Trần Uyển Như cười lạnh không nói gì.
Không biết Lăng Mạt Mạt đang suy nghĩ gì, một hồi lâu, mới nói: "Thật ra em đã từng rất hận cô ta, nhưng bây giờ đã không còn cảm giác gì, mà cũng không thể nói là không còn cảm giác chỉ là không còn mãnh liệt như trước."
"Chắc mọi người đều như vậy, người đã từng đối xử không tốt với mình gặp chuyện bất hạnh, đáy lòng liền cân bằng lại." Trần Uyển Như vừa lái xe, vừa trả lời một câu.
Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái, "Đối với người khác thì có thể xem là như vậy, nhưng mà đối với Giản Thần Hi, tôi không thể hờ hững được, rõ ràng có một số chuyện cô chưa từng làm, lại có người cố tình áp đặt trên người cô, tuy nói mình còn sống đã may mắn lắm rồi, không cần để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng những lời gièm pha của mọi người, thỉnh thoảng nữa đêm giật mình, nghĩ đến những lời đó, trong lòng vẫn cảm thấy đau dớn vô cùng."
Sau khi Lăng Mạt Mạt nói đến đây, cô không lên tiếng nữa, thật ra không phải cô không muốn gả cho Lý Tình Thâm, chỉ là cô có chút sợ, sau những lời gièm pha đó, Lý Tình Thâm vẫn tin cô, nhưng còn Lý Niệm và Ôn Giai Nhân thì sao?
Đề tài này có chút nặng nề, Trần Uyển Như nhanh chóng đổi đề tài, hỏi Lăng Mạt Mạt muốn đi ăn ở đâu?
Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một chút, cuối cùng chọn nhà hàng Khải Duyệt.
Xe vừa đến nơi, đúng năm giờ rưỡi, đây là giờ cao điểm, rất nhiều người, những gian phòng bao đã bị chiếm gần hết, cũng may vận khí tốt, tìm được một gian phòng ở tầng ba, Lăng Mạt Mạt và Trần Uyển Như cùng đi lên lầu.
Khi Trần Uyển Như và Lăng Mạt Mạt gọi món, kêu một chai rượu đỏ, ăn được một nữa, Trần Uyển Như đi vệ sinh, vừa mở cửa ra, đúng lúc cánh cửa đối diện cũng mở, Lăng Mạt Mạt vô ý ngẩng đầu lên, liền chú ý những người bên trong phòng.
Ôn Giai Nhân và Lý Niệm, cùng với một đôi vợ chồng tuổi trung niên, dắt theo một cô con gái gần bằng tuổi cô.
Lăng Mạt Mạt cũng chỉ nhìn sang, cửa đối diện đã đóng lại.
Lăng Mạt Mạt cũng không nghĩ nhiều, khi Trần Uyển Như đi vệ sinh về, mặt thần bí nhìn cô cười: "Mạt Mạt, em đoán xem chị gặp được ai?"
"Ai thế?" Lăng Mạt Mạt dùng muỗng ăn canh, thuận miệng hỏi.
"Người nhà của vị kia nha!" Trần Uyển Như chớp mắt, bưng li rượu đỏ lên uống một hớp, nói: "Hai người đúng là có duyên, Lý Tình Thâm đang ở gian phòng đối diện."
Trần Uyển Như vừa nói ra lời này, sắc mặt Lăng Mạt Mạt lập tức trầm xuống, trong đầu cô lướt qua lần nữa những người mà cô đã vô tình nhìn thấy ở gian phòng đối diện, lúc đó cô không có suy nghĩ nhiều, nhưng mà bây giờ, cảnh tượng kia giống như lúc cô theo Lý Tình Thâm đến Lý gia dùng cơm thì gặp phải một màn như vậy.