Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 3 - Chương 44-1: Kết quả của việc chạm vào chổ hiểm (1)

Khi Quý Thiên Nhu dần dần tỉnh lại, cô ý thức được tình cảnh nguy hiểm bây giờ của mình, mặc dù không mở mắt nhưng vẫn nghe được âm thanh gió thổi hơn nữa hình như là cô đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, cảm giác này rất giống với lần trước bị bắt cóc, chẳng lẽ lại là….Nghĩ tới đây bỗng thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương, thân thể run rẩy không ngừng!

Quý Thiên Nhu từ từ mờ mắt, chống lại ánh sáng mãnh liệt trên nóc nhà chiếu xuống, theo bản năng cô đưa tay lên che kín mắt, trong lòng cũng đang dâng lên một chút hy vọng, nếu là bắt cóc tại sao người ta không trói cô lại,như thế không phải cô có thể chạy trốn sao?

Cô chậm rãi đưa tay dời đi, lọt vào tầm mắt là bóng lưng mông lung, nhìn bóng lưng cao lớn này, cô theo bản năng co rút thân thể….Bởi vì bóng lưng này đã khắc sâu trong đầu cô,có lúc nửa đêm lại xuất hiện trong giấc mơ, tạo thành cơn ác mộng của cô, anh tahủy hoại cô, lúc đó cô van xin anh ta bỏ qua cho cô nhưng vẫn không được,…

Cô ngắm nhìn bốn phía, phát hiện nơi này bốn bề đều là một màu trắng, trừ ở trong góc có một ghế sô pha màu đen ngoài ra không còn thứ dụng cụ gia đình nào khác!

Cô muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân mình vô lực, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im trên mặt đất!

“ Tỉnh!” Nghe được giọng nói lạnh lẽo thấu xương, cô khẽ rùng mình! Chỉ là giọng nói này rất quen thuộc, anh ta là______ Hiển nhiên đáp án đã quá rõ rồi!

Cô chậm rãi xoay người, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông thì trợn tròn mắt, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vì cô thấy được trong mắt của anh ta chính là ánh sáng lạnh lẽo ,khát máu! Anh ta quả nhiên là____

“ Hình như cô ngại sống quá lâu đúng không?”Lúc này, Hạ Nam không mang mặt nạ, cũng không mang dụng cụ thay đổi giọng nói, mà lộ rõ gương mặt tuấn mỹ, lạnh lùng ở trước mặt cô ta!

“ Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”Quý Thiên Nhu có chút không dám tin, run run hỏi, dường như muốn có được đáp án quan trọng nào đó!

“ Tôi nói rồi, động đến người không nên động của tôi thì phải trả giá thật đắt, hình như Quý tiểu thư đã quên rồi sao?”Giọng điệu không nhanh, không chậm, dường như mang theo chút vui đùa, đắc ý, nhưng mà người phụ nữ đang ngồi dưới đất nghe vào trong tai lại cảm thấy lạnh lẽo khác thường, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang trắng bệch càng trắng bệch hơn!


“Vậy anh muốn thế nào?” Quý Thiên Nhu đè xuống sợ hãi thật sâu trong lòng, hung hăng nhìn chằm chằm anh ta nói!

“ Cô cho là thế nào?”

“ Ha ha, dù sao tôi cũng thắng, cô ta thua! Hai người cuối cùng vẫn không có kết hôn, không phải sao?” Nghe được giọng nói lạnh lùng của anh ta, cô ta nhẹ nhàng cười, trong mắt tràn đầy ý hận, nhìn kỹ còn mang theo một chút đắc ý!Nói xong chống tay xuống đất cố gắng ngồi dậy!

“ Bốp___bốp____bốp___” tiếp sau đó là âm thanh mấy cái tát vang dội, gò má Quý Thiên Nhu lập tức sưng lên!

Hạ Nam đeo bao tay màu đen, bàn tay bóp thật chặt cần cổ người phụ nữ kia, mở cặp mắt đỏ tươi nhìn cô ta, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta!

“ Anh muốn…. muốn giết… Tôi sao? Ha Ha, nói cho anh biết…Cô ấy quay về….Không được nữa! Tôi mà không…. Đến đó…. Người khác cũng đừng nghĩ sẽ đoán ra được!”Quý Thiên Nhu nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt tuấn mỹ gần như nổi điên, có chút si mê, có chút căm hận, có chút không cam lòng…. Rất nhiều, rõ ràng là cô gặp anh ta trước, tại sao anh ta lại thích cô ta, quan tâm cũng là cô ta! Vì cô ta, anh ta có thể không thèm để ý một chút nào mà hủy hoại một cô gái khác! Là vì cái gì đây?

“ Cô nói cái gì?” Anh ta lạnh lùng nói, động tác trên tay không ngừng siết chặt, dường như là thật sựmuốn bóp chết người phụ nữ trước mặt này!

“ Ha Ha, tôi nói… Cô ấy…. không về được, vĩnh viễn cũng… không về được!” Mặc dù cô biết nói như vậy sẽ làm cho anh ta nổi điên, có thể lập tức sẽ giết cô, nhưng mà cô không nhịn được vẫn nói như vậy!Bây giờ cô có chết trên tay anh ta, thì cũng có thể xem như anh ta còn là của cô, dù cho hận nhưng cũng là yêu! Cô dần dần mất đi ý thức, bắt đầu có chút mơ hồ, cảm thấy khó chịu khác thường, đôi mắt dần dần trợn trắng!

Ở trong một gian phòng khác, ba người đàn ông nhìn thấy hình ảnh trên màn hình giám sát thì đều mở to mắt, thì ra là Nam cũng đánh phụ nữ, thật là thêm chút hiểu biết!Người phụ nữ này thật là may mắn, có thể để cho người đàn ông việc gì cũng không động thủ vậy mà không chút do dự ra tay đánh phụ nữ! Nhưng mà họ biết, Nam không kiềm chế được là bởi vì cô gái nhỏ Tô Úy kia, dám suy nghĩ động đến trên người cô ấy, như vậy sẽ chết nhanh hơn một chút!


“ Hai người nói xem, Nam có thể giết chết cô ta hay không?” Tần Kiệt có chút lo lắng hỏi hai người kia, thấy thế nào cũng có chút vui sướng khi kẻ khác gặp họa!

“ Tôi thấy sẽ không đâu, anh ta sẽ không dễ dàng để cho cô ta chết như vậy!” Lạc Phàm nhẹ nhàng nói, thái độ cũng không còn u ám như trước, ngược lại khóe miệng mang theo nụ cười tùy tiện gian tà!

“ Giết chết cô chỉ sợ làm dơ bẩn tay của tôi, tôi sẽ không để cho côchết một cách thoải mái như vậy, tôi muốn cô sống không bằng chết!” Một giây trước khi cô ngừng thở, Hạ Nam buông lỏng tay ra, lời nói càng thêm lạnh thấu xương, ánh mắt nhìn Quý Thiên Nhu không che giấu sự chán ghét và lạnh lẽo!

Đột nhiên bị buông ra, Quý Thiên Nhu lảo lảo nằm trên mặt đất, cặp mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, vẻ mặt tái nhợt đáng sợ! Câu nói vừa rồi của anh ta như tống cô vào địa ngục, thì ra giết chết cô, anh ta cũng cảm thấy dơ bẩn tay của mình!

Thật ra thì có lúc yêu một người không phải là sai, sai là do suy nghĩ quá cố chấp, sai là người mình yêu lại không yêu mình hơn nữa còn xem mình như cỏ rác!

Ở trong một gian phòng khác.

“ Như thế nào? Tôi nói không sai chứ?” Lạc Phàm mở miệng cười khẽ, nhíu mày nhìn bọn họ!

“ Các người nói xem, chúng ta có nên đi trước hay không, để tránh một lát nữa bị vạ lây?

“ Tôi thấy cứ như vậy đi!”

“ Tôi thấy chúng ta nhất định gặp nạn rồi!” Đang chuẩn bị đứng dậy, ba người đồng thời nhìn về phía điện thoại đang phát ra tiếng chuông!chính là trong túi áo khoác của Lạc Phàm! Lạc Phàm lấy điện thoại ra liếc nhìn dãy số nói, ngay sau đó nhận máy!

“ Ừ, được, chúng tôi biết rồi!”

Ngắt máy, Lạc Phạm nháy mắt ý bảo bọn họ đi cùng!

. . . . . .