Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 1 - Chương 37: Tỉnh mộng

“Bạn tốt trở lại, sạo cậu không cho tớ một cái ôm chứ?” Lăng Tuyết Nhi nhìn Tô Úy mang vẻ mặt “không thèm để ý cậu”, cúi đầu mang biểu tình uất ức nói, chỉ là tia sáng trong mắt đã tiết lộ vẻ gian manh trên mặt cô.

“Chào mừng cậu quay về!” Tô Úy rõ ràng bị bộ dạng uất ức của cô ấy đánh lừa, cho cô ấy một cái ôm thật chặt! Lăng Tuyết Nhi sau khi nghe cô nói câu ấy thì cười trộm kéo cô sang bên đường. Đúng là bó tay với cô ấy, suy nghĩ cũng chuyển biến nhanh quá đi: “Tớ đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!”

“Ăn ở đâu đây? Tớ mới về nước, không biết ở đâu có đồ ăn ngon cả!”

“Chờ một chút, để tớ gọi điện thoại!” Tô Úy nghẹo đầu suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Nam!

“Bảo bối, có chuyện gì vậy?” Trong phòng tổng thống bên nước Mĩ xa xôi, Hạ Nam vừa đi tắm xong, thì nghe tiếng chuông vang lên, sải bước đến bên bàn cầm điện thoại lên, thấy mã số, khóe miệng khẽ nhếch lên, con ngươi thâm thúy đen như mực không tự chủ mà trở nên dịu dàng, ngay cả khuôn mặt lạnh như băng giờ phút này cũng nhu hòa hẳn đi!

“Em đói rồi, em muốn ăn ở Dạ Oanh!” Nhìn vẻ mặt tò mò của bạn tốt trước mặt, Tô Úy lườm cô ấy một cái rồi đi sang chỗ khác xoay lưng lại!

“Được! Để tôi lập tức gọi điện bảo bọn họ mang đồ ăn qua cho em được không?”

“Không cần, em cùng bạn đến đó ăn là được! Nhưng em không có thẻ hội viên, nơi đó không phải có quy định hội viên sao?” Thanh âm đáng thương truyền đến, khiến cho Hạ Nam cảm thấy rất đau lòng!

“Vậy để tôi gọi cho họ, được không?” Còn tưởng răng việc gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là một chuyện nhỏ thôi.

“Vậy thì được, bọn em sẽ qua đấy luôn nhé!” Nói xong liền cúp máy.

Mà người đàn ông bên nước Mĩ xa xôi nghe thấy âm thanh “tút..tút...." khóe miệng liền giật giật, bất đắc dĩ lắc đầu! Người phụ nữ này, thật sự là.....Aizz! Còn dám qua cầu rút ván sao? Suy nghĩ một lúc, người dám cúp điện thoại của Hạ Nam anh chắc chỉ có một mình người phụ nữ này thôi!

Điện thoại Hạ Vĩ Sâm đổ chuông, nhìn thấy mã số, đầu tiên ngẩn người ra rồi mới nhận điện thoại! Trăm năm mới có một lần gọi tới, không ngơ ngẩn sao được!

“Có chuyện gì sao?”

“Một lúc nữa bạn của cháu sẽ qua đấy ăn cơm, làm phiền chú giúp cháu tiếp đãi cô ấy thật tốt!” Âm thanh trầm thấp truyền đến, cũng không khó để nghe ra tâm tình vui vẻ khó kìm nén.


“Ồ! Bạn nào mà có thể khiến cháu đích thân gọi điện, thật đúng là hiếm thấy, nhất định chú phải nhìn cho thật kĩ mới được!”

“Chú, người ta là con gái, ngàn vạn lần chú không được hù doạ cô ấy đâu đấy!”

“Lo lắng như vậy, sao không tự mình đưa con bé đến đây!”

“Chú tưởng cháu không muốn sao, nhưng lúc này thì không được rồi! Bây giờ cháu đang phải sang Mĩ công tác!

“Được! Để chú đi chuẩn bị trước! Xong thì nói chuyện sau!” Hạ Vĩ Sâm trả lời sau đó cúp điện thoại! Đứng tại chỗ cười thầm, trong mắt lóe lên một tia sáng giảo hoạt! Ông cũng biết cháu mình ít nói như thế nào, bình thường có gặp cũng chỉ nói đơn giản mấy chữ, xem lần này đi! Ông nhất định phải xem đó là người như thế nào!

Mà Hạ Nam bên kia đang nhìn chằm chằm vào di động, gầm nhẹ: rốt cuộc hôm nay là ngày gì đây? Sao nhiều người dám cúp điện thoại của anh vậy? Sau đó tùy ý ném di động lên bàn, rót một ly rượu đỏ rồi đi đến bên cửa sổ! Thân thể cường tráng vừa mới tắm xong tùy ý lộ ra trong lớp áo choàng màu xanh dương, áo choàng rộng rãi để lộ khuôn ngực rắn chắc, có vẻ dã tính mà mị hoặc, môi mỏng nhẹ mím lại, trong tay không ngừng lắc ly rượu trong tay, ánh mắt u ám thâm thúy dưới ánh đèn chiếu xuống càng thêm chói mắt!

Tô Úy và Lăng Tuyết Nhi đứng ở trước cửa nhà hàng Dạ Oanh, đang nói chuyện gì đó, thì bất ngờ âm thanh trầm thấp của một người đàn ông truyền đến từ đằng sau!

Nhìn người đàn ông trung niên xa lạ trước mặt, hai người nghi ngờ liếc nhìn nhau một cái!

“Xin hỏi cô là tiểu thư Tô Úy sao?” Cô chưa kịp nói chuyện, người đàn ông kia đã mở miệng.

“Đúng vậy, là tôi! Xin hỏi,chú là.....” Tô Úy nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng suy đoán, chẳng lẽ là.....

“Chú là Hạ Vĩ Sâm, là chủ của cửa hàng này! Hạ Nam cháu của chú vừa gọi điện tới, cho nên chú mới cố ý đứng ở đây chờ cháu đến!” Hạ Vĩ Sâm nhìn Tô Úy, trong lòng không khỏi tán thưởng! Lúc nói chuyện giọng nói rất ôn hòa, thái độ khiêm tốn, phong thái kín đáo, lạnh nhạt mà vẫn phóng khoáng!

“Chú Hạ, chào chú! Thật sự làm phiền chú rồi, chú có thể gọi cháu là Tô Úy!” Tô Úy nói xin lỗi xong, mặt không biến sắc quan sát người đàn ông trước mặt, quả nhiên có hàng lông mày hơi giống với Hạ Nam! “Đây là bạn thân của cháu, Tuyết Nhi!”

“A, chào cô” Hạ Vĩ Sâm lúc này mới chú ý đến bên cạnh cô còn có một người khác, cùng khí chất trên người Tô Úy hoàn toàn khác biệt, thành thục, kiều diễm mà đường hoàng , nhìn trông rất quen, rất giống với ngôi sao quốc tế Lăng Tuyết Nhi! Thật ra cũng không phải do ông quá chú ý đến minh tinh này, mà tin tức của thành phố A bây giờ đâu đâu cũng đưa về cô gái này.


“Chú Hạ, có thể gọi cháu là Tuyết Nhi!” Lăng Tuyết Nhi mỉm cười, cố ý bỏ qua ánh mắt quan sát của ông.

“Được, vậy chúng ta vào thôi!” Nói xong liền dẫn bọn họ vào trong!

Trong phòng riêng trên tầng 2. Hạ Vĩ Sâm vừa rời đi, Lăng Tuyết Nhi liền nghiêng đầu hỏi: “Cậu, thành thật khai báo, người cậu vừa gọi điện là ai, quan hệ thế nào mà có thể khiến từ đầu bếp đến ông chủ đều ra nghênh đón cậu thế này?”

truyện thấy hay các bạn sang DocTruyen.Org đọc nhé

“Không phải tớ đã nói rồi sao, đó là Tổng giám đốc công ty của tớ!’ Tô Úy liếc mắt nhìn bạn tốt, tự nhiên pha trà, sau đó rót ra hai chén, một ly đặt trước mặt Tuyết Nhi, ly còn lại tự mình thưởng thức, uống một ngum nhỏ liền cau mày, không phải mùi vị này! Nghĩ đến đây liền để chén trà xuống bàn!

“Tớ nói thật, anh ấy chính là Tổng giám đốc của tớ!” Chống lại ánh mắt hoài nghi của bạn tốt, cô nhắc lại một lần nữa. Thật là, siêu sao quốc tế cái gì, nữ vương ưu nhã cái gì, quả thật chính là nói bậy! Cô ấy chính là bà tám đích thực!

“Nhưng tớ nhìn chẳng giống chút nào, cậu nhìn ánh mắt của chú người ta xem, đây không phải là ánh mắt của người lớn tuổi gặp cháu dâu mình sao!” Cô mới không thèm tin ấy!

“Không hiểu cậu đang nói cái gì nữa? Mặc kệ cậu!”

“Ai da, mặt cậu đỏ lên rồi kia!”

“Ai đỏ mặt chứ!” Tô Úy trợn trừng mắt nhìn cô, hận đến nghiến răng nghiến lợi! Mà Lăng Tuyết Nhi trước mặt không sợ hãi chút nào nhìn cô, trên mặt mang nét mặt “Cậu dám làm gì tớ?”

“Cậu thật sự định rút khỏi giới giải trí sao?” Giống như nghĩ đến cái gì, Tô Úy thu hồi vẻ giận giữ, giọng nói êm ái hỏi bạn tốt, không chớp mắt hỏi người phụ nữ trước mặt, muốn nhìn ra một chút xúc động trên mặt cô ấy, nhưng sự thật là không có chút nào!

Chỉ thấy vẻ mặt bạn tốt vẫn mang trạng thái chẳng thèm để ý đáp “Đúng vậy!”

“Nhưng đó không phải ước mơ của cậu sao? Cậu phải tốn bao nhiêu năm mới đạt được vị trí này!”

“Nhưng con người cũng có lúc thấy chán nha!” Nói đến đây, trong mắt cô ấy hiện lên sự mệt mỏi và chán nản!

“Vậy sau này cậu có dự định gì chưa?”

“Chỉ định nghỉ ngơi một thời gian dài thôi! Hiện tại vẫn chưa biết sẽ nghỉ ngơi đến bao giờ a!” Nói xong chớp mắt với cô: “Không nói về tớ nữa! Nói về cậu đi! Sao cậu lại đến làm ở Hạ thị, lại còn làm thư kí Tổng giám đốc chứ?”

“Nói ra rất dài dòng! Sau này hãy nói!” Tuyết Nhi không hề biết tí gì về chuyện giữa cô và Diệp Phong, bốn năm trước cô ấy đã ra nước ngoài, mà khi đó cô còn chưa gặp Diệp Phong, mặc dù có gặp nhau trên mạng, cũng thường nói chuyện phiếm trên điện thoại nhưng cô chưa từng nhắc đến Diệp Phong! Cũng không có ý gì, chẳng qua cô không muốn bạn mình lo lắng mà thôi!

Nhớ tới thời gian ba năm qua, giống như trải qua một giấc mơ vậy, một giấc mơ tự cho là sẽ có kết thúc tốt đẹp! Bây giờ tỉnh mộng, mới phát hiện thì ra giấc mơ cũng không đẹp như vậy!