Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 2 - Chương 8: Văn kiện bị mất

“Sao nhìn anh như vậy? Có phải thấy anh rất đẹp trai không?” Hạ Nam nhìn ánh mắt khó hiểu của Tô Úy liền cố ý xuyên tạc ý của cô!

“Tự yêu bản thân!” Nghe lời nói của người kia, cô liền mở miệng, cần bao nhiêu ghét bỏ thì có bấy nhiêu ghét bỏ! Cô không tiếp tục nhìn anh ta nữa, đồng thời cũng để mặc ánh mắt chăm chú của anh ta, cầm cốc cà phê lên nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị đắng ngắt lập tức tràn đầy vị giác, sau khi để cốc cà phê xuống, liền nhìn ra ngoài cửa sổ!

Hạ Nam không bỏ qua ánh mắt chán ghét của cô, không khỏi có chút bực bội, chẳng lẽ dáng dấp của anh không ưa nhìn sao? Cũng không đến nỗi thế chứ?!

Nhưng đối diện với người con gái trước mặt, thật đúng là không thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường ra mà đánh giá!

Hạ Nam thấy cô không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú nhìn ra bên ngoài cũng im lặng theo, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt nhu hòa, mang theo nhàn nhạt bất đắc dĩ và cưng chiều!

Anh phát hiện ra chỉ cần im lặng nhìn cô như vậy, trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn rồi! Nhưng hai người bây giờ.... ...!

Bầu trời lâu rồi không trong sáng

Vẫn giữ mãi nụ cười của em.

Đã khóc rồi nhưng vẫn không thể chôn vùi tội lỗi của tôi

Cánh diều mắc kẹt trên bầu trời ảm đạm

Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp

Tôi kéo lại dây diều, ôn lại sự dịu dàng mà em trao

Nỗi cô đơn đã bị cách ly sang một phía


Cười vào những lời hứa mà anh không dám thốt.... ...

Tiếng chuông quen thuộc phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi giữa hai người!

Nghe được tiếng chuông, phản ứng đầu tiên của Tô Úy là nhìn người đàn ông đối diện sau đó mới lấy điện thoại ra nhìn người gọi đến rồi nhận máy, ánh mắt vẫn nhàn nhạt nhìn người đàn ông đối diện, vì giọng nói trong điện thoại hơi lớn nên anh có thể nghe được tiếng người gọi bên kia, không biết có phải do cảm giác của cô hay không mà khi anh ta nghe thấy giọng nói ấy, sắc mặt của lập tức biến đổi!

“Được, em biết rồi!” Tô Úy cúp máy, nhìn người đàn ông đối diện một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, “Tôi có việc phải đi trước rồi!” Không biết vì sao anh ta khiến cô có cảm giác quen thuộc, vốn cho là vì lần anh ta nhặt giúp đồ cho cô, nhưng cẩn thận nghĩ lại mới phát hiện ra hình như không phải vậy, bởi vì không thể chỉ vì một lần gặp mặt lại có thể có cảm giác quen thuộc đến như này! Chẳng lẽ vì anh ta là bạn của anh trai cho nên cô đã từng gặp, nên mới có cảm giác ấy?

Cô không tiếp tục suy nghĩ nhiều, cầm túi giấy và túi xách chuẩn bị rời đi!

“Để anh đưa em về!” Sau khi nói xong liền đặt một tờ 100 lên bàn, khi cô chưa kịp phản ứng đã kéo tay cô ra ngoài!

“Này, tôi có xe, có thể tự về!:” Sau khi phản ứng kịp, ca,r xúc lạnh lẽo truyền đến từ bàn tay khiến trái tim cô đột nhiên run lên, trong đầu một hình ảnh mơ hồ chợt lóe lên, nhanh đến mức khi cô chưa kịp định thần đã biến mất!

Đờ người trong vài giây liền lập tức trở về như bình thường!

Đối với Hạ Nam, trừ cảm giác lạnh lùng bên ngoài, bây giờ cô còn cảm thấy anh ta rất bá đạo!

Cô không cưỡng lại được sự bá đạo của Hạ Nam, không làm gì khác hơn đành để mặc người kia, huống chi người ta còn nói sẽ đem xe cô trở về!

Trong xe thể thao, khí ấm bao trùm hai người!

Tô Úy ngồi bên cạnh ghế tài xế, không biết vì không khí quá ấm hay là vì nguyên nhân gì khác mà khuôn mặt nhỏ bé đã đỏ bừng! Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt! Nhưng nếu có người chú ý đến bàn tay đang cầm tập văn kiện và túi giấy sẽ phát hiện chuyện không phải như vậy, hai tay của cô vì khẩn trương mà siết thật chặt, trên mu bàn tay mơ hồ còn thấy cả gân xanh!


Cô cũng không hiểu vì sao, trong không gian nhỏ hẹp này, cô lại cảm thấy luống cuống và khẩn trương khi nhìn người đàn ông bên cạnh như vậy, thâm chí trái tim còn như con nai con nhảy loạn!

Hạ Nam liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt dịu dàng cưng chiều, gương mặt tuấn tú góc cạnh hiện lên ý cười nhẹ! Trong nháy mắt, đột nhiên anh có một mong muốn thời gian ngừng mãi ở giây phút này, như vậy anh cũng không cần suy nghĩ nhiều như thế......

Xe chậm rãi dừng lại trước tòa nhà Lam Lâm, Tô Úy thấy xe dừng lại, cơ hồ chỉ một giây sau đã mở cửa xuống xe, trước khi đi vẫn không quên nói câu cảm ơn!

Hạ Nam nhìn bóng dáng dần dần đi mất, ánh mắt hơi trầm xuống, tiếp theo khẽ chớp mắt, tròng mắt rũ xuống hiện lên vẻ hưng phấn, cúi người nhặt lên túi giấy cô bỏ quên, đang chuẩn bị xuống xe đưa cho cô, đột nhiên lại nghĩ, hay là để ngày mai gọi điện báo cho cô đi! Còn nữa, trong công ty còn một cuộc họp quan trọng đang chờ mình đây!

Nghĩ tới đây anh liền ném tập văn kiện sang một bên, khi tài liệu bên trong rơi ra anh mắt anh liền trở nên lạnh lẽo, gương mặt tuấn tú lập tức trầm xuống, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, khát máu! Bởi vì anh nhìn rõ, vật ở trong tập văn kiện kia chính là vài tấm hình cùng một ít tài liệu!

Cô đang điều tra vụ Tô Minh Hiên một tháng trước.... ....bởi vì vụ đấu súng đêm đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, tin tức cũng được phong tỏa, có rất ít người biết chuyện đã xảy ra, nhưng ở đây lại có tài liệu và ảnh về sự giằng co giữa bọn họ!

Vậy không phải cô đã biết rồi sao?

Suy nghĩ trở lại buổi tối của một tháng trước, trong club xa hoa, khi anh rút súng định bắn, thì nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt Tô Úy chợt hiện ra trước mắt, bỗng nhiên anh cảm thấy do dự, ngay lúc anh đang chần chừ thì đột nhiên bị đẩy ngã xuống đất, khi Hạ Nam bừng tỉnh vội đứng dậy thì đã thấy Tô Minh Hiên ngã xuống mặt đất.

Rõ ràng phát súng kia là nhằm vào anh, Hạ Nam lạnh lùng quét mắt bốn phía, phát hiện bóng người mơ hồ thì lập tức giơ súng lên bắn, nhưng tên kia vô cùng nhanh nhẹn, cho dù anh bắn mấy phát nhưng cũng không bắn trúng, sau đó thì lập tức biến mất.

Có ai ngờ được tay súng thiện xạ trong lời đồn lại có thể thất thủ như vậy, hơn nữa còn bắn mấy phát mà cũng không trúng mục tiêu! Hạ Nam nhìn người kia đã chạy mất, hàn ý trong mắt càng sâu!

Trước khi Tô Minh Hiên trúng đạn, anh có thể nghe rõ ràng câu nói của cậu ấy chứa đựng bao nhiêu tình cảm: Đừng để Úy Úy gặp nguy hiểm! Câu nói ấy vừa như thương lượng, vừa như cầu khẩn, nhưng cũng tựa như ra lệnh!

... ......

Trong thư phòng một căn biệt thự ngoại ô thành phố.

Người đàn ông đeo mặt nạ chỉ lộ ra đôi mắt từ bên ngoài đi vào, ngồi trước bàn làm việc mở máy tính ra! Thấy trong mail có tin nhắn mới, mở ra thì nhận một tấm hình đập vào mắt khiến người đó giật mình!

Trong hình rõ ràng là ảnh của một hội trường, một người phụ nữ lạnh nhạt tự tin nhưng có vẻ hơi lạnh lùng khoác tay một người đàn ông, trên gương mặt tinh xảo mang nụ cười bình thản, hai người đó đứng cạnh nhau khiến người ta có cảm giác hài hòa xứng đôi, ngay cả anh ta cũng không muốn thừa nhận cũng không được, hai người đó đứng cạnh nhau tạo nên một bức tranh khiến người nhìn không thể nào dời mắt được, đối với anh ta mà nói hình ảnh này lại chướng mắt đến lạ thường!

Chỉ một lúc sau, người đó lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số, chờ khi bên kia nhận máy liền lạnh lùng mở miệng, “Đem tài liệu ba năm gần đây của cô ấy đến đây cho tôi!” Sau khi nói xong liền dập máy, đôi mắt khóa chặt vào người phụ nữ trên màn hình!