Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 2 - Chương 32: Cháu trai

Hạ Nam đứng bên giường dọn dẹp ga giường chợt cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, anh quay sang thì thấy cô đang kinh ngạc đứng đó, đôi tay trắng nõn ôm chặt trước ngực đang quấn khăn tắm, tóc đen buông xõa còn đang ướt sũng nước! Cho dù toàn thân đã bị bọc kín nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ dáng người yểu điệu kia.

Ánh mắt của anh nóng quá mức khiến Tô Úy ngượng ngùng cúi đầu, nhớ tới những hình ảnh đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ bừng, làm thế nào cũng cảm thấy quẫn bách.

Nhìn cô đứng im trước cửa nhà tắm không nhúc nhích, Hạ Nam chậm rãi bước tới.

Trước mặt bỗng xuất hiện một đôi dép bông to, trong hơi thở phàng phất mùi hương nam tính quen thuộc, nếu cẩn thận còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Ngẩng đầu lên liền đối diện với khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, anh dịu dàng cười với cô, nụ cười này như một liều thuốc làm cô mê mẩn, chỉ muốn đắm chìm trong đó.

Cho tới bây giờ cô vẫn luôn thích nụ cười của anh, thậm chí là mê luyến nụ cười ấy! Về phần là vì sao, có lẽ bởi vị nụ cười ấy quá mức dịu dàng, hơn nữa dường như nõ chỉ thuộc về riêng cô.

“Ngồi xuống bàn trang điểm đi, anh sấy tóc cho em, nếu không sẽ bị cảm đấy!”, Đang trầm tư chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp mà dịu dàng truyền đến, vòng tay qua hông cô, kéo cô ngồi xuống trước bàn trang điểm.

... ...... ....

Tô Úy nhìn anh dịu dàng sấy tóc cho mình qua hình ảnh phản chiếu trong gương, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ giơ tay nhấc chân cũng lộ ra khí chất vương giả khiến người ta không thể nào rời mắt được.

Hạ Nam đứng đằng sau giúp cô sấy tóc, nhìn trước ngực cô bởi vì không quấn khăn chặt mà lộ ra xuân sắc, bụng dưới căng thẳng, hô hấp cũng có chút không thuận, ngay lập tức quay đi.

Màn đêm bao phủ khắp thành phố, trong thời tiết lạnh như vậy lại khiến người ta có cảm giác yên bình.

Trong phòng ngủ của biệt thự, hai bóng người như ẩn như hiện chiếu lên trên cửa sổ, có vẻ ngọt ngào, hài hòa mà ấm áp.

... ......

Chúng ta đi đâu vậy?”, Sáng sớm, ngồi trên xe thể thao, Tô Úy tò mò nhìn sang người đàn ông đang nhàn nhã ngồi bên cạnh, không nhịn được mở miệng.

“Sân bay”, hai chữ đơn giản.

“A.....”

“Ngoan, tối hôm qua em đã mệt muốn chết rồi, bây giờ cứ nằm trong lòng anh ngủ một lát đi!”, Nói xong liền kéo đầu cô vào trong ngực anh, gương mặt bình tĩnh.

NGười nói vô tâm, người nghe hữu ý! Nghe được lời nói của anh, khuôn mặt Tô Úy trở nên đỏ bừng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào trong ngực anh!

Nhìn thấy cô như vậy, Hạ Nam cười khẽ một tiếng, ngay sau đó vòng tay ôm chặt lấy cô.

Hai người ngồi trên ghế dài trong sân bay, Tô Úy nhìn vé máy bay, nghe lồi của anh, mím môi im lặng.

Thì ra anh ấy muốn đưa cô về gặp ông nội của anh ấy, lại sợ nếu cô biết trước thì sẽ không đồng ý nên bây giờ mới nói cho cô biết!

Mà Tô Úy nghe lời của anh, lại nghĩ tời lời nói của mẹ mấy hôm trước, trong lòng liền quyết định!

Sân bay Bắc Kinh.

Trong phòng chờ của sân bay, Hạ Sinh Uy có chút lo lắng ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ trên tay.

Cháu nội mấy hôm trước có gọi điện về nói hôm nay sẽ mang vị hôn thê tới đây thăm ông, cho nên sáng sớm ông đã chạy đến sân bay, muốn nhìn thấy cháu trai và cháu dâu thật sớm! Phải biết rằng cháu trai của ông cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi mà chưa bao giờ dẫn bạn gái về, chắc lần này nó rất quan tâm đến cô gái đó! Mấy ngày trước nghe nói nó đã cầu hôn một cô bé trong buổi lễ kỉ niệm, chắc chính là cô bé đó rồi, ông cũng muốn nhanh nhanh nhìn xem cô gái thế nào mà có thể bắt được tâm của cháu trai ông đây!

Nghĩ tới đây trên khuôn mặt già nua hiện lên ý cười thỏa mãn, ngay cả đôi mắt tinh anh bén nhọn cũng tràn ngập ý cười.

“Lão gia, cậu Nam đã đến rồi, ở bên này!”, Đúng lúc ấy ngoài cửa vang lên một giọng nói gọi suy nghĩ của Hạ Sinh Uy về.

Hạ Sinh Uy vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi được mấy bước đã thấy hai người cách đó không xa, sau lưng bọn họ còn có vệ sĩ đi theo, trong đó có hai người còn kéo va ly.


“Ông nội, con về rồi!”, Hạ Nam nhìn thấy bóng người già nua bên ngoài phòng chờ, vội vàng ôm cô đi tới, tràn đầy ý cười nói, “Đây là vị hôn thê của con!”

“Ông nội!”< Thấy mình được nhắc đến, Tô Úy ngoan ngoãn chào hỏi, không biến sắc quan sát vị gia gia trước mặt! Gương già nua góc cạnh, không khó để nhìn ra lúc còn trẻ có lẽ ông rất đẹp trai! Đôi mắt lấp lánh có hồn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy sự sắc bén, đầu đã đầy tóc trắng, thể hiện cho những năm tháng tang thương mà ông đã trải qua, trên người mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn, đi một đôi giày da màu đen lộ ra sự cường thế! Nhìn ông lão trước mặt cũng khiến cô nhớ tới ông mình đã mất từ lâu!

“Được được! Chúng ta về rồi hãy nói!”, Cẩn thận quan sát cô gái điềm tĩnh lạnh nhạt trước mặt, trong mắt ông lộ ra ý tán thưởng.

Ngoài sân bay, mấy chiếc Limouse đã đỗ sẵn ở đó, khi bọn họ đi ra ngoài, mấy vệ sĩ mặc tây trang mở sẵn cửa xe giúp họ, sau đó cung kinh đứng sang một bên chờ họ tiến vào rồi mới đóng cửa xe.

... ......

Tô Úy an tĩnh ngồi ở ghế sau, nhìn khu biệt thự quen thuộc bên ngoài cửa sổ, trong mắt thoáng qua sự kinh ngạc.

Cô quay đầu lại chạm đúng ánh mát của anh, trong nháy mắt ngơ ngẩn sau đó mở miệng, “Ông ở khu biệt thự Phong Nhã sao?”

“Ừ! Ngày mai chúng ta sẽ về Uyển Đình Cư!”, Biết tâm tư của cô, anh nhàn nhạt nói qua.

“Ừ!”>

Đi vào trong nhà, Hạ Nam ôm Tô Úy ngồi xuống ghế sofa trong đại sảnh chờ Hạ Sinh Uy đi lên tầng.

Ngồi trên ghế salon, Tô Úy quan sat xung quanh, không có những màu xanh vàng rực rỡ như trong tưởng tượng của cô, ngược lại tất cả đồ đạc đều là màu trắng, trong phòng khách còn có mấy tranh của nhiều họa sĩ nổi tiếng.

Lúc đợi , người giúp việc bê trà lên cho hai người!

Nghe được tiếng bước chân nặng nề, hai người nhìn lên thì thấy ông đang đi xuống, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa.

Hạ Sinh Uy ngồi xuống đối diện hai người, hiền lành nhìn Tô Úy, mở miệng, “Úy Úy, ba mẹ cháu đang ở đâu?”. Mặc dù rất hài lòng với cô bé này, nhưng cũng nên hỏi môt chút!

“Ba mẹ cháu cũng ở trong khu biệt thự Phong Nhã này, hai người ở Uyển Đình Cư!”

“Con là con gái của Tô Chí?”, Nghe được câu trả lời của cô, Hạ Sinh Uy thoáng kinh ngạc, quay lại nhìn Hạ Nam, thấy anh vẫn nhàn nhã thì mới thu lại tầm mắt.

“Vâng ạ, cha con là Tô Chí, mẹ con là Thẩm Khiết!”, Tô Úy chú ý tới vẻ mặt đột nhiên thay đổi của ông, cũng theo ánh mắt mà nhìn sang người đàn ông bên cạnh, phát hiện không có gì khác thường rồi mới lễ phép đáp lại!

Sau đó bọn họ tiếp tục trò chuyện!

Đã ăn cơm trưa nên Hạ Sinh Uy bảo người giúp việc chuẩn bị phòng để hai người nghỉ ngơi!

Hai người lễ phép gật đầu rồi lên lầu!

Hạ Nam đưa Tô Úy về phòng của cô, nói với cô mấy câu rồi xoay người ra ngoài!

Sau khi rời khỏi Hạ Nam cũng không về phòng của mình mà đi đến thư phòng cuối hành lang.

Hạ Nam đứng trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa, có người đáp lại rồi mới đi vào, ngồi xuống trước bàn đọc sách đối diện với Hạ Sinh Uy!

“Ông nội!”

“Con bé là em gái của Tô Minh Hiên?”, ông nhìn cháu trai của mình, mở miệng hỏi.

“Vâng!”. Hạ Nam nhẹ gật đầu, cũng không phủ nhận!

“Vậy con...”


“Ông nội, cháu thích cô ấy thật lòng, còn những chuyện khác không liên quan!”, Hạ Nam khẳng định, trong mắt lóe lên sự kiên định

Hạ Sinh Uy nghe được lời của anh nên không nói gì tiếp!

“Vậy ngày mai đến thăm ba mẹ con bé đi!”

“Con biết rồi!”

“Vậy con ra ngoài trước!” Hạ Nam đứng dậy lễ phép cúi đầu, sau đó đi ra ngoài.

Hạ Nam về căn phòng toàn một màu đen, thay quần áo ở nhà rồi ngả người trên ghế sofa, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen như mực chỉ có sự yên tĩnh! Chỉ là dưới sự bình tĩnh này lại mơ hồ lộ ra vài phần âm trầm, khiến người ta không đoán ra được suy nghĩ của anh! LÚc này trên người anh như xuất hiện một tầng sương mù, mông lung mà uyển chuyển, khiến anh trở nên sâu sa mà bí hiểm.

Sáng hôm sau.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Úy và Hạ nam đi đến Lạc Uyển Cư cách đó không xa.

Hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ, đôi tay đan chặt vào nhau, lẳng lặng cảm nhận không gian yên tĩnh khó mà có được này!

Không khí mùa đông lặng lẽ bao phủ quanh khu biệt thự, lại khiến không khí trở nên mát mẻ lạ thường.

Đến trước cửa Uyển Đình Cư, cô ấn chuông cửa, lát sau người giúp việc chạy ra mở cửa, thấy cô liền vui mừng nói, “Cô chủ, cô đã về! Ông chủ bà bà chủ đều đang chờ cô!”, Nhìn thấy bên cạnh Tô Úy còn một người đàn ông khác liền lễ phép gật đầu!

Tô Úy nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó dẫn Hạ Nam đi vào!

Vừa mới vào nhà, Tô Úy đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, nhưng giọng nói kia hình như đều không phải là của ba mẹ, chẳng lẽ những người họ hàng kia lại đến, nghĩ đến đây mi tâm của cô hơi nhíu lại!

Thấy cô hơi nhíu mày, Hạ Nam vừa thay giầy xong bước đến nhẹ nhàng cầm lấy tay cô!

Cảm thấy lực đạo trên tay, cô cười một tiếng, hình như chỉ cần thấy anh cô sẽ luôn bình thản, chỉ cần anh ở đây thì mọi chuyện đều không quan trọng nữa! Thì ra trong lúc vô tình, cô đã hãm sâu rồi, cô đã lệ thuộc vào anh rất sâu, cho dù bây giờ không yêu anh nhưng vô hình đã có một sợi dây vô hình ràng buộc tình cảm của hai người! Kể cả khi ban đầu ở cạnh anh Khiếu Nhiên cũng không hề có sự lệ thuộc này! Nhưng điều này khiến cô bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, cô sợ cuối cùng anh sẽ buông tay cô ra!

“Bất luận là thế nào, anh cũng đừng buông tay em ra trước, có được không?”, Âm thanh mềm nhẹ phảng phất sự lo lắng truyền đến tai anh!

“Nhất định sẽ không!”, Hạ Nam nhìn cô chăm chú!

Nghe lời của anh, cô cười khẽ!

Hai người sóng vai bước vào!

Trong phòng khách cũng không có mấy người họ hàng như cô nghĩ, chỉ thấy một bóng người ngồi quay lưng lại với hai người, đang cùng ba mẹ nói chuyện, xem bộ dạng thì có lẽ bọn họ đang nói chuyện rất vui vẻ.

“Ba mẹ!” Tô Úy lên tiếng gọi ba mẹ.

“Úy Úy đã về rồi!”, Ngay sau đó tầm mắt liền đặt trên người Hạ na, sau khi quan sát một lúc, hai người liếc nhìn nhau một cái.

“Ba mẹ, đây là Hạ Nam! Là người mà ba mẹ muốn gặp!”, Một câu không nói rõ mối quan hệ giữa hai người, nhưng lại có thể khiến ba mẹ biết thân phận của anh!

“Đây là ba mẹ em!”, Cô lại quay sang giới thiệu với Hạ Nam!

“Cháu chào bác trai bác gái!”, Hạ Nam chống lại ánh mắt quan sát của hai người, không tức giận chút nào, chỉ lễ phép hỏi thăm, “Đây là chút tấm lòng của con, xin hai người nhận lấy, con mong hai người sẽ thích!”, Nói xong liền đưa hộp quà tới!

“Cậu Hạ khách khí rồi!”, Thẩm Khiết đứng dậy nhận lấy món quà từ tay Hạ Nam, đặt xuốn bàn uống nước, khi nhìn món quà bên trong thì không tự chủ mà ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bất phàm kia thêm một lần nữa! Hai hộp quà thì một hộp là một ít trà loại rất ngon, còn lại là một bức tranh sơn thủy, rõ ràng là dựa theo sở thích của họ mà lựa chọn.

“Bác đừng khách sáo như vậy, hai người cứ gọi cháu là A Nam là được rồi!”

“Được, A Nam!”

“Hai đứa ngồi xuống đi, để bác giới thiệu, đây là cháu của bác – Trầm Kiệt Tư!”

“Cháu?”

Tô Úy ngồi trên ghế salon nghe thấy lời của mẹ liền nhìn sang, quả nhiên là Trầm Kiệt Tư.

Hạ Nam vừa mới đi vào đã nhìn thấy Trầm Kiệt Tư, mới vừa suy nghĩ vì sao anh ta lại ở đây! Chưa bao giờ anh nghĩ anh ta lại là cháu trai của mẹ Tô Úy, trong nháy mắt nguy cơ đã bị giải trừ!

Trầm Kiệt Tư lịch sự gật đầu với hai người một cái, ánh mắt vẫn dịu dàng thâm thúy như vậy!

Gần đây bận công tác ở nước ngoài, sau khi trở lại đã biết Tô Úy là con gái của cô, chỉ đành bất đắc dĩ cười cười, nén lại rung động trong lòng! Vừa lúc cô gọi điện cho anh ta, cho nên anh ta mới đến đây!

Gặp hai người hoàn toàn không nằm trong dự liệu của anh ta, cho tới khi anh nhìn thấy hai người đến thì hoàn toàn ngơ ngẩn!

“Trầm Thiểu, thì ra anh là cháu của mẹ tôi?” Chống lại ánh mắt của Trầm Kiệt Tư, Tô Úy mỉm cười nói.

“Tôi cũng không ngờ cô chính là cháu của cô!”