Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 155: Đụng phải Mạt Mạt lầm lỡ cả đời (5)

Cô nhìn thấy anh
xuống lầu, khiếp sợ nhích lại gần ông cố, sau đó nhìn anh phòng bị,
giống như anh là dã thú ăn thịt người, anh nhìn thấy ánh mắt đó của cô,
bỗng dưng đáy lòng khẽ buồn, sau đó im lặng không lên tiếng ngồi ở cách
đó không xa, vẫn làm bộ xem báo như cũ..

Mà cô, ăn xong quả táo, đã
đừng khóc, hình như quên mất không vui mới vừa, vẫn chơi đùa một mình
như cũ, chơi cái này chơi cái nọ, nhưng đều cách anh rất xa.

Thỉnh
thoảng, cô sẽ nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn anh, đáy mắt tràn
đầy uất ức và oán giận, một khi anh ngẩng đầu lên, cô liền nhanh chóng
dời mắt.

Sau một buổi chiều, anh vẫn mong đợi cô có thể đến gần anh,
nhưng mà, mãi cho đến khi cô đi, cô thủy cũng không có chịu đến gần bên
cạnh anh.

Buổi tối hôm đó, anh thường xuyên nhớ tới bóng dáng của cô, không biết sao, thân thể của anh lại nổi lên phản ứng, loại cảm giác đó xa lạ lại vừa kích thích, không phải anh không có xem qua ảnh H, sẽ
dùng tay giải quyết.

Sau đó thật vất vả ngủ, rồi lại làm mộng xuân,
sau đó nũ chính trong mộng, lại là cô, lần đầu tiên trong đời anh, di

tinh(để nguyên vậy)

Trước khi anh ra khỏi nước, đặc biệt đi một
chuyến tới nhà cô, đánh lấy danh nghĩa đi thăm bà ngoại, cô ở nhà, lúc
anh đi vào, cô đang xem Anime, cười đến không khép miệng được, chứng
nhưng trong nháy mắt thấy anh, cô chợt ngưng cười, sau đó chạy nhanh như làn khói trở về phòng mình, đi nói là làm bài tập.

Mãi cho đến khi anh đi, cô đều không tiếp tục đi lại trong nhà.

Sau đó, anh xuất ngoại, cô vẫn như cũ như vậy tươi sống trong óc của anh.

Nhiệm vụ học tập rất nghiêm trọng, lúc bận rộn căn bản không thể nghĩ tới
chuyện khác, nhưng đợi đến khi rảnh rỗi, phần lớn thời gian, đều là nhớ
tới cô.

Mười sáu tuổi, anh trở về nước, khi đó cô đã mười tuổi rồi,
gầy rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn béo mũm míp có chút trở nên nhọn,
mắt còn lớn như vậy, sáng ngời như vậy, trong suốt như vậy, so với cô
lúc trước, ngược lại an tĩnh rất nhiều, nhưng còn nghịch ngợm như cũ.

Sau này anh trở về nướccàng ngày càng thường xuyên, nhưng mà, quan hệ giữa bọn họ cũng không có cải biến gì,

Giữa anh và cô, chỉ có thời gian thân mật duy nhất, chính là cô leo lên người anh, bò vào trong ngực của anh kia.


Từ sau khi đó, khoảng cách giữa anh và cô, càng ngày càng xa.

Xa tới, một lời yêu chưa kịp nói ra khỏi miệng, cô cũng đã thuộc về người khác rồi.

Một chút áy náy cũng không có kịp nói ra khỏi miệng, cô cũng đã nhận định là ghét anh!

Luôn là như thế, thế nhưng anh lại chưa bao giờ dừng yêu cô.

Anh biết, anh xuất sắc như vậy, muốn người phụ nữ gì, cũng có thể lấy được.

Anh cũng biết, cô chỉ là một cô bé, không phải khuynh thành nhất, không
phải hoàn mỹ nhất, thậm chí, có một chút hư hỏng, có một chút đáng yêu,
nhưng mà, cũng có thể đánh động đến lòng của anh.

Lý Tình Thâm nghe tiếng đàn dương cầm trong trẻo, từ từ hồi tưởng những chuyện cũ kia.

Dần dần đáy mắt hiện lên một chút ưu sầu.

Có lẽ là chưa có điều chỉnh xong đồng hồ sinh học, mỗi lần đến giờ phút
này, anh cực kỳ buồn ngủ, nhưng mà, bởi vì cô ở đây, anh không bỏ đi
được.

Anh biết, thời gian anh có thể ở lại bên người cô không nhiều
lắm, đợi đến khi cô chân chính đứng ở nơi cao nhất của giơi âm nhạc, có
lẽ chính là lúc cô rời khỏi anh.

Cho nên, hạnh phúc không nhiều lắm, anh chỉ muốn níu giữ bao nhiểu, thì níu giữ bấy nhiêu.

Anh cứ như vậy, không được chùn bước, bằng bất cứ giá nào cũng phải cảm nhận thời gian đáng giá này.