩn ngơ, khi hoàn hồn, Trần Uyển Như đã cầm thuốc, đứng trước bàn trang điểm, cong nửa người, bóp thuốc mỡ, bôi ở trên mặt.

Trần Uyển Như bôi hơi qua quýt, Tô Thần nhíu mày, hơi không vui cất bước đi tới, cầm lấy thuốc mỡ Trần Uyển Như tùy ý ném trên bàn.