Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 1 - Chương 57: Bữa tiệc ở Thịnh thế

Trên phòng tổng thống xa hoa của khách sạn Thịnh thế hào đình, lúc này trong không gian tối tăm tĩnh mịch, bốn phía giống như bị một lớp vải đen che kín khiến người ta có cảm giác quỷ dị và thần bí!

“Bữa tiệc tối nay chú ý một chút, những người đến đây đều là thương nhân nổi tiếng, chính khách quan trong, không thể để xảy ra bất kì sai lầm nào!” Bỗng nhiên một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong không gian yên tĩnh, trong giọng nói còn mang theo một áp lực không thế kháng cự!

Vâng, tôi đã biết!” Ngay sau đó một giọng nói khàn khàn truyền đến, trong giọng nói còn mang theo sự cung kính kín đáo!

“Còn việc tôi đã giao làm đến đâu rồi?”

“Đã điều tra thêm được một chút, một lúc nữa tôi sẽ gửi qua mail cho ngài!” Thật ra khi nhìn thấy người Tổng giám đốc muốn điều tra anh ta đã rất ngạc nhiên! Anh ta thật sự không hiểu vì sao Tổng giám đốc lại muốn điều tra về người này!

“Được rồi, ra ngoài trước đi!” Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng giày da đập “cộp côp cộp” trên nền gạch mở của rồi đi ra ngoài, trước khi đóng cửa xuyên qua ánh sáng yếu ớt anh ta nhìn thấy bóng dáng của người kia, nhưng đó chỉ là một bóng lưng mơ hồ, mặc dù mông lung nhưng không mất đi khí thế vương giả!

Bữa tiệc hàng năm của Thịnh thế năm nay được tổ chức tại Thịnh thế hào đình, huyên náo đến lạ thường! Trong hội trường ngoài trời, ánh đèn chói mắt được chiếu lên hội trường, tiếng nhạc du dương vang lên khắp nơi, trên bàn ăn theo phong cách châu Âu là hàng loạt món ăn tinh xảo, thỉnh thoảng còn có nhân viên đi lại để phục vụ rượu! Xung quanh mọi người đều túm lại trò chuyện với nhau, nhưng ánh mắt mọi người đều tập trung vào lối ra vào, dù sao hôm nay sẽ có nhiều nhân vật lớn xuất hiện, mọi người đều muốn nhìn xem ai là khách mời sẽ được mời đến, để tránh xảy ra chuyện có mắt như mù đắc tội với những đại nhân vật này, hơn nữa bọn họ còn có thể thông qua bữa tiệc này mà có thể tạo mối quan hệ, việc này rất giúp ích cho công việc cho bọn họ sau này,

“Này, đây chính là nhà thiết kế đại sư Kiệt Lặc Thụy và vợ của ông Lãnh Thải Vân, ảnh hưởng của Thịnh thế đúng là không tầm thường!” Dù sao Kiệt Lặc Thụy không phải là người dễ dàng xuất hiện ở những nơi công cộng như thế này.

“Anh còn có điều không biết đâu, vợ của ông ta – Lãnh Thải Vân là đại cổ đông của tập đoàn Thịnh thế, nên việc bọn họ xuất hiện ở đây cũng là chuyện thường thôi”.

... .......

“Oa, mấy người đàn ông đứng bên kia đẹp trai quá, bọn họ là ai vậy?” Có một cô gái chỉ vào mấy người đàn ông đang đứng trong góc phòng hỏi.

“Ba người đó chính là Lạc Phàm, Tần Kiệt, và Hoa Vi Thần, bọn họ là người tình trong mộng của tất cả phụ nữ trong thành phố A này, gia thế ổn, tướng mạo ổn, tính tình cũng rất tốt”.


“Vậy còn người kia là ai, nhìn anh ta rất lạnh lùng, nhưng càng nhìn càng thấy thích”.

“Anh ta, tôi cũng không biết”.

“Anh ta? Cô không biết cũng phải thôi! Anh ta mới trở về thành phố A tiếp nhận chức vụ Tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị cách đây không lâu”.

“A, hóa ra anh ta chính là Hạ Nam, thương nhân kì tài ở phố Wall trong truyền thuyết kia sao?”.

... .........

Dù là xã hội thượng lưu nhưng chuyện để đem ra bàn tán cũng cực kì nhiều, dĩ nhiên bọn họ cũng không bao giờ nói ra trắng trợn, chỉ có mấy người túm tụm lại bàn tán với nhau thôi”.

Bốn người đàn ông kia mỗi người cầm một ly rượu đứng trong góc phòng, cho dù như vậy, vẫn không ít người chú ý đến họ! Mà bốn người kia dường như đã trở thành thói quen, cũng không thèm để ý tới!

“Các cậu đoán xem Tổng giám đốc của Thịnh thế có xuất hiện trong bữa tiệc tối nay không?’ Lạc Phàm lắc nhẹ chất lỏng màu đỏ trong ly, giương nhẹ khóe môi, tùy ý quét mắt một vòng bốn phía.

“Tổng giấm đốc của Thịnh thế cũng thật kì quái, đưa một công ty lớn như vậy lên thị trường nhưng vẫn giấu mình sau tấm màn”. Hoa Vi Thần nói lên suy nghĩ của mình.

Tần Kiệt đứng bên cạnh chỉ nhún vai, chính anh cũng cảm thấy rất kì quái!

Còn lại Hạ Nam vẫn không bày tỏ ý kiến gì! Mà ba người kia nhìn anh như vậy cũng không nói gì, chỉ nhún nhún vai!


“Kể cả ông ta có xuất hiện ở chỗ này, chúng ta cũng không thể nhận ra”. Hạ Nam nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói còn mang theo suy nghĩ sâu sa! Nheo mắt nhìn ly rượu trong tay, ánh mắt đen như mực càng trở nên thâm thúy!

Ba người nghe lời nói của anh thì im lặng, quay ra nhìn nhau rồi không nói gì thêm!

Có lúc, bọn họ thật sự không thể hiểu được tâm tư và suy tư của Hạ Nam, ngày trước bọn họ còn thắc mắc không biết liệu chuyện gì có thể khiến một người đàn ông trầm tĩnh lạnh lùng như Hạ Nam có thể trở nên xúc động đây! Nhưng rõ ràng bậy giờ chuyện họ luôn thắc mắc cũng có lời giải đáp, hơn nữa đáp án còn là một người phụ nữ!

Không khí xung quanh bốn người bỗng rơi vào trầm tư có chút quỉ dị!

Khi Tô Úy dừng xe trước quán rượu Thịnh thế, lập tức một nhân viên phục vị chạy đến nhận chìa khóa xe cất xe giúp cô! Cô nhàn nhạt quét mắt một vòng, phát hiện mấy chiếc xe liên tiếp dừng lại đều có người xuống xe, ngoài cửa còn tụ tập rất nhiều phóng viên, mắt cô trầm đi!

Cô chậm rãi bước đến cửa ra vào, cầm thư mời đưa cho nhân viên đứng ngoài, ký tên mình xong rồi đi vào bên trong!

“Tô mỹ nữ, rốt cuộc em cũng tới! Anh còn tưởng em sẽ không đến cơ!”

Tô Úy vừa bước vào, liền nghe thấy một âm thanh lười biếng truyền đến! Nhìn sang bên cạnh thì thấy La Tân Hàn với mái tóc ngắn màu nâu đến chói mắt đang đứng dựa vào tường, nghiêng mặt nhìn chằm chằm cô, sau đó ưu nhã đi đến!

“Được đại thiếu gia như anh mời đến, sao em dám không đến?” Tô Úy nhìn người đàn ông mang nụ cười bất cần kia không biết phải nói gì! Nếu như cô không biết trước anh ta chính là Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh thế, cô thật sự không thể liên tưởng tên lưu manh tuấn mỹ này lại liên quan đến vận mệnh cả một tập đoàn lớn như vậy!

“Thật sao? Lời nói của em làm anh nghi ngờ đấy!” La Tân Hán nhìn người phụ nữ mặc bộ váy dạ hội màu trắng thêm chiếc áo choàng khoác ngoài màu đen thì ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, “Đi thôi, bạn gái yêu quý!” Nói xong liền đưa một cánh tay ra!

Tô Úy nhìn người đàn ông trước mặt, không biết làm gì ngoài nhún vai, vươn tay khoác lên tay La Tân Hán, sau đó hai người đi vào hội trường!

“Nam, nhìn cửa ra vào đi, phiền phức của cậu đến rôi”. Lạc Phàm nhìn thấy hai bóng người đi vào, hả hê thông báo.

Hạ Nam nghe lời của bạn, ngước mắt nhìn ra phía cửa.... ....

Hạ Nam nhìn hai bóng người đi vào, không lộ ra bất kì cảm xúc gì! Ngaysau đó thu lại tầm mắt của mình!

Mà Lạc Phàm không hiểu nhìn hai người bên cạnh, Tần Kiệt và Hoa Vi Thân cũng lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn nhau.