Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 1 - Chương 4: Gặp lại lần nữa, cảnh còn người mất

Trong không gian rộng lớn của KTV, hơn 20 người đang ca hát, uống rượu, chơi đùa.

Khi Tô Úy đẩy cửa tiến vào, điều đầu tiên cô nhìn thấy, chính là cảnh mọi người đồng loạt dừng lại hành động mình đang làm nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt ai cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc, mắt liếc nhìn một vòng, cười xấu hổ, mở miệng nói:” Đã lâu không gặp!”. Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng trong không gian nhỏ bé yên tĩnh này, nó đủ để cho tất cả mọi người đều nghe được, đi thẳng tới ghế salon đang trống người liền lập tức ngồi xuống, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy khiến cô có cảm thấy không tự nhiên, không thể làm gì khác hơn ngoài việc làm giảm bớt về sự tồn tại của chính mình.

“Tô Úy? Mấy ngày không gặp, sao cậu lại.…”. Tinh thần hoàn hồn lại, Tề Phỉ ngồi xuống bên cạnh Tô Úy, tay nâng mặt của cô nhìn trái nhìn phải rồi mơí mở miệng hỏi, hình như là nghĩ đến cái gì, cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa. Tề Phỉ là bạn học của Tô Úy, cũng là Trưởng phòng tài vụ của công ty quảng cáo Khải Phong, cho nên cô và Tô Úy là bạn rất thân, cô cũng là người chứng kiến chuyện tình cảm của Tô Úy và Diệp Phong trong 3 năm liền, nên cô hiểu tại sao Tô Úy lại trở nên thế này.

Từ ba năm trước khi Tô Úy và Diệp Phong yêu nhau, cho đến bây giờ cũng không có ai có tư cách phán xét bất cứ điều gì, bởi vì tình cảm lúc đó rất khó để nói ai đúng ai sai. Nhưng cô biết Tô Úy vì Diệp Phong mà cố gắng rất nhiều, Tô Úy vốn học thiết kế thời trang, còn giành được rất nhiều giải thưởng từ các cuộc thi quốc tế. Ngay cả nhà thiết kế bậc thầy Kiệt Lặc Thụy nổi tiếng thế giới cũng muốn nhận cô ấy làm học trò. Nhưng Tô Úy vì anh ta, ở lại đại học một năm để học khóa Quảng cáo thiết kế, chỉ vì Diệp Phong nói muốn tự mình thành lập một công ty quảng cáo! Mặc dù đều là thiết kế, nhưng có rất nhiều khái niệm không giống nhau! Có lẽ bởi vì Tô Úy rất ưu tú! Cuối cùng dưới sự quyết tâm của mình, cô ấy đã đứng thứ nhất trong kì thi cuối năm.

Lúc ấy có rất nhiều công ty nước ngoài nổi tiếng muốn mời Tô Úy về làm việc! Đối với một người mới ra trường mà nói, đây là cơ hội không còn gì tốt hơn, nhưng cô ấy đều từ chối tất cả.

Sau khi công ty quảng cáo Khải Phong thành lập, một công ty nhỏ có thực lực đến mấy mà không có quan hệ rộng thì đều vô dụng hết! Cho nên đâu đâu cũng gặp khó khăn, cho đến sau này, có một công ty lớn thấy bản thiết kế của công ty Khải Phong, bởi vì họ rất thích tài năng thiết kế của Tô Úy, liền bắt tay hợp tác với bọn họ, sau khi hợp tác, hoạt động của công ty dần dần đi vào quỹ đạo.

Thật ra chỉ cần tóm lại trong một câu nói: Công ty quảng cáo Khải Phong có thể phát triển đến ngày hôm nay đều là nhờ Tô Úy!

Cũng rất lâu sau đó, Diệp Phong mới phát hiện ra mình đã bỏ lỡ cái gì? Đã từng kiêu ngạo như thế, người phụ nữ ấy đã vì hắn mà dấu đi tài năng của mình, lẳng lặng ở bên cạnh hắn, thế nhưng hắn lại không biết quý trọng! Chỉ là tất đều là chuyện sau này!

Tô Úy chỉ đành lúng túng cười trừ, dùng cái này làm câu trả lời, sau đó mặt không biến sắc nhìn đôi tình nhân đang nắm tay nhau ngồi đối diện.

Nhất thời trong lúc ấy, căn phòng to như vậy trừ bốn người Tô Úy, Tề Phỉ, Diệp Phong cùng Doãn San San, những người khác đều nghi hoặc nhìn người đang ngồi bên cạnh mình, lại nhìn đến người Tô Úy lúc nào cũng mang nụ cười yếu ớt và Diệp Phong cùng người phụ nữ bên cạnh hắn là Doãn San San đang ngồi trong góc, sau đó mới bừng tỉnh nháy mắt với người bên cạnh.

Doãn San San rời khỏi thành phố A ba năm trước đây đột nhiên lại xuất hiện, người phụ nữ luôn luôn ở bên cạnh Diệp Phong – Tô Úy cũng bất ngờ biến mất, mấy ngày gần đây dùng cách gì cũng không thể liên lạc được với cô, ngay cả bạn tốt của cô Tề Phỉ cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra chuyện gì, cô đã ở đâu, gọi điện thoại hầu như không có người nhận. Ngay buổi trưa hôm nay, Tề Phỉ nói đã liên lạc được với Tô Úy, cô ấy cũng đồng ý tham gia buổi họp mặt hôm nay đã khiến bọn họ cảm thấy vô cùng hiếu kỳ rồi, Tô Úy biến mất lâu như vậy rốt cuộc đã đi đâu?


Ngay vào lúc này, cô xuất hiện, hơn nữa cách ăn mặc cũng hoàn toàn thay đổi,so với người trước kia đi đâu cũng trở thành tâm điểm, một chút cũng không có điểm nào chung. Nhưng không thể phủ nhận một điều rằng: cho dù bộ dạng của cô hiện tại đã thay đổi nhưng khí chất cao quý kia vẫn không hề biến mất, đó là một loại khí chất mà không người nào sánh có thể sánh được.

“Mọi người có thể tiếp tục vui chơi không cần nhìn tôi kĩ thế đâu!” Bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy càng làm cô không thoải mái, cô tận lực muốn bỏ qua, nhưng dù thế nào cô vẫn cảm nhận được ánh mắt ở trong góc dường như muốn làm cô cháy lên.

Khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, khác thường đến chói mắt.

Giơ lên chai bia Tề Phỉ đưa cho cô, từ trên ghế salon đứng lên, hướng về mọi người mở miệng nói:” Cảm ơn tất cả mọi người đã chăm sóc và quan tâm tôi suốt thời gian qua, vì mấy ngày gần đây rất bận, cho nên lúc xin thôi việc cũng không nói lời tạm biệt với mọi người, rất xin lỗi! Tối nay tiền ăn uống tôi sẽ trả, tôi xin cạn trước một ly, mọi người tùy ý”. Nói xong liền uống cạn chai bia, theo sau mọi người cũng rối rít đứng lên uống cạn bia trong chai.

Thật ra đối với vị giám đốc sáng tạo này, bọn họ vẫn vô cùng bội phục. Bởi vì cô là người rất tài năng, hơn nữa làm việc cũng rất khiêm tốn, tính tình dịu dàng, đối với cấp dưới cũng rất tốt.

Cũng lúc này, trong phòng khách xa hoa trên tầng 118 của hội sở giải trí Nam Tước

Bốn người đàn ông ngồi trên những chiếc ghế salon đặt xung quang chiếc bàn mang hoa văn kiểu Pháp.

“Nam, nghe nói hôm nay cậu bị phụ nữ cho leo cây đúng không!”. Đây không phải là câu nghi vấn mà hoàn toàn khẳng định. Giọng nói của người đàn ông ngồi đối diện Hạ Nam mang đầy vẻ chế nhạo. Anh ta tên là Lạc Phàm, là một người đàn ông đẹp trai hiếm thấy, tóc ngắn, mày rậm, gương mặt cương nghị, lúc cười lên có thể làm điên đảo phụ nữ. Anh ta lúc này đang híp mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, rất rõ ràng người đàn ông đó cũng đang rất tức giận vì chuyện này, không ngừng ngắm nghía cái bật lửa trong tay, hình như chúng không định trả lời, chỉ là sắc mặt ngày càng khó coi, mắt liếc về Hoa Vi Thần đang ngồi bên trái anh.

Hoa Vi Thần dĩ nhiên biết Tổng Giám đốc đang tức giận, không biết làm gì khác hơn là cụp mắt nhằm tránh xa cái ánh mắt như muốn giết người của Tổng giám đốc, trong lòng nghĩ: chuyện này cũng không thể trách anh ta, có trách thì trách chuyện này quá kì lạ, bạch mã hoàng tử trong lòng vô số mỹ nữ lại bị một người phụ nữ từ chối, hơn nữa còn là người phụ nữ không có tướng mạo xuất sắc, làm anh không thể nào không mở miệng ra được.

“Ồ! Thật hay giả vậy? Kiểu phụ nữ gì mà lại có thể thoát được mỹ lực của ngài Tổng giám đốc tuấn mỹ vô địch thiên hạ đây, thật muốn gặp mặt cô ấy một chút!” Ngồi ở bên phải Hạ Nam, Tần Kiệt mở miệng, giọng nói rõ ràng mang đầy vẻ chế nhạo. Thật không ngờ có người phụ nữ lại có thể kháng cự được sức hút của đại Boss, đột nhiên anh ta rất tò mò muốn người phụ nữ này là thần thánh phương nào đây?


“Tô Úy, người phụ nữ này lại dám cho mình leo cây, lần này cô chết chắc!” mặc dù Hạ Nam nhỏ giọng mắng, nhưng vẫn đủ để cho 3 người còn trong phòng nghe được. Nghe được cái tên Lạc Phàm, Tần Kiệt nhìn nhau, rồi sau đó đồng loạt dùng ánh mắt hỏi thăm chuyển về Hoa Vi Thần, bởi vì cái tên Tô Úy này bọn đã nghe qua, ở thành phố A mọi người có thể không biết ai là thị trưởng, nhưng không ai là không biết Giám đốc hành chính sáng tạo Tô Úy, ở thành phố A tất cả bữa tiệc lớn nhỏ cô đều xuất hiện cùng Khải Phong, mặc dù là người khiêm tốn, nhưng tài năng thiết kế của cô đang rất nổi tiếng trong thành phố này.

Một sinh viên mới ra trường 20 tuổi đầu, lại có thể có danh tiếng như vậy, không thể không làm cho bọn họ nể phục.

Rất nhiều người bên ngoài cho rằng công ty quảng cáo Khải Phong qua 3 năm có thể phát triển đến ngày hôm nay đều là nhờ có Tổng giám đốc Diệp Phong, thật ra thì không hoàn toàn, bọn Tần Kiệt từng rất tò mò về thân phận của Tô Úy nên đã cho người đi điều tra, trừ việc biết cô làm trong Khải Phong thì không còn điều gì khác! Chỉ bằng điểm này có thể nói rõ cô không phải là người đơn giản!

“Thật ra thì Tô Úy này không phải là Tô Úy bọn cậu đang nghĩ đến đâu, chỉ là trùng tên thôi, cô ấy là trợ lý trong tòa soạn của bọn tôi.”. Nhận được ánh mắt dò hỏi, Hoa Vi Thần mở miệng nói. Anh ta đương nhien biết bọn họ đang hiểu lầm cái gì, nhưng căn bản hai người đó không phải là một người, hơn nữa chênh lệch rất lớn, quả thật là một trời một vực. Mặc dù nói như vậy, nhưng anh ta cũng cảm thấy cũng không chênh lệch đến vậy. Mà giờ phút này Tô Úy đang ở trong gian phòng kia hắt xì 3 cái.

Nghe bọn họ đang nói đến Tô Úy, Hạ Nam nhìn sang có ý dò hỏi, tiếp nhận được ánh mắt hỏi thăm bọn họ, nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó Hoa Vi Thần giải thích: “Giám đốc Nam, là như thế này, anh mới từ nước ngoài trở về, nên anh không biết, công ty quảng cáo Khải Phong có Giám đốc hành chính sáng tạo cũng có tên là Tô Úy, nhưng cô ta lại là nhân vật đang làm mưa làm gió ở thành phố A này, cùng với trợ lý của chúng ta không phải là một người.”

Hạ Nam nghe được đáp án liền cúi đầu, tiếp tục mân mê chiếc bạt lửa trong tay, dường như đang suy nghĩ cái gì sâu sa!

Tô Úy? Tô Úy?

Mà Tô Úy bên này.

Rốt cục mọi người cũng khôi phục lại trạng thái như cũ, lại ca hát, uống rượu, chơi đùa.

Ở trong góc phòng, cô cùng Tề Phỉ tùy tiện nói chuyện. Cho dù không ngẩng đầu, cô cũng cảm nhận được ánh mắt ở trong góc phòng đã dừng lại trên người mình đã lâu rồi, nhưng cô cũng không muốn để ý, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

LÚc Tề Phỉ cùng Tô Úy nói chuyện, trước mặt bỗng xuất hiện hai đôi giày, nói đúng ra là một đôi giày nữ một đôi giày nam, ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt của Doãn San San và Diệp Phong, ngay sau đó quét qua đôi bàn tay của bọn họ, trong nháy mắt liền mất hồn, chỉ sau vài giây liền khôi phục bình tĩnh. Sau đó đem ánh mắt về Doãn San San, chỉ thấy cô ta mang vẻ mặt thích thú nói: “Úy Úy, mình đã trở về.”. Tô Úy nghe được âm thanh nhu nhược mang vài phàn tự mãn ấy, mở miệng nói: “Đã lâu không gặp!” Khóe miệng còn giương lên nụ cười như có như không, làm cho người ta không đoán được cô đang suy nghĩ điều gì. Chỉ là nhìn đến bàn tay đang nắm lại thành quyền mới có thể biết được tâm trạng của cô lúc này, vốn cô cho rằng mình có thể dễ dàng buông tay, nhưng lúc này tại sao lại thấy khổ sở thế này.

Đúng vậy mình không phải là thần thánh, làm sao có thể đảo mắt là quên hết mọi thứ!

Có lẽ mình cần thời gian để quên đi, tất cả đều sẽ qua! Cô tự nói với lòng mình như vậy.

Bây giờ Doãn San San mặc một bộ váy màu trắng, tóc dài thẳng buộc sau gáy, khuon mặt nhỏ nhắn tinh xảo nở nụ cười vô hại, thật giống thiên sữ hạ phàm! Cũng đúng, lúc co ta còn học ở trường còn được gọi là hoa khôi! Ba năm sau, càng trở nên thành thục quyến rũ, không trách được 3 năm mà Diệp Phong vẫn không quên được cô ta.