Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 3 - Chương 55-2: Điện thoại gọi đến + lòng dạ đen tối (II)

Chẳng qua lúc này, ai nhìn cô cũng sẽ bị dọa đến giật mình, cặp mắt vô hồn, môi đỏ mọng biến sắc, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng, đi bộ cũng có chút nghiêng ngã!

Cho nên khi cô đi vào đại sảnh bệnh viện, thì lập tức có một ý tá trực quầy tiến lên đón lấy cô, còn tưởng rằng cô bị bệnh nên lịch sự hỏi thăm, khi cô nói không phải, y tá sững sốt nửa ngày không kịp phản ứng, đợi cô ta lấy lại tinh thần, quét mắt nhìn bốn phía đã không còn thấy bóng dáng của cô đâu, không tìm thấy bóng dáng đó, cô ta nhẹ nhàng lắc đầu rồi trở về vị trí của mình!

Khi FIR lảo đảo đi đến cửa phòng bệnh của Tiểu Tô Niệm, Tô Chí và Thẩm Khiết đang một trái một phải ngồi trên giường bệnh, thấy vẻ mặt tái nhợt của cô, cũng lập tức đứng dậy đỡ cô!

“ Tô Úy con làm sao vậy, có cần mẹ đi gọi bác sĩ đến xem một chút hay không?” Thẩm Khiết nhìn vẻ mặt tái nhợt của con gái mình dịu dàng nói, chỉ thấy Tô Úy ngồi ở trước giường bệnh nhìn chằm chằm bóng người nhỏ bé trên giường, tay phải thận trọng đưa tới vuốt ve khuôn mặt của bé!

“ Bé như thế nào rồi?” Tô Úy chớp chớp hai mắt của mình, nhẹ nhàng lắc đầu, tầm mắt mơ hồ vẫn nhìn chằm chằm bóng người nhỏ bé nằm trên giường bệnh, lạnh nhạt hỏi, giọng nói lại khàn khàn gay gắt!

“ Ở đầu may mấy mũi , hiện tại bởi vì còn thuốc mê nên chưa tỉnh lại! Nhưng mà bác sĩ nói đã không có gì đáng ngại, chờ bé tỉnh lại làm thêm một đợt kiểm tra não bộ xác định chắc chắn không có bị chấn thương sọ não, thì ở thêm mấy ngày nữa sẽ không có chuyện gì!” Thẩm Khiết nói xong, trong giọng nói mang theo sự tự trách! “ Đều do mẹ không tốt, nếu không phải tại mẹ không chăm sóc tốt cho bé, bé cũng không biến thành như vậy!”

Nghe được Tiểu Tô Niệm không có việc gì đáng ngại, FIR chớp chớp hai mắt của mình, khóe miệng nhẹ nhàng ngoắc ngoắc, chỉ cần bé không có việc gì là tốt! Một giây kế tiếp trước mắt là một vùng tăm tối, trước khi mất đi ý thức, cô nghe được tiếng cha, mẹ gào lên….

. . . . . .

Gió rét thổi nhẹ khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương, cả thành phố cũng chìm trong không khí lạnh lẽo!

Trong thời tiết giá lạnh, một cô gái mặc áo cưới màu đen chậm rãi đi ở trên phố đông đúc, không thể nghi ngờ sẽ làm cho người khác chú ý, đối với ánh mắt quan sát ngạc nhiên của mọi người, cô không thèm để ý chút nào, hay nói đúng hơn là không phát hiện tầm mắt của mọi người! Cô cúi đầu chậm rãi đi tới, trong tầm mắt toàn là cảnh hoang vu và đau buồn, nguyên cả khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ rối rắm ,âm u khác thường! Nếu có người chú ý sẽ phát hiện dưới làn váy cưới là đôi chân trần giậm đạp trên mặt đất lạnh lẽo, giày đã sớm không thấy nữa!

Cô không biết mình phải đi đâu, nơi nào mới là nhà của cô đây?


Dần dần cô lạc đường, cô không biết mình đã đi đến nơi nào? Cô vốn là người không rành đường, vốn không nhận biết được phương hướng, đứng trong hoàn cảnh xa lạ, cảnh tượng bốn phía đều mờ mịt,….

Đúng lúc này cô nghe được tiếng động cơ xe Mercedes-Benz vang đến bên tai, cô cho là anh hối hận tìm đến cô, dù sao bên cạnh cô vẫn có người của anh âm thầm đi theo! Nhưng cô không biết , hôm nay bởi vì là ngày đặc biệt nên tất cả người đi theo cô đã bị rút hết về!

Đi theo hướng âm thanh, chỉ thấy một chiếc xe hơi màu đen chạy như bay về phía cô, hơn nữa không có dấu hiệu chậm lại! Đợi cô lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn và lạnh lẽo thấu xương,… lúc này cô biết mình đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, trong tiềm thức cô muốn đứng lên, nhưng mà ý thức của cô trở nên không hề rõ ràng nữa…..

“ Tô Úy, mau tỉnh lại,…” Nghe được âm thanh quen thuộc, FIR từ trong giấc mộng tỉnh lại, mở đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn Thẩm Khiết trước mặt, trong mắt lóe lên một chút mờ mịt , luống cuống! “ Tô Úy, con làm sao vậy hả?” Nói xong thì đỡ cô ngồi dậy!

Đối với ánh mắt lo lắng của Thẩm Khiết, FIR mở trừng hai mắt, muốn nói mình không có việc gì, lại phát hiện âm thanh cứng ngắt ở trong cổ họng! Cô biết chắc là cô lại gặp ác mộng, hơn nữa còn sợ hãi kêu ra tiếng!

Thời gian năm năm qua, đối với cơn ác mộng này, cô đã nằm mơ thấy vô số lần! Cho nên đã tập cho cô thành thói quen, chỉ là tiếng thét sợ hãi của cô luôn làm cho Tiểu Tô Niệm ở phòng cách vách giật mình tỉnh lại, sau đó ôm chăn của mình đến phòng ngủ cùng với cô, nói là ngủ cùng nhau sẽ không sợ nữa! Đối với sự thân thiết của bé, cô luôn rất vui mừng và cao hứng!

Kỳ lạ là, mỗi khi bé ngủ bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, lòng của cô cảm thấy an tâm và bình tĩnh khác thường, loại cảm giác này giống như khi cô ở bên cạnh người đàn ông tuấn mỹ đó !

“ Tô Úy, con cũng đói bụng rồi, để mẹ đi làm cho con chút thức ăn!” Nhìn sắc mặt không tốt của con gái, nghĩ là bởi vì cô không ăn cái gì để suy cạn thể lực mà té xỉu, nên mở miệng nói!

FIR nhìn Thẩm Khiết nhẹ nhàng gật đầu, dĩ nhiên cô cũng biết nguyên nhân vì sao mình té xỉu!

Đợi sau khi mẹ mình đi rồi, lúc này cô mới phát hiện toàn thân trên dưới của cô đã đầy mồ hôi, ngay cả chăn màu trắng che trên người cũng bị thấm ướt một chút!

Đúng vậy! Gần đây cô hay gặp cơn ác mộng giống năm năm qua, nhưng mà những lần trước không có rõ ràng, vừa rồi cô nhớ rõ tất cả cảnh tượng trong mộng, đó là sự thật sao, như vậy đúng là làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở,…


Đôi tay cô ôm chặt đầu mình, vùi đầu vào trong chăn! Cô thật không biết mình đã đắc tội với người nào, tại sao nhiều lần lại muốn lấy mạng của cô?

FIR ăn xong rồi, thì đi đến phòng bệnh của Tiểu Tô Niệm! Cô để cho cha mẹ mình đi về, còn cô thì ở lại nơi này coi chừng! Tô Chí và Thẩm Khiết không lay chuyển được sự kiên trì của Tô Úy nên cũng chìu theo ý cô! Mặc dù sắc mặt cô vẫn còn một chút không tốt lắm, nhưng cũng không có gì đáng ngại!

FIR ngồi ở trên ghế sô pha nằm bên trái của phòng bệnh, nhìn bóng người nhỏ nhắn hôn mê trên giường bệnh, trong lòng có chút chua chát, đau đớn!

Đôi tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của bé, trong ánh mắt nhìn bé mang theo một chút ánh sáng dịu dàng!

. . . . . .

Mà ở bên thành phố A này, tại phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Hạ Thị.

Ngồi ở trên ghế làm việc xoay tròn, Hạ Nam đã gọi không biết bao nhiêu lần cùng một dãy số, vẫn nghe được âm báo giống nhau: thật xin lỗi,số máy quý khách vừa gọi không có người nhận máy, xin vui lòng gọi lại lần nữa....!

Nếu như không phải là đã xác nhận cô gái nhỏ đó không có xảy ra việc gì, thì sợ rằng anh sẽ điên mất!

Biết cô đã về Bắc Kinh rồi, vốn là muốn cùng đi với cô, nhưng không nghĩ hiện tại lại có một vụ án quan trọng gần hai ngày cũng không đi được!

Mặc dù bận rộn nhưng anh vẫn không nhịn được mà muốn nghe giọng nói của cô một chút, vậy mà cô gái nhỏ này không biết tại sao lại không nhận điện thoại của mình!

. . . . . .

Mà lúc này đứng bên cửa sổ phòng bệnh, FIR kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay mình không ngừng đổ chuông, dãy số trên màn hình cô không thể quen thuộc hơn được nữa, không có nhận máy, cũng không có ngắt máy, chỉ để mặc cho nó đổ chuông!

Dường như trên gương mặt xinh đẹp, lạnh nhạt trầm tĩnh có chút rối rắm, trong đôi mắt cũng thoáng qua một chút phân vân !

Rốt cuộc nhận hay không nhận đây? Có chút ảo não gãi gãi đầu mình! Trong lòng âm thầm quyết định, nếu như anh có thể kiên trì năm phút nữa, cô sẽ nhận máy!

Đây cũng là vì mình mà cũng là tìm cho người khác một lối thoát!