Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 2 - Chương 19: Tiếng khóc

Tô Úy ngồi trước bàn ăn cẩm thạch nhìn những món ăn đầy đủ sắc hương vị trên bàn, không khỏi chớp chớp đôi mắt!

“Ăn đi!” Hạ Nam ngồi bên cạnh dịu dàng gắp thức ăn cho cô. Tô Úy cầm đôi đũa lên, ăn đồ ăn trong bát, càng ăn càng cảm thấy mùi vị này rất quen thuộc, nhưng làm sao cô biết được?

“Anh là ai mà có thể lên đây được? Không phải mọi người đều nói đây là cấm khu sao?”. Đang ăn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Tô Úy nghiêng đầu hỏi anh.

“Anh là ông chủ của chỗ này!” Tròng mắt đen thâm thúy chống lại đôi mắt trong suốt của Tô Úy, từ từ trả lời.

“Ồ!” Nghe được đáp án, Tô Úy cúi đầu, tiếp tục ăn đồ ăn trong bát mình, trên mặt không lộ ra chút vẻ kinh ngạc nào, giống như cô đã đoán trước được đáp án này!

Mà Hạ Nam sau khi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, khóe môi khẽ giương lên, đôi mắt đen nhìn cô chăm chăm như muốn nhìn ra điều gì, nhưng ngoài vẻ lạnh nhạt, anh chỉ nhìn thấy mái tóc đen tuyền che kín hết gương mặt!

“Sao nhìn tôi mãi vậy, ăn cơm đi!” Tô Úy bị nhìn chăm chú, cau mày hỏi anh.

“Em không tò mò sao?”

“Tò mò cái gì? À! Chuyện anh là ông chủ nơi này sao, nếu như là cái này thì có gì cần tò mò chứ! Trên thế giới này có đủ những chuyện lạ, chuyện nhỏ như này có là gì!” Tô Úy không để lắm đến lời của Hạ Nam.


Nghe cô nói như vậy, Hạ Nam cười cười! Quả nhiên là người phụ nữ thú vị, nghe chuyện như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh! Phải biết rằng hội sở giải trí Nam Tước hoàng triều là cả một gia tài lên đến vài nghìn tỉ nguyên, vậy mà khi anh nói cho cô biết việc anh là ông chủ nơi này, cô vẫn chẳng kinh ngạc chút nào, lại còn lạnh nhạt như thế, chuyện này không đáng khiến cô để vào trong mắt ư, hay là tâm tư của cô quá sâu?

Sau khi dùng xong cơm trưa mĩ vị, Tô Úy không những ăn rất no, còn ăn hơi nhiều là đằng khác! Nhưng là chuyện kế tiếp khiến cô cảm thấy không ổn, đột nhiên cô cảm thấy dạ dày rất đau, trên trán dần rịn ra mồ hôi lạnh, cô ôm chặt bụng co người nằm trên ghế sofa, mái tóc dài hơi mất trật tự lòa xòa trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang vặn vẹo vì khó chịu..

Cho nên khi Hạ Nam từ phòng bếp đi ra thấy cô nằm co mình rên hừ hừ trên ghế, vội vàng bước nhanh đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, đưa tay ôm lấy cô ngồi lên ghế salon..

“Em sao vậy?: Hạ Nam vội vàng hỏi cô, một tay đặt lên bụng cô!

“Tôi.......đau bụng, chắc là do vừa rồi.....ăn nhiều....trong túi của tôi có thuốc đau bao tử!”

“Túi của em ở đâu?” Hạ Nam quay đầu nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy túi của cô.

“Hình như ở trên xe rồi!”

“Được, để anh gọi người mang lên!” Nói xong liền lấy điện thoại gọi điện.


Hạ Nam nói chuyện điện thoại xong, nhìn người trong ngực đang nhíu chặt mày, gương mặt lộ ra vẻ khổ sở, tâm như bị ai đánh vào, chỉ hận không thể thay cô chịu khổ! Anh ôm cô vào phòng riêng nghỉ ngơi, đặt cô nằm trên giường lớn, cởi giày rồi đắp chăn lên cho cô!

Mấy phút sau, Hạ Nam lấy vì thuốc từ trong túi xách vừa mang lên của cô, rót chén nước ấm rồi đút cho cô uống!

Sau khi uống thuốc xong, mi tâm của Tô Úy dần dần giãn ra, bụng cũng dần trở nên thoải mái! Có lẽ thuốc này có thành phần an thần, nên chỉ một lúc sau cô đã ngủ thiếp đi, trong nháy mắt căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh hít thở nhè nhẹ và tiếng bước chân chậm chạp!

Ngủ được một lúc, mi tâm của Tô Úy đột nhiên nhíu chặt, hình như đã gặp ác mộng, trong đầu không ngừng thoáng hiện lên những đoạn hình ảnh mờ nhạt.... ....

Đêm khuya tối như mực, trong một kho hàng cũ tạp nham, một bóng người ngã rầm xuống đất, ngay sau đó là mấy người hoảng hốt rời đi...

“Anh Khiếu Nhiên.......” Một bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại ngã ngào lên người nằm dưới đất, ôm lấy cơ thể kia khóc nức nở.......

“Anh Khiếu Nhiên.... .....” Tô Úy sợ hãi tỉnh dậy từ trong mơ, bật dậy thở hỏn hển, đôi tay không ngừng vò mái tóc đen nhánh của mình.

Hạ Nam ở ngoài nghe được âm thanh sợ hãi của Tô Úy, vội chạy vào xem, nhìn thấy Tô Úy co ro ngồi ở đầu giường, dấu đầu trong khuỷu tay, thân thể không ngừng run rẩy, bộ dạng kia như một đứa bé đang sợ hãi, nhìn cô lúc này chỉ khiến người ta muốn ôm lấy bảo vệ thật tốt!

“Bảo bối ngoan, không sao, không sao!” Hạ Nam ngồi xuống bên cạnh thận trọng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô!

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Tô Úy từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng, đôi mắt ngập nước thoáng qua vẻ phức tạp, ngay sau đó vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, tựa đầu vào ngực anh khóc lớn làm cho chân tay Hạ Nam luống cuống, chỉ có thể ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng cô như muốn an ủi!

Trong phòng ngủ, Tô Úy như muốn khóc khô nước mắt, ra sức khóc, khóc đến kinh thiên động địa, mà Hạ Nam chỉ ôm chặt lấy cô, giống như muốn khảm chặt cô vào cơ thể mình! Có lẽ Tô Úy không biết, nghe tiếng khóc của cô trái tim của anh như bị ai cứa ra ngàn mảnh!