Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 88: Sẩy thai

Editor: An Nhiên & An Triệu
Giản Mạt hạ tầm mắt xuống, nhưng lại cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén đang nhìn cô, vô thức ngước mắt lên, liền rơi vào tầm mắt lạnh lùng cười nhạo của Cố Bắc Thần.


Cô theo bàn năng liền muốn thoát khỏi bàn tay đang bị nắm của Sở Tử Tiêu, nhưng hắn nắm rất chặt, còn sức của cô thì lại rất yếu, cơ bản là không thoát ra được.


Trong lòng Sở Tử Tiêu lướt qua một chút tự giễu, buông tay Giản Mạt ra, ung dung bình thản nhìn Cố Bắc Thần, hỏi: "Đã trễ thế này cậu sao lại còn ở bệnh viện chứ?"


Chuyện Mạc Thiếu Sâm xảy ra tai nạn xe cộ phải nằm viện đã được Cố Bắc Thần phong tỏa tin tức hoàn toàn, ngoại trừ những người có liên quan, cơ bản là không ai biết cả.
"Đến thăm một người bạn." Cố Bắc Thần dửng dưng mở miệng, đồng thời cũng cất bước tiến vào thang máy.


Cửa thang máy dần đóng lại, bầu không khí bên trong chiếc thang máy nhỏ hẹp kia cũng dần trở nên quỷ dị, Giản Mạt đến thở cũng không dám thở mạnh, tâm tình trầm trọng không biết phải làm như thế nào.


Sở Tử Tiêu quay đầu lại nhìn Giản Mạt đang yên lặng đứng trong góc: "Tiểu Nguyệt gặp sự cố phải cấp cứu, nên..." Hơi dừng lại một chút rồi hắn nói tiếp: "Cô ấy không có xe, cháu vừa lúc cũng muốn đến bệnh viện, nên tiện đường đi đón cô ấy."


Cố Bắc Thần không nói gì, tay nhấn xuống con số hiển thị tầng lầu VIP của bệnh viện...
"Đinh" một tiếng, thang máy đã đến tầng lầu ở phòng phẫu thuật.


Giản Mạt hít một hơi thật sâu, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi dưới. Nghĩ tới sẽ hướng Cố Bắc Thần mà chào hỏi, nhưng nhìn đến khuôn mặt lạnh như băng kia rốt cuộc lời muốn nói lại nuốt xuống, hướng thẳng tới thang máy.


"Cháu đi xem..." Tâm tình Sở Tử Tiêu cũng trở nên trầm trọng, nói một tiếng liền xoay người đi theo Giản Mạt.


Cố Bắc Thần nâng khoé môi lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng. Trước lúc cửa thang máy đóng lại, đem bóng lưng trải dài thành vệt bóng của hai con người đang vội vã kia mà thu hết vào mắt, đôi mắt như loài chim ưng đột ngột trở nên âm trầm.


Lúc này Giản Mạt không có tâm tình để mà quản việc trong lòng Cố Bắc Thần đang nghĩ gì, bước chân gấp gáp mang theo sự hoảng loạn đi tới cửa phòng mổ, nhìn tấm biển "Đang phẫu thuật" vẫn chưa tắt.


Lúc hai người đang ăn cơm, Lý Tiểu Nguyệt có nhận được điện thoại. Lúc đó cô cũng nhận thấy có cái gì đó không đúng, nhưng không thể nào nghĩ đến, sau khi rời đi... Lý Tiểu Nguyệt lại được đưa vào bệnh viện.


Có một y tá đi ngang qua, Giản Mạt không quản nhiều liền kéo lấy cô ta qua hỏi: "Xin chào, tôi là bạn của Lý Tiểu Nguyệt, tôi muốn hỏi thăm... Bạn của tôi thế nào, vì sao phải vào phòng cấp cứu lâu như vậy?"


Y tá bị Giản Mạt gấp gáp hỏi liền một mạch khiến cô không kịp phản ứng, mãi lúc sau mới hoàn hồn mà đáp: "A, cô là bạn của nữ bệnh nhân vừa được đưa vào vì chuyện ngoài ý muốn mà sẩy thai kia sao?" Cô ta không hề chú ý đến Giản Mạt đang sững sờ vì câu nói kia mà tiếp tục nói: "Đúng rồi, hai người nên mau chóng hoàn tất các thủ tục nhập viện đi."


"Cô nói cái gì? Vì chuyện ngoài ý muốn mà sẩy thai sao?"
Cô y tá gật gật đầu, sau đó xoay người tiến về phòng phẫu thuật.
Giản Mạt cứng đờ tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng vì một câu "Ngoài ý muốn mà sẩy thai" của nữ y tá, đầu óc nhất thời cảm thấy mờ mịt.


Sở Tử Tiêu nâng mắt nhìn Giản Mạt: "Anh đi làm thủ tục, một mình em ở đây được không?"
Giản Mạt mờ mịt hướng Sở Tử Tiêu, hơi nhếch môi gật gật đầu: "Cảm ơn anh..."
Sở Tử Tiêu chỉ thản nhiên cười cười, lập tức xoay người đi làm thủ tục nhập viện cho Lý Tiểu Nguyệt.


Nếu như có thể, hắn không muốn nghe những lời cảm tạ từ cô như vậy, liền giống như trước đây... Chuyện gì cô cũng có thể dựa dẫm vào hắn.
Thời gian chờ đợi bên ngoài đặc biệt trở nên dài dẳng, Giản Mạt ngồi chờ ở ghế, nét đẹp trên mặt hoàn toàn bị che phủ, sắc mặt ngưng trọng.


Rốt cuộc, đèn "Đang phẫu thuật" cũng tắt...
Giản Mạt liền trước đứng lên, đợi một lúc, liền thấy bác sĩ cùng ý tá đi ra... Phía sau, là giường bệnh của Lý Tiểu Nguyệt đang còn hôn mê nằm trên đó.


Đầu tiên là liếc nhìn Lý Tiểu Nguyệt, sắc mặt cô tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có: "Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi?"


Vị bác sĩ kéo khẩu trang xuống, nhìn Giản Mạt, sau đó rời tầm mắt qua Sở Tử Tiêu đang ở bên cạnh: "Cái đám nam nhân ích kỷ như các ngươi đã làm gì mà khiến cho bệnh nhân thành ra như vậy? Làm cho bệnh nhân bởi vì sẩy thai mà tử cung bên trong bị vỡ... Có phải sau này không còn muốn sinh con nữa đúng không?"


Sở Tử Tiêu có chút lung túng vì vị bác sĩ kia đã đổ hết mọi tội lỗi lên hắn, nhưng hắn cũng không có giải thích, chỉ đơn giản mà hỏi: "Cô ấy...Thế nào rồi?"


"Bên trong tử cung bị tổn thương, sau này muốn có đứa nhỏ thì e rằng là rất khó khăn." Bác sĩ lạnh lùng nói xong, báo cho y tá biết, sau đó xoay người rời đi.


Giản Mạt cùng Sở Tử Tiêu theo chân các y tá đẩy giường bệnh về phía phòng bệnh. Màn đêm buông xuống, không khí bên trong phòng bệnh đặc biệt khó thở.
"Vừa rồi..." Giản Mạt cắn môi dưới: "Thật xin lỗi."


"Mạt Mạt, em thật sự muốn cùng anh xa cách như vậy cho đến bao giờ?" Sở Tử Tiêu có chút bất đắc dĩ.
Giản Mạt rủ mắt xuống, lập tức nói: "Em ở lại đây được rồi, anh về đi..."
"Anh ở lại cùng em." Sở Tử Tiêu cự tuyệt: "Lỡ như có chuyện gì xảy ra, một mình em ở lại sẽ xoay sở thế nào?"


Giản Mạt giật giật khóe miệng: "Chẳng phải đã có Cố Bắc Thần ở lại bệnh viện rồi sao?"
Sở Tử Tiêu vừa nghe, lập tức chua chát... Đúng vậy, Bắc Thần ở bệnh viện, hắn có quyền gì ở lại với cô chứ?"
"Lại là anh đi quá giới hạn..."


Giản Mạt ngước mắt, âm thầm than nhẹ một tiếng, cũng không có giải thích gì nữa. Vì có một số việc, càng nói sẽ chỉ càng làm cho người khác bị tổn thương.
"Về chuyện của Tiểu Nguyệt, anh có thể giữ bí mật được không?"


Sở Tử Tiêu gật đầu: "Anh hiểu rồi..." Hắn liếc nhìn Lý Tiểu Nguyệt đang yên tĩnh ngủ say: "Anh về trước đây... Nếu có xảy ra chuyện gì, em phải gọi điện thoại cho anh ngay lập tức, biết không?"


Giản Mạt gật đầu, tiễn Sở Tử Tiêu ra phòng bệnh... Vừa lúc, nhìn thấy Cố Bắc Thần đang đút một tay trong túi quần, đi đến.
"Bắc Thần..." Sở Tử Tiêu chào hỏi.
"Đi về sao?"


"Ừm!" Sở Tử Tiêu trả lời, quay đầu lại liếc nhìn Giản Mạt có chút co quắp người bên cạnh giường bệnh, môi dưới lập tức cảm thấy chua chát, gật đầu chào Cố Bắc Thần một tiếng, sao đó liền lướt qua hắn rời đi.


Sở Tử Tiêu đã lái xe rời đi, Giản Mạt cùng Cố Bắc Thần cũng không có hành động gì.
Một người rũ mắt xuống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi, một người thì ánh mắt sâu không nhìn thấy đáy, dường như rất hưởng thụ bộ dáng như vậy của cô.


"Anh..." Giản Mạt rốt cuộc cũng mở miệng, phá vỡ sự trầm mặc yên tĩnh kia: "Anh thăm bạn của mình xong rồi sao?"
"Ừ."
Giản Mạt co quắp khóe miệng: "Cái kia... em lúc ấy có hơi sợ hãi, cho nên..."
"Đây là giải thích sao?" Cố Bắc Thần nhẹ giọng hỏi.


Giản Mạt chớp chớp mi mắt, đáng thương gật gật đầu, bày ra dáng vẻ "Em nói đều là sự thật, anh phải tin em".
"Vì sao không điện thoại cho anh?" Cố Bắc Thần lạnh giọng hỏi.


Giản Mạt rũ mắt xuống, lẩm bẩm nhỏ giọng nói: "Trên xe của anh có người đẹp, đâu có tâm trạng để ý đến em chứ?" Lời cô nói ra vốn là oán giận, nhưng qua giọng nói lại lộ ra một chút vị chua.


Tâm tình bình tĩnh trong mắt Cố Bắc Thần lúc đầu bỗng được cảm giác vui vẻ thay thế, nhưng trên gương mặt tuấn tú kia vẫn không có để lộ ra bất kỳ biểu cảm nào: "Phải ha, đúng ra lúc nhìn thấy em ở bên đường, không nên đưa em về mới phải..."


Giản Mạt bỗng nhiên ngước mắt, trong mắt chỉ có tức giận nhìn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm...


Trong lòng hắn lúc này chỉ đang suy nghĩ, nếu như lúc ấy không đưa Giản Mạt trở về, cô cũng có thể tùy tiện bắt xe đến đây, cũng sẽ không ở cùng một chỗ với Sở Tử Tiêu.
Giản Mạt âm thâm nhe răng nhếch miệng, oán thầm Cố Bắc Thần, hơi nghiêng đầu nhìn hắn.


"Định tối nay ở lại đây luôn sao?" Cố Bắc Thần hỏi.
"Tiểu Nguyệt không có người chăm sóc..." Giản Mạt rất thông minh trả lời.


"Cũng vừa lúc..." Cố Bắc Thần đột nhiên tiến lên mấy bước, cúi người sát vào Giản Mạt: "Đêm nay anh cũng không quay về. Hay là..." Hắn cố ý dừng lại, nhìn đôi mắt hiếu kỳ của cô, môi mỏng vươn lên, thanh âm trầm thấp mà giàu từ tính chậm rãi tràn ra môi mỏng...


"Nếu không chúng ta thử ở bệnh viện xem sao đi? Thử xem trên giường bệnh có thể một bước đến khi cao trào hay không, hửm?"