Edit: Ngọc Hân
“Tình Thâm, cũng chỉ năm năm thôi mà.” Lăng Mạt Mạt cười khẽ, “Năm năm sau chúng ta kết hôn, được không?”
Sắc mặt Lý Tình Thâm trở nên khó coi.
Anh im lặng không nói.
Đột nhiên Lăng Mạt Mạt hơi sợ, cô cắn môi dưới nói tiếp: “Tình Thâm, em không muốn anh vì em mà tự tổn thương mình.”
“Lại nói…, em ở Viên bất cứ lúc nào anh cũng có thể tới thăm em mà, không phải chúng ta không thể gặp nhau.”
Rất lâu sau Lý Tình mới bình ổn tâm tình của mình, nhìn cô giọng điệu có chút căng thẳng: “Mạt Mạt, anh biết em 14 năm, yêu em 12 năm, anh và em ở cùng một chỗ chưa tới 1 năm lại phải ngăn cách hai vòng trái đất. Em biết không, anh không còn 18 tuổi nữa, anh đã 28 tuổi rồi, anh muốn có một gia đình, mỗi sáng sớm tỉnh dậy có em anh liền thỏa mãn. Anh không quan tâm người bên ngoài đối với anh thế nào, anh mất đi tất cả chỉ vì ở cùng một chỗ với em, Mạt Mạt, em cho rằng năm năm ngắn lắm sao? Năm năm rất dài, năm năm sau anh đã 33 tuổi, trải qua hơn một nửa đời người rồi, anh thật sự không có dũng khí để chịu đựng thêm năm năm này.”
Lăng Mạt Mạt không nói gì.
Lý Tình Thâm đi tới trước mặt cô, ôm cô kéo vào trong ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Mạt Mạt, chúng ta dựa theo dự tính ban đầu nhé, chỉ cần em giành được giải thưởng ca hậu, chúng ta liền kết hôn.”
“Mạt Mạt, anh không cầu mong kiếp sau đời sau gì đó, anh chỉ cầu mong đời này kiếp này, chỉ hi vọng bắt đầu từ bây giờ, ngày ngày chúng ta cứ như vậy ở chung một chỗ! Đời sau kiếp sau, hay kiếp sau nữa, em ở cùng một chỗ với ai cũng không sao! Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sống những ngày tháng bình thường nhất, được không?”
“Nếu như em không đồng ý thì sao?” Lăng Mạt Mạt đấu tranh trong chốc lát, vẫn không chọn thỏa hiệp.
“Mạt Mạt, trước đây đều là anh thỏa hiệp, chỉ cần lần này em hãy thỏa hiệp một lần, có thể không?” Giọng Lý Tình Thâm mang theo vài phần đau thương.
Lăng Mạt Mạt cắn môi dưới, “Tình Thâm, anh đừng em ép em.”
Lý Tình Thâm kinh ngạc nhìn Lăng Mạt Mạt, tay anh giữ vai cô hơi dùng lực, siết cánh tay cô có chút đau, hồi lâu sau anh mới nói: “Mạt Mạt, nếu như anh em, em khăng khăng đi Viên, anh sẽ chia tay với em thì sao?”
Anh cũng không muốn ép cô như thế.
Nhưng thật sự anh muốn để cô đi.
Năm năm quá lâu, thời gian cả đời này anh yêu cô cũng cảm thấy không đủ, sao có thể lãng phí năm năm chứ?
Chia tay?
Trong thoáng chốc vành mắt Lăng Mạt Mạt đỏ lên.
Cô không nghĩ tới anh sẽ nói chia tay.
Cô không thể mất anh, nhưng cô có thể làm gì? Trơ mắt nhìn anh hủy diệt danh tiếng thần thoại và ES sao?
Lý Tình Thâm chứng kiến vẻ mặt do dự rối rắm của cô trái tim không đành lòng, anh từ từ buông cô ra: “Mạt Mạt, anh cho em chọn, nếu như em đi vậy, như vậy thì anh sẽ xem như trong cuộc sống của anh em chưa từng xuất hiện. Ba ngày sau là ngày anh muốn họp mặt phóng viên, trước khi đó em có ba ngày, có thể chọn lựa đi hay ở, suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Anh đi trước, em ăn ngon miệng.”
Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt hồi lâu rồi xoay người rời đi, đầu cũng không quay lại.