Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 1 - Chương 14: Sàn nhảy mĩ lệ

Cửa hội trường xuất hiện hai bóng người hấp dẫn tầm mắt của mọi người, Tô Úy đang cùng bọn Lạc Phàm nói chuyện cũng theo tầm mắt của mọi người nhìn ra cửa.

Khi thấy một bóng người đen cùng một bóng trắng xuất hiện, thân thể của Tô Úy run rẩy theo bản năng, nụ cười trên mặt cũng bắt đầu cứng ngắc, trong nháy mắt liền khôi phục lại bình tĩnh. Dĩ nhiên ba người đứng bên cạnh cũng phát hiện ra vẻ mặt cùng biểu hiện khác thường trong giây lát của cô.

Lạc Phàm cùng Tần Kiệt đồng thời nhìn Hạ Nam, phát hiện anh đang ôm Tô Úy vào trong ngực, vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng nét lạnh lùng chợt lóe lên trong ánh mắt, bọn họ liền liếc nhìn nhau.

Thì ra Tô Úy này chính là Tô Úy bọn họ biết! Nam đã sớm biết từ lâu!

“Đó không phải là Giám đốc của công ty quảng cáo Khải Phong cùng con gái của tập đoàn Diệp thị đó sao?”

“Thật là trai tài gái sắc a!”

“Thật là xứng đôi a!”

………

Nghe tiếng nghị luận xung quanh, cô nhìn cảnh nào đó đến mất hồn, trái tim co rút đến đau đớn! Mới mấy ngày trước thôi, vị trí ở cạnh anh ta là của cô, nhưng lúc này đã có một người phụ nữ khác thay thế vị trí đó. Mà cô vĩnh viễn chỉ là người ngoài cuộc mà thôi! Nhìn đôi tình nhân chậm rãi bước đến chỗ mình, Tô Úy theo bản năng nắm chặt cánh tay Hạ Nam, muốn hạ Nam giúp cô chống đỡ thân thể đang dần vô lực.

Thì ra có một số việc, nghĩ là đơn giản nhưng đến khi làm rồi mới biết đó là chuyện khó đến mức nào!

“Úy Úy, cậu cũng ở đây sao?” Doãn San San kéo tay Diệp Phong đến trước mặt cô, mỉm cười nói.

Xa Xa, Doãn San San đã thấy Tô Úy Mặc một bộ váy màu tím đang đứng cùng 3 người đàn ông. Có một người đàn ông cô từng thấy, là người đàn ông lần trước kéo Tô Úy khỏi KTV ở Nam Tước hoàng triều, là tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị - Hạ Nam, chắc hẳn hai người đứng chung với bọn họ cũng là những người không đơn giản.

Tại sao Tô Úy luôn tốt số đến thế, luôn luôn có nhưng người đàn ông ưu tú vây quanh cô ta? Tại sao? Bàn về gia thế, Tô Úy chỉ là một con người bình thường, mà cô đường đường là con gái của tập đoàn Diệp thị. Nghĩ đến đấy trong mắt liền lóe lên một tia u ám.


“Đã lâu không gặp!” Tô Úy nghe được âm thanh, giấu đi cảm xúc khác thường của mình, cô lạnh lùng nhìn Diệp Phong sau đó bình thản nói với Doãn San San.

“Không giới thiệu cho tớ mấy người đàn ông đẹp trai bên cạnh cậu sao?” Doãn San San buông cánh tay đang kéo Diệp Phong tiến đến lôi kéo cánh tay Lô Úy, nhìn mấy người đẹp trai đứng bên cạnh của cô nói

Tô Úy không trả lời, ngược lại chân mày khẽ cau lại, cố rút tay của mình về.

Lạc Phàm cùng Tần Kiệt nhìn 4 người trước mặt sau đó liếc nhìn nhau môt cái, cũng không mở miệng, bởi vì tình hình bây giờ thật không tiện để bọn họ nói chuyện, Hạ Nam luôn chăm chú nhìn Tô Úy, thấy cô hơi nhíu nhẹ chân mày, liền không khách khí đẩy tay người phụ nữ đang lôi kéo kia ra, lạnh lùng liếc nhìn một nam một nữ trước mặt, trong ánh mặt lập tức xuất hiện sự lạnh lùng.

Doãn San San bị đẩy lùi mấy bước suýt nữa ngã nhào may mà có Diệp Phong giữ cô ta lại.

Diệp Phong nhìn lên Hạ Nam đang tảo ra sự lạnh lùng cùng ánh mắt khát máu, trong nhát mắt hắn bị khí thế cường đại của anh làm cho sững người!

Nhìn người phụ nữ đang uất ức trong ngực, lạnh lùng nói: “Hạ tổng, anh đối xử với một người phụ nữ như thế không phải quá mất phong độ rồi chứ?”

“Phong độ cũng phải xem dùng cho người nào!” Lạnh lùng bỏ lại một câu liền không thèm nhìn đến bọn họ, xoay người dịu dàng nói với Tô Úy “Chúng ta đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút đi!”

Nhận được cái gật đầu của Tô Úy, Hạ Nam liền ôm cô hướng đến phòng nghỉ trên lầu hai. Mà lạc Phàm cùng Tần Kiệt nhìn thấy cảnh này, ngay sau đó tránh đi.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong mắt Diệp Phong lóe lên một tia kinh ngạc, rồi biến mất ngay sau đó, Doãn San San vẻ mặt lúng túng, trong mắt chỉ còn sự phẫn hận cùng ghen tị.

Hạ Nam không phải là thích Tô Úy chứ? Mới vừa nhìn thấy sự lạnh lùng khát máu của anh ta, bọn họ ai cũng cảm thấy sợ hãi, rất ít người nhìn thấy ánh mắt đáng sợ đấy của anh. Hơn nữa người phụ nữ kia hình cũng chưa làm gì quá đáng !

Đối với người từng trải như bọn họ, dĩ nhiên nhận ra được người phụ nữ kia thật dối trá, rõ ràng là hận muốn chết, còn cố tình giả bộ dáng vẻ dịu dàng thiện lương! So sánh hai người này bọn họ vẫn thích Tô Úy, thanh nhã, thẳng thắn, hào phóng, con mắt nhìn phụ nữ của Diệp Phong đúng là có vấn đề, ngay cả vàng với cát sỏi mà cũng không phân biệt được!

Mà một màn kia, bởi vì đều là những đại nhân vật ở thành phố A, có rất nhiều người chú ý tới, đều nhỏ giọng nghị luận.


“Cám ơn!” Ngồi trong phòng nghỉ, Tô Úy hướng Hạ Nam nhàn nhạt cảm ơn, nhưng trong giọng nói có thể biết được cô đang thật sự biết ơn anh.

Hạ Nam nhìn người phụ nữ vẫn lạnh nhạt như cũ, đột nhiên lại có suy nghĩ muốn che chở, thương yêu cô, nhìn cô bên ngoài thì có vẻ cứng rắn, kiên cường nhưng nội tâm thật ra rất mềm yếu.

Tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Nam lên tiếng.

Một nam phục vụ đi tới cung kính cúi đầu nói với Hạ Nam: “Nam thiếu, thiếu gia của chúng tôi nói buổi dạ vũ đã bắt đầu, mời ngài cùng vị tiểu thư đây ra khiêu vũ.”

“Chúng ta ra ngoài đi! Để tôi đưa em đi gặp chủ bữa tiệc này!”

Khi Tô Úy bị Hạ Nam chậm rãi kéo xuống từ tầng hai, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn bọn họ, không khỏi hâm mộ: chẳng lẽ đây chính là hoàng tử anh tuấn cùng công chúa ưu nhã cao quý trong cổ tích đây ư?

Cả hội trường cũng lâm vào cảnh yên tĩnh, giống như lúc này chỉ cần một âm thanh nhỏ vang lên cũng là đang không tôn trọng họ.

Cho đến khi bọn họ xuyên qua đám người đi tới trước mặt một người đàn ông ưu nhã. Không đợi Hạ Nam mở miệng, người nọ liền nói trước: “Nam thiếu, may mà anh đến! Vị mỹ nữ này là....” Mặc dù anh mới trở lại thành phố A, nhưng từ lâu đã được nghe danh tiếng của Hạ Nam, nhưng khi anh ở phố Wall cũng đã có danh tiếng, có mưu mô, có tài hoa, có thủ đoạn! Trước đây không lâu đã trở về thành phố A tiếp nhận ghế chủ tịch tập đoàn Hạ thị.

“Tô Úy!” Nhàn nhạt hai chữ, đưa tay phải ra: “Chào cô! Tô tiểu thư! Tôi là Trầm Kiệt Tư!” Nói xong liền cùng cô bắt tay.

Trầm Kiệt Tư quan sát người phụ nữ trước mặt, một bộ váy lệch vai dài sát đất màu tím đơn giản, nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt đen nhánh khiến người khác không nhận ra được cảm xúc của cô….

Cảm thấy có ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, anh ta rùng mình một cía, cung kính hướng về phía chủ nhân của ánh mắt ấy nói: “Nam thiếu, mời anh cùng Tô tiểu thư ra vũ hội nhảy một điệu!”

Tiếng nhạc êm dịu vang lên, Hạ Nam cầm tay Tô Úy đưa cô ra giữa sàn nhảy, hai người trong tiếng nhạc xoay tròn, một đen một tím cực kỳ thu hút ánh mắt mọi người.

Diệp Phong đứng bên cạnh Doãn San San, nhìn Tô Úy trong sàn nhảy, trong mắt tràn đầy sự ghen tị, ngón tay siết thật chặt,

Tô Úy nhìn người đàn ông đang rất rất gần mình, lông mi thật dài, lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi, chính là một vẻ đẹp hoàn mỹ khiến cho người ta phải điên cuồng, một người đàn ông lớn lên như vậy đúng là tai họa của đất nước rồi. Vóc người hoàn hảo, tùy ý vung tay cũng mang đến cho người ta cảm giác cao quý.

“Có phải bị tôi mê hoặc hay không?” Hạ Nam nói nhỏ bên tai cô

“Tự yêu bản thân!” Tô Úy nũng nịu nói, trên mặt bỗng phiếm hồng.

Trong sàn nhảy càng ngày càng nhiều người tham gia, một bóng tím một bóng đen của ai đó vẫn là một cảnh đẹp không thể rời mắt.