Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 2 - Chương 4: Bạn của anh trai

Tô Úy đi ra khỏi phòng họp thì dừng lại trước cửa ra vào, chờ Giang Hạo đi bước đến.

“Trợ lý Giang, tôi muốn đi xem phòng làm việc của anh ấy mội chút!” Giạng Hạo vừa đi đến thì nghe thấy âm thanh nhàn nhạt của Tô Úy vang lên, anh không nhịn được liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, sau đó đưa cô đến phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Ngoài phòng làm việc Tổng giám đốc, Tô Úy nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhìn căn phòng trắng trong thuần khiết trước mặt, cô lại nhớ đến khuôn mặt nho nhã tuấn mỹ của anh, nhớ lại giọng nói dịu dàng của anh, cô nhớ lại rất nhiều chuyện về anh.......

Ngồi vào chiếc ghế xoay trước bàn làm việc, cô nhìn thấy trên bàn làm việc trừ tài liệu và đồ dùng cá nhân còn để ảnh chụp chung của cô và anh trai, trong hình cô cười rất tự nhiên, ánh mắt anh trai nhìn cô rất dịu dàng và cưng chiều, miệng nhếch lên một đường cong nhẹ!

Cô vuốt nhẹ gương mặt của anh trai trong khung ảnh, ánh mắt thoáng qua một tia ủ dột và ưu thương, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi lại trở về lạnh nhạt như cũ! Bởi vì cô biết anh trai không bao giờ muốn thấy bộ dạng ưu thương của cô!

Xoay ghế ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trong suốt thoáng qua một qua một tia kiên định!

Lấy điện thoại trong túi ra gọi điện, chờ đến khi bên kia nhận máy, cô nhàn nhạt nói qua, “Ngày mai em về, chúng ta gặp nhau đi!” Nói xong chờ bên kia trả lời cô mới cúp điện thoại!

Ban đêm, Tô Úy bước vào một khách sạn năm sao cao cấp của thành phố C!

Trong phòng, Tô Úy vừa mới tắm xong, quấn một chiếc khăn tắm màu trắng cuộn tròn trên ghế sofa đặt bên cạnh cửa sổ, cô ngước mắt nhìn bóng đêm bên ngoài, trong mắt chỉ là sự lạnh nhạt, mái tóc ướt nhỏ nước tí tách lên người cô, theo khăn tắm rơi xuống da thịt trắng nõn, dưới ánh đèn chói mắt, quanh thân cô tỏa ra hơi thở kiều mị!

Cô lẳng lặng nhìn đến một điểm nào đó, suy nghĩ có chút hỗn loạn! Trong đầu thoáng qua vài hình ảnh mơ hồ, ngay sau đó lại biến mất!

Sân bay thành phố A.

Tô Úy vừa bước ra ngoài, đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn trong đại sảnh, người này chính là Tổng giám đốc của công ty Thịnh thế - La Tân Hán!

La Tân Hán cũng nhìn thấy Tô Úy, lười biếng đi đến chỗ cô, khi đến bên người cô cũng rất có phong độ nhận lấy hành lý từ trong tay cô!

“Tô mỹ nữ, em tìm anh có chuyện gì vậy?” Tuấn nam mỹ nữ đi song song, tạo thành một phong cảnh đẹp mắt!


“Đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm trước, rồi nói chuyện sau!” Đi ra khỏi sân bay, hai người bước lên một chiếc xe thể thao sang trọng.

Ngồi ở ghế sau, Tô Úy híp mắt nghiêng đầu nhìn quang cảnh ngoài cửa xe!

Trong phòng riêng của khách sạn Thịnh thế, Tô Úy và La Tân Hán ngồi đối diện nhau dùng bữa!

“Tân Hán, em cần anh giúp em, em muốn chuyển công ty của anh trai ở thành phố C đến thành phố A, nhưng em không hiểu rõ lắm về phương diện này, hi vọng anh có thể giúp em!” Tô Úy ăn cơm xong, mới nói chuyện với người đàn ông trước mặt.

“Chuyện này không thành vấn đề, nhưng không biết em định báo đáp anh thế nào đây?” La Tân Hán nhếch miệng bất cần đời hướng cô nhíu mày, từ từ nói qua!

“Vậy anh muốn em báo đáp anh thế nào?” Tô Úy nhìn về phía người đàn ông đối diện, ánh mắt nhàn nhạt!

“Nếu không như vậy đi! Bây giờ anh chưa kịp nghĩ ra, chờ đến khi anh nghĩ ra rồi thì sẽ nói với em?” La Tân Hán nhìn như nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó mở miệng, vẫn không quên nháy mắt với cô.

“Chờ sau khi rời công ty đến thành phố A, còn phải nhờ anh giúp nhiều!” Tô Úy nhún vai tỏ ý không sao, sau đó tiếp tục mở miệng

“Gấp cái gì?” La Tân Hán không chút để ý hỏi, ánh mắt nhìn về người còn gái trước mặt có cả sự thưởng thức và kính nể.

“Thịnh Thế quốc tế có phải gần đây đang tìm đối tác đúng không?”

“Đúng vậy, ý của em là.... ....”

“Ý của em là Thịnh Thế quốc tế công khai tuyển dụng đối tác!”

“Vậy nếu công ty của em không được chọn thì sao? Em không biết nếu thông báo công khai sẽ phải qua rất nhiều khâu lằng nhằng hay sao?” Nghe lời nói của cô, anh liền hiểu ra, nhưng ý tưởng của cô.... .....anh thật sự không dám nói lời khen ngời, cô cũng nên suy nghĩ nếu Thịnh Thế quốc tế công khai chọn lựa thì sẽ có bao nhiêu công ty đến tranh giành chứ!


“Sẽ không, em có lòng tin với chính mình!” Tô Úy chắc chắn nói, thái độ nhẹ nhàng như nước chảy.

La Tân Hán nhìn một Tô Úy lạnh nhạt tự tin trước mặt, trong mắt lóe lên một tia lo lắng! Thật ra chuyện anh lo lắng là một chuyện khác, nếu như Thịnh Thế quốc tế công khai chọn đối tác, khẳng định người tham gia sẽ rất nhiều, nếu như vậy người kia nhất định cũng sẽ ở bên trong.... .....bọn họ gặp mặt không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Chỉ là anh không biết hai người đã gặp mặt, nhưng là.... .....

Nhưng chỉ cần là yêu cầu của cô, anh nhất định sẽ làm được!

Sau khi ăn trưa, La Tân Hán và cô tách ta, cô gọi xe đến bệnh viện Nhân Ái.

Tô Úy thay đồ cách ly xong rồi đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, trùng hợp là cũng có một người đàn ông đứng đó! Tô Úy đừng bước, nghi ngờ nhìn người đàn ông kia, chỉ thấy người đàn ông đó cũng dừng lại nhìn cô, trong giây phút ấy, một bầu không khí quái dị bao quanh hai người họ!

“Anh là bạn của anh trai tôi sao?”. Tô Úy lấy lại tinh thần nhìn người đàn ông mặc bộ quần áo cách ly giống mình chỉ để lộ đôi mắt nhìn cô chăm chú!

Người đàn ông kia chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh!

Tô Úy nhìn bóng lưng của người lạ mặt, hình như có một loại cảm giác rất quen thuộc! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể nghĩ ra! Thật ra Tô Úy không thấy ánh mắt của người kia lúc xoay đi, đó là ánh mắt tràn đầy sự phức tạp!

Tô Úy nhìn bóng lưng kia biến mất trong tầm mắt mình mới đi đến giường bệnh ngồi xuống, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay của Tô Minh Hiên.

Tô Úy nhìn gương mặt tuấn tú thân quen, nụ cười như nhòa đi!

Anh ơi, anh biết không? Em về Bắc Kinh hai ngày, ba và mẹ đều hỏi em anh sao vậy, một tháng rồi không gọi cho họ, anh biết em nói thế nào không? Em rất bình tĩnh nói rằng: anh ra nước ngoài tham gia một hội nghị quan trọng, ba mẹ không phải không biết anh rất bận, chỉ cần động đến công việc là quên đi tất cả sao? Nhưng ba mẹ thật sự tin tưởng anh ạ! Ai bảo em được trời cho tài nói dối chứ!

Anh biết không! Em sẽ lập tức đưa công ty đến đây! Hơn nữa còn trả tiền lương gấp hai lần để giữ nhân viên lại! Em hiểu rõ, nếu anh tỉnh lại nhất định sẽ nói em là đồ ngốc!

Nhưng em nhất định phải chờ đến ngày anh tỉnh lại rồi trả một công ty hoàn chình lại cho anh, nếu như bọn họ đều không ở đó, sao có thể coi là đầy đủ đây? Em rất tin tưởng mắt nhìn người của anh, em tin tưởng một khi anh đã dùng thì đều là người giỏi nhất! ha ha!

Sao anh mãi chưa tỉnh lại vậy> Em cảm thấy rất buồn đấy! Anh chẳng thèm nói chuyện với em gì cả!

... ....

Tô Úy nói xong, trong giọng nói còn mang mang theo sự làm nũng hiếm thấy.

Cô không phát hiện ra, một bóng người cao lớn đứng ngoài cửa sổ thủy tinh của phòng chăm sóc đặc biệt, nghe giọng nói dịu dàng trong trẻo của cô, nhìn bóng dáng xinh đẹp quen thuộc thật lâu không hề rời đi, ánh mắt thâm thúy, hơn nữa trong nội tâm càng trở nên lạnh lẽo!