Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 2 - Chương 27: Bữa tiệc kỉ niệm

Trong phòng làm việc, Tô Úy an tĩnh ngồi trước bàn làm việc, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ chống lên trán, khuôn mặt hiện lên sự lo lắng mơ hồ, ngay cả đôi mắt trong suốt kia cũng vì tức giận mà nheo lại, tờ báo Giang Hạo vừa mang tới vẫn nằm trên bàn làm việc.

Nếu chỉ đơn thuần đọc bài báo này, mọi người sẽ cho rằng đây là thông báo công ty Thịnh thế đã công khai chọn Minh Nguyệt làm đối tác, nhưng nếu không, mọi người sẽ hiểu bài báo này đang ngấm ngầm ám chỉ cô và Tổng giám đốc Thịnh thế có quan hệ không đứng đắn, bài báo này rõ ràng đang nhắm vào cô!

Cô thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc cô đã đắc tội với thần thánh phương nào mà nhất định phải khiêu chiến gianh giới cuối cùng của cô nhiều lần như vậy.

Bầu trời lâu rồi không trong sáng

Vẫn giữ mãi nụ cười của em

Đã khóc rồi

Nhưng vẫn không thể chôn vùi tội lỗi của tôi

Cánh diều mắc kẹt trên bầu trời ảm đạm

Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp

Tôi kéo dây diều, ôn lại sự dịu dàng mà em trao

Nỗi cô đơn đã bị cách ly sang một phía

Cười vào những lời hứa mà anh không dám thốt

Tiếng chuông liên tục vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh, Tô Úy nhắm mắt thật lâu lấy lại tinh thần, cho đến khi điên thoại lại đổ chuông lần nữa cô mới nhanh chóng nhận máy.

“Nửa tiếng sau đến phòng cà phê trên tầng hai của khách sạn Thịnh thế, gặp nhau rồi nói!” Không đợi

bên kia nói chuyện, Tô Úy liền mở miệng, sau khi nói xong lập tức dập máy.

Sau khi Tô Úy cúp điện thoại, lập tức cầm túi xách của mình đến phòng làm việc của Giang Hạo.

Trực tiếp đẩy cửa đi vào, người ngồi trước bàn làm việc hơi sửng sốt!

“Đưa chìa khóa xe của anh cho tôi dùng! Nếu hôm nay có thời gian thì đến Tư Duệ lấy xe đi, đấy là phần thưởng xứng đáng của anh!” Nói xong liền lấy một tập tài liệu trong túi xách ra đưa cho anh.

Giang Hạo đưa chìa khóa xe cho cô, ngay sau đó khẽ gật đầu!

Mà Hạ Nam vừa đến công ti của mình, nhìn thấy tờ báo trên bàn làm việc của mình, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho bảo bối, nhưng bên kia không có ai nghe máy.

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc công ty quảng cáo Minh Nguyệt, điện thoại không ngừng đổ chuông.

Hạ Nam đứng trước cửa sổ, thỉnh thoảng lại gọi lại cho cô, chỉ là vẫn không có ai nhận máy! Dần dần ánh mắt càng trở nên lạnh lùng, ngay cả hơi thở quanh thân cũng dần trở nên lạnh băng. Ngay cả nhiệt độ trong phòng dường như cũng giảm đi vài độ.

Đúng lúc ấy, anh có tin nhắn gửi đến, khi đọc xong càng trở nên lạnh lùng, trong lòng anh cũng cảm thấy càng lo lắng.

Sân bay thành phố A.

Một nhóm người mặc tây trang đứng bước ra từ lối soát vé thu hút không ít ánh mắt của mọi người trong sân bay, chỉ thấy người đi đầu trong đoàn người ấy là một người đàn ông trung niên chưa tới năm mươi tuổi, ông ta mặc một bộ âu phục được may thủ công và áo vest màu đen, gương mặt anh tuấn thuần thục, tư thái ưu nhã cao quý, toàn thân người đàn ông trung niên toát lên khí chất thành thục mê người.

“Xác định là tiểu thư sao?” Ông ta mở miệng hỏi, giọng nói lạnh nhạt thờ ơ vang lên.

“Chắc chắn là tiểu thư, cô chủ rất giống phu nhân!” Người đàn ông mặc tây trang đứng bên phải nói xong liền đưa một tờ báo cầm trong tay cho người đàn ông kia.

Người kia nhận tờ báo, đôi mắt lạnh nhạt liếc qua người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, sau đó ánh mắt dần trở nên âm trầm.

“Vậy bây giờ thế nào?”

“Tôi sẽ lập tức xử lí những tờ báo kia, ngay cả tòa soạn kia cũng dọn sạch!”

“Ừm! Bây giờ chúng ta về khách sạn! Cậu mang tất cả tài liệu của con bé cho tôi!”

“Vâng, thưa lão gia!”

Khi đoàn người đi ra khỏi sân bay, đã có một hàng xe dài chờ họ.


Thấy bọn họ đi đến, người đàn ông đứng cạnh chiếc xe đứng giữa cung kính mở cửa sau chờ người đàn ông trung niên ngồi vào!

Chỉ chốc lát sau, mười mấy chiếc xe đã rời khỏi sân bay.

Trong phòng cà phê khách sạn Thịnh thế.

Tô Úy và La Tân Hàn ngồi một bàn bên cạnh cửa sổ, cả hai người đều im lặng khiến không gian xung quanh có chút quỉ dị.

Lúc này trên mặt La Tân Hàn không còn vẻ mặt bất cần đời như bình thường nữa, mà như có gì đó che giấu, anh ta lẳng lặng nhìn người phụ nữ đối diện, nhìn cô bây giờ khiến anh ta có cảm giác rất khó hiểu, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt trong suốt, khóe môi khẽ nhếch lên như muốn nói mình bây giờ rất bình tĩnh! Nhưng loại bình tĩnh này lại khiến người ta cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi!

“Anh thấy thế nào?” Một lúc lâu sau, Tô Úy mới nhàn nhạt mở miệng, nhẹ nhàng như gió thoảng qua tai.

“Rõ ràng là đang nhắm vào em đấy!” La Tân Hàn chắc chắn nói!

“Tra đến đâu rồi?” Vẫn là sự bình thản, đáy mắt cũng là những suy nghĩ sâu xa không ai nắm bắt được.

“Không thể tra được gì! Những bài báo hôm nay đã bị tịch thu toàn bộ, tòa soạn kia cũng đã biến mất!” La Tân Hàn nhìn cô muốn nói lại thôi, cuối cùng mở miệng, “Nhưng những việc này đều không phải anh làm! Đã có người ra tay trước anh!”

“Ồ!”, Cô mặc kệ là ai làm, chỉ cần giải quyết xong là tốt rồi.

“Tiếp tục tra!”

“Gần đây em có đắc tội với ai không?”

“Hình như là không có!” Tô Úy suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Ngày mai anh sẽ đăng một bài chứng minh những điều hôm nay viết ra đều là bịa đặt!”

“Ừm!”

“Vậy anh về trước, có gì thì liên lạc với anh!”

“Ừm!” Tô Úy khoát tay với anh!

Sau khi La Tân Hàn đi, Tô Úy vẫn ngồi im tại chỗ một lúc rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Trên cầu thang xoắn hình tròn ốc, Tô Úy chậm rãi bước xuống dưới! Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy một nhóm người mặc tây trang dưới đại sảnh, cuối cùng nhìn đến người đàn ông trung niên đi đầu, người đàn ông đó khoảng năm mươi tuổi, gương mặt anh tuấn, dáng người cao lớn, toàn thân tỏa ra sự thành thục mê người!

Người đàn ông kia đang chuẩn bị bước vào thang máy như cảm nhận được điều gì, xoay người nhìn về phía sau, chỉ thấy một bóng lưng nhỏ nhắn đang đi ra ngoài.

Vài giây sau ông ta thu lại ánh mắt, xoay người đi vào trong thang máy.

Mà mấy người đàn ông bên cạnh cũng bước vào cùng ông ta, còn lại thì đứng ở ngoài chờ thang máy tiếp theo.

Trong phòng tổng thống của khách sạn Thịnh thế, người đàn ông ngồi trên ghế sofa, một tay đỡ trán nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt lạnh bạc phảng phất ưu thương nhàn nhàn.

Khi Tô Úy trở về công ty đã là chuyện của bốn tiếng sau, thấy mình để quên điện thoại trên bàn, cô im lặng đỡ trán! Chỉ trong vòng bốn tiếng mà anh ấy đã gọi hơn hai trăm cuộc, vậy thì cứ cách một phút anh ấy lại gọi một lân, anh ấy rảnh rỗi lắm sao?

Mới vừa cầm lên điện thoại đã đổ chuông, cô vội vàng nhận may!

“Cuối cùng em cũng nhận máy, anh còn tưởng em mất tích rồi chứ!”

“Em ra ngoài có chút việc, để quên điện thoại ở phòng làm việc!” Nghe thấy giọng nói lo lắng truyền tới, cô nhàn nhạt giải thích, “Em và Hàn là bạn tốt!”

“Anh hiểu!”

“Em.... .....”

“Em không cần nói gì hết, anh thật sự hiểu!”, anh mở miệng cắt đứt lời giải thích của cô! Anh rất tin tưởng cô, không cần bất kì lời giải thích nào!, “Buổi tối anh đến đón em!”

Mặc dù khi đọc được bài báo, anh có chút tức giận, nhưng không phải là giận cô, mà là bực mình với người đã bịa đặt điều này!

“Ừm!”

“Đừng lo, có anh ở đây!”


“Ừm!”

... ...... ....

Trong một phòng bao trên tầng 117 của Nam Tước hoàng triều.

Bốn người đàn ông ngồi xung quanh ghế salon, ánh sáng trong phòng nửa sáng nửa tối che khuất nét mặt của bọn họ.

“Có tra được thêm gì không?” Hạ Nam ngồi trong góc, khẽ nhấp một ngụm rượu rồi mới mở miệng.

“Không tra được thêm bất kì điều gì!”, Lạc Phàm thở dài nói, “Khi chúng ta bắt tay điều tram, đã có người đi trước một bước xử lí toàn bộ tài liệu, một chút dấu vết cũng không tra được! Hơn nữa một tiếng sau khi tòa soạn cho đăng bào báo kia đã được thu mua rồi!”

“Vậy còn chuyện Tô Úy bị bắt cóc mấy ngày trước!”

“Cũng không có tiến triển gì thêm!”, Lạc Phàm chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai, “Tớ thấy chúng ta nên đến hỏi La Tân Hàn, có lẽ anh ta sẽ biết thêm điều gì đó, dù sao chuyện Tô Úy lần trước cũng là anh ta báo cho chúng ta!

... ...... ......

“Kể cả anh ta biết điều gì cũng sẽ không nói cho chúng ta biết!”, Hạ Nam nói, “Chú ý đến Tô Úy một chút!”

Lạc Phàm, Tần Kiệt và Hoa Vi Thần nhẹ đáp lời.

“Nghe Nhan Nhan nói cậu vừa mới đến Italy tìm nhà thiết kế Phàm Tư, mọi người đều nói anh ta là nhà thiết kế lễ phục nổi tiếng, có phải không? Hơn nữa người đó cũng không dễ nhận đặt thiết kế riêng đâu, cậu dùng cách gì mà thuyết phục được anh ta vậy?” Lạc Phàm trêu chọc anh!

Khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Nam dưới ánh đèn mờ có chút yêu nghiệt, chỉ thấy khóe miệng anh nâng lên một đường cong lớn, đôi mắt đen trở nên nhu hòa!

“Nam, không phải cậu đang dùng sắc dụ đấy chứ?”, Mãi không thấy anh nói chuyện, Lạc Phàm không khỏi mở miệng.

“Phốc.......sắc dụ? Cậu đang nói cái gì đấy, Phàm Tư người ta là con trai, nghe nói tính hướng rất bình thường. Kể cả nam có dùng sắc dụ người ta cũng chẳng thèm đâu!”, Lúc này Tần Kiệt mới bắt đầu mở miệng, trong giọng nói còn mang theo sự nhạo báng. (*Ôi máu hủ lại nổi lên rồi ^^)

Hạ Nam ngồi trong góc phòng không thèm để ý mấy lời trêu chọc của bạn mình, chỉ nhàn nhạt liếc bọn họ mấy lần rồi thu hồi tầm mắt.

Ba người còn lại nhìn thấy anh trầm mặc, quay ra nhìn nhau sau đó im lặng nhún vai.

Trong phòng thiết kế Lạc Nhan.

Tô Úy ngồi trước gương trang điểm, hai mắt díu hết cả lại vì buồn ngủ, mặc cho mỹ nữ đằng sau giúp cô làm tóc, mà Hạ Nam ngồi trên ghế salon bên cạnh nhàn nhã đọc tạp chí, thỉnh thoảng liếc về Tô Úy đang uể oải, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.

“Anh Nam, được rồi đấy, anh thấy thế nào!”, Lạc Nhan búi tóc Tô Úy xong, mới phát hiện cô ấy đã ngủ gật, hít thở đều đặn như đang ngủ trên giường nhà mình, khóe miệng Lạc Nhan hơi giật giật!

Hạ Nam ngẩng đầu, thấy cô hơi cúi đầu gật gù, đôi mắt nhắm chặt!

Anh đứng dậy, khẽ gật đầu với Lạc Nhan một cái, đi đến trước gương trang điểm!

Anh ngồi xổm trước mặt cô, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn gọi, “Bảo bối...”

“Ừ.... ....”,Tô Úy mơ mơ hồ hồ đáp lại một tiếng.

“Chúng ta nên đến bữa tiệc rồi!”, Anh đỡ người phụ nữ đang ngái ngủ dậy, nhẹ nhàng nói bên tai cô!

“A...”, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn gương mặt anh tuấn trước mặt, cô giật mình kêu to, lùi về sau mấy bước.

“Ha ha ha.......” Lúc này, Tô Úy đang mơ ngủ mới phát hiện cách đó không xa còn một người khác, đang che miệng cười lớn, trong nháy mắt, khuôn mặt cô đỏ bừng hết cả lên.

Hạ Nam không vui quay lại nhìn Lạc Nhan một cái, Lạc Nhan đang cười thoải mái thấy anh không vui liền im bặt, như một cơn gió chạy biến khỏi phòng trang điểm.

Hạ Nam thu hồi tầm mắt, đã nhìn thấy người phụ nữ trước mặt đang che gò má của mình, một bộ dạng xấu hổ không muốn ai nhìn thấy!

Kéo tay cô xuống, Hạ Nam dắt cô ngồi xuống sofa, đưa bộ lễ phục sớm đã chuẩn bị xong đưa cho cô.

“Đi thay đi!”

Tô Úy nhìn túi quần áo trong tay, nghịch ngợm mở to mắt với anh, rồi đi vào phòng thay quần áo.

Hạ Nam ngồi trên ghế salon nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt chính là bộ váy cúp ngực màu đen bó sát lấy thân hình thon dài.

Mái tóc xoăn của cô lúc này đã được búi cao, trên khuôn mặt xinh đẹp phảng phất sự ngượng ngùng, không có sự hài hước bình thường, lại tăng thêm vài phần dịu dàng, bộ váy ren đan càng tôn lên làn da trắng nõn mềm mại, cô như một tiên nữ bước ra từ bức họa, uyển chuyển nhẹ nhàng!

Hạ Nam đứng dậy đi đến bên người cô, nhẹ kéo bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn!

“Bảo bối, em thật đẹp! Nếu như có thể, anh chỉ hy vọng hình dáng em lúc này chỉ có anh nhìn thấy!”, kéo cô xoay người đối diện với tấm gương to, hình ảnh của họ phản chiếu bên trong.

Tô Úy nhìn hai người trong gương, ý cười lan đến tận đáy mắt.

Lúc này, trong góc hội trường tổ chức lễ kỉ niệm 30 năm thành lập tập đoàn Hạ Thị, Lạc Phàm, Tần Kiệt và Hoa Vi Thần tùy ý quan sát khách mời bên trong, cuối cùng đều tập trung đến người Hạ Vĩ Hào, cũng chính là ba của Hạ Nam!

“Sao tớ cảm thấy buổi tiệc hôm nay đối với Hạ Nam là Hồng Môn Yến(*) vậy?”. Tần Kiệt hơi lo lắng nói, bởi vì anh ta thấy bên cạnh Hạ Vĩ Hào còn có một nhà ba người Quý Thiên Nhu, nhìn còn có vẻ rất thân mật! (*Hồng Môn Yến là một bữa tiệc làm nên một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử Trung Hoa. Ở đây có ý là gây bất lợi cho anh Nam, mọi người có thể tra thêm bác Gúc để hiểu hơn nhé!)

“Theo tớ nghĩ thì chưa chắc đã thể đâu, cứ xem đi, chúng ta sẽ được xem một màn kịch vui!”, Lạc Phàm khẽ nhếch môi, không nói rõ! Nếu anh ta đoán không sai, hôm nay Hạ Nam sẽ cho mọi người xem một một chuyện rất hay.

“Thật sao?” Tần Kiệt và Hoa Vi Thần đều nhìn về phía Lạc PHàm, chỉ thấy anh ta thờ ơ nhìn bọn họ!

“Thật, cứ chờ đi rồi biết! Chắc cậu ấy cũng sắp đến rồi đấy!” Liếc nhìn đồng hồ trên tay, nhíu mày nói với bọn họ.

Khách mời trong hội trường càng lúc càng đông, nhưng người đứng đầu tập đoàn Hạ thị - Hạ Nam vẫn còn chưa xuất hiện. ngay cả Hạ Vĩ Hào cũng bắt đầu nôn nóng!

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên ồn ào thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, một cặp tình nhân bước vào, nam tuấn mỹ lạnh lùng, nữ mềm mại xinh đẹp.