Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 1 - Chương 45

Ngày hôm sau.

Khi Lăng Tuyết Nhi vẫn còn đang ngủ, Tô Úy ngồi trên bàn ăn vừa ăn sáng vừa đọc báo, ngay trên trang đầu là hình ảnh to đùng choán hết cả trang báo hấp dẫn tầm mắt của cô, là hình uống say của Tuyết Nhi tối qua! Tiêu đề là: siêu sao quốc tế Lăng Tuyết Nhi rút lui khỏi giới giải trí, đêm khuya tới quán bar uống say có phải do thất tình?

Đây hoàn toàn là những lời bịa đặt, phỏng đoán vớ vẩn! Thất tình? Đúng là nực cười!

Trong thư phòng của Lăng Trạch!

“Trong vòng một giờ, tôi không hi vọng còn nhìn thấy những tin tức này trên bất kì tờ báo nào nữa! Đặc biệt, nội trong ngày hôm nay tôi không muốn tòa soạn này còn tồn tại ở thành phố A!” Lăng Hải đem tờ báo Đại Lực ném bịch một tiếng trên bàn, nói với người trước mặt, người kia sau khi nghe được chỉ thị thì lập tức gật đầu rồi đi ra ngoài.

Lăng Hải ngồi dựa trên ghế da trong thư phòng, tay phải đỡ trán, tay trái mở ngăn kéo bên trái thứ hai của bàn đọc sách lấy ra một tấm hình, đôi mắt dưới gọng kính đen ẩn chứa ngàn vạn suy nghĩ.

Đây là bức ảnh chụp chung của ba người, bên trái là một người đàn ông đeo gọng kính đen, nhìn qua cũng biết đó là người nhã nhặn lịch sự, ở giữa là một bé gái đáng yêu tầm năm, sáu tuổi đang mở đôi mắt to tròn tò mò nhìn ngó xung quanh, bên phải là một người phụ nữ còn rất trẻ, nhìn rất vui vẻ, khóe miệng hé lên nụ cười tự nhiên! Nhìn bức ảnh thật hài hòa biết bao!

Tô Úy khẽ đẩy cửa đi vào phòng ngủ bên cạnh, bước đến bên giường thấy Tuyết Nhi vẫn còn đang ngủ, cũng không đánh thức cô ấy dậy, chỉ để lại một tờ giấy trên chiếc bàn để bên cạnh giường, nói cho cô ấy biết trưa nay mình không về nhà ăn cơm, để cho cô ấy tự lo bữa trưa!

Vốn định đi đến Dạ Oanh, nhưng đắn đo suy nghĩ một chút thì đổi sang một nhà hàng khác, cũng là một quán ăn nổi tiếng ở thành phố A.

Bởi vì bình thường đã thành thói quen, Tô Úy đến nơi đã hẹn trước tầm nửa tiếng, nhưng không vào phòng riêng, mà chỉ ngồi đợi Trầm thiếu trên ghế salon trong đại sảnh, cảm thấy nhàm chán nên lấy điện thoại ra chơi.

“Úy Úy, cháu đợi bạn ở đây sao?” Một giọng nói êm ái truyền đến.

“Vâng!” Ngẩng đầu lên nhìn bên cạnh Doãn San San còn một người khác, cảm thấy hơi kinh ngạc, ngay sau đó lễ phép mở miệng: “Chào cô, lâu lắm không gặp!”

“Úy Úy, đã lâu không gặp cháu!” Người phụ nữ duyên dáng đứng bên cạnh Doãn San San nhìn thấy Tô Úy mỉm cười nói, trong sự tươi cười ấy lại mang vài phần giả dối không thành thật, “Nghe nói cháu từ chức ở công ty của A Phong, đó thật là tổn thất lớn của công ty!”

Người phụ nữ duyên dáng này chính là mẹ của Diệp Phong tên là Niệm Vân, đã gần năm mươi tuổi, bởi vì được chăm sóc tốt nên so với tuổi thật thì nhìn trẻ hơn rất nhiều! Ở công ty quảng cáo Khải Phong gần ba năm, cô cũng biết bà ấy không thích mình cho lắm!


Thật ra xét cho cùng, đơn giản bà ta chê cô không có địa vị, không có gia thế, cảm thấy không xứng với con trai bảo bối của mình. Suy nghĩ đến mình trước kia, cô cũng cảm thấy buồn cười.

Tô Úy cũng không trả lời, chỉ cười nhẹ, ánh mắt thâm thúy! Cô ưu nhã đứng dậy từ trên ghế salon, lạnh nhạt nhìn hai người trước mặt, miệng nhếch lên nụ cười như có như không, làm cho người ta không đoán được cô đang suy nghĩ cái gì!

“Tô Úy, cô đến rồi sao?” Âm thanh lười biềng từ tính truyền đến, Trầm Kiệt Tư mặc bộ âu phục màu vàng nhạt thoải mái đang đứng cách họ mấy bước chân, gương mặt góc cạnh đủ để mê hoặc ngàn vạn nữ nhân lộ rõ, trên mặt mang nụ cười ôn hòa, đáy mắt thâm thúy dịu dàng.

“Ừm! Vừa tới!” Tô Úy nhìn anh ta trả lời.

Trầm Kiệt Tư nhìn thấy đứng bên cạnh Tô Úy còn hai người nữa thì hướng họ gật đầu một cái, tỏ ý chào hỏi.

Trầm Kiệt Tư đứng im tại chỗ, thể hiện rõ ý tứ.

“Tôi mời Thẩm tiên sinh ăn cơm, hai người có muốn ăn cùng không?” Tô Úy nhìn hai người đứng trước mặt nhàn nhạt hỏi thăm.

“Không cần, bọn chị còn có việc, hơn nữa em mời Thẩm tiên sinh ăn cơm, nếu bọn chị xen vào sợ rằng sẽ làm Thẩm tiên sinh cảm thấy không vui!” Dõan San San mỉm cười mở miệng, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười ngọt ngào. Mắt liếc nhìn về phía người đàn ông cô ta từng nhìn thấy ở buổi dạ vũ kia. Trầm Kiệt Tư, mới về thành phố A bao lâu, hiện tại là CEO của tập đoàn Thẩm thị! Nghĩ tới đây, đáy mặt lại hiện lên vẻ ghen tị không cam chịu! Sao số Tô Úy luôn tốt như vậy, đầu tiên là chủ tịch tập đoàn Hạ thị, bây giờ lại đến CEO của Thẩm thị!

“Vậy thì được, chúng tôi đi trước!” Gật đầu với hai người kia, ưu nhã cất bước rời đi.

“Mẹ, hai người đang nhìn gì vậy?” Tô Úy vừa rời đi, âm thanh nhàn nhạt hơi khàn vang lên từ phía sau hai người.

“Phong, bọn em vừa mới gặp lại Úy Úy, cô ấy và CEO của Thẩm thị đến đây ăn cơm!” Không đợi Niệm Vân nói chuyện, Doãn San San liền ưu nhã đi đến bên người Diệp Phong, thân mật khoác lên cánh tay của hắn, trên mặt tràn đầy ý cười, nhu hòa nói.

“Ừm!” Diệp Phong bình thản gật đầu, ý bảo mình đã biết, “Phòng riêng đã chuẩn bị xong, chúng ta vào thôi!”

Trong phòng riêng.


“Trầm thiếu, anh chọn món đi!” Cầm thực đơn lên, cô có chút khó xử. Tô Úy nghĩ thầm: mình muốn mời anh ta ăn cơm thì nên để anh ta chọn món, mà cô cũng không biết anh ta thích ăn món gì! Thôi để anh ta tự chọn đi!

“Được rồi!” Nhận lấy thực đơn, lật một chút, ngẩng đầu hỏi Tô Úy, “Cô Tô, có cái gì cô không ăn được không?”

“Trừ dị ứng với thịt bò ra, các thứ khác tôi đều ăn đươc!” Hơi kinh ngạc, sau đó liền đáp.

“Vậy thì gọi mấy món ăn nổi tiếng của quán này đi!” Trầm Kiệt Tư chỉ vào thực đơn nói với nhân viên phục vụ.

“Được, xin quý khách chờ một lát!” Nhân viên phục vụ lễ phép nhận lấy thực đơn, xoay người đi ra thuận tiện đóng luôn cửa phòng.

Trong chốc lát, căn phòng rơi vào yên tĩnh! Trầm Kiệt Tư nhìn người phụ nữ trước mặt ưu nhã uống trà, nhẹ giọng cười cười!

“Tài năng thiết kế của cô Tô trong giới thiết kế quảng cáo khiến tôi rất ngưỡng mộ!” Trầm Kiệt Tư nói xong, dịu dàng nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy.

“Sao lại nói vậy? Trên phương diện này, tôi cũng chỉ là biết sơ qua một hai thứ mà thôi! Ngược lại Trầm thiếu mới là người làm tôi bội phục, tuổi còn trẻ mà đã thành lập công ty EVEN!” Tô Úy chống lại cặp mắt mê hoặc kia, bình thản nói sự thật mà!

“Ha ha! Cô Tô thật khiêm tốn!” Trầm Kiệt Tư cười cười nói, ý cười dưới đáy mắt càng thêm rõ ràng.

Thức ăn lập tức được đưa lên, bọn họ duy trì quy tắc “ăn không nói, ngủ không nói” ưu nhã dùng xong bữa cơm này! Sau đó liền ăn đến món tráng miệng! Sau khi ăn xong, hai người đến đại sảnh, Tô Úy đang định tính tiền, lại được thông báo là không cần thanh toán, Trầm Kiệt Tư là ông chủ của nhà hàng này.

Tô Úy liếc nhìn người đàn ông dịu dàng ưu nhã sau lưng, không tiếng động thở dài một tiếng!

“Cô Tô, cô lái xe đến đây không? Nếu không để tôi đưa cô về!”

“Phốc ______ anh có phát hiện mình rất giống lái xe hay không?”Tô Úy chêu ghẹo nói.

“Có thể đưa một người phụ nữ đẹp như cô về thì dù có làm lái xe, tôi cũng cam tâm tình nguyện!” Trầm Kiệt Tư nói xong, trong giọng nói lại biến đổi, mang theo vài phần nghiêm túc!

“Tôi đâu dám để Trầm thiếu làm tài xế cho mình chứ! Sẽ khiến nhiều người tức giận đấy!” Tô Úy chỉ tay hướng bãi đỗ xe ngầm nói, “Hôm nay tôi lái xe đến đây rồi, không phiền anh nữa!”

“Cô còn thiếu tôi một bữa cơm đấy!” Âm thanh của Trầm Kiệt Tư dằng dặc truyền vào tai Tô Úy.

“Tất nhiên rồi! Khi có thời gian tôi sẽ mời anh!”