Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 77: Câu tam đáp tứ cùng thay đổi thất thường

Editor: Điệp Hạ Vô Ưu
Beta-er: Nam Cung Tử 
Uyển
Cố Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, không trả lời...
Khóe miệng cô gái kia khẽ nâng lên tạo thành một cười, đôi mắt phượng cong lên thành một độ cong hoàn hảo, không làm gì cả, chỉ là ngồi thẳng lưng đồng thời lại liếc nhìn Giản Mạt.


Xem ra, Cố Bắc Thần đã nói với Vân Trạch, đối với Giản Mạt, hắn căn bản không hề để tâm?


Buổi diễn tấu chính thức bắt đầu, mặc kệ ai có tâm tư gì đều bị Tô Quân Ly mang vào thế giới dương cầm của anh... Đây chính là một bữa tiệc dành cho thính giác, bất kể người khác nghe đến đoạn nào, đều làm cho mọi người chấn động cũng không phải là đơn giản, nhưng cũng có thể hình dung ra.


"Tối hôm qua, tôi nhất thời có cảm hứng... Nhân lúc còn sống liền sáng tác một khúc nhạc để đời." Ngay khi khúc nhạc cuối cùng kết thúc, Tô Quân Ly lạnh nhạt mở miệng nói," Bởi vì tác phẩm hoàn thành quá nhanh, sợ rằng các vị không thể hiểu hết được."


Thở một hơi, trong đại sảnh đã truyền đến tiếng vỗ tay vang rền, đó là cách mọi người tán dương anh...
Tô Quân Ly mỉm cười," Thậm chí, ca khúc này, còn có một cái tên khác không được trang nhã lắm."


Một vài âm thanh "ồ" nhẹ truyền đến, Tô Quân Ly vẫn như cũ mỉm cười. Tầm mắt của anh hơi chuyển, cuối cùng, rơi vào một nơi.
Trên khán đài hay là dưới khán đài cơ hồ đều là xôn xao... Nhưng là, Giản Mạt vẫn mãnh liệt cho rằng, Tô Quân Ly là đang nhìn cô?


Không chỉ có cô cho rằng như vậy, Cố Bắc Thần cũng đang nheo mắt nhìn Giản Mạt, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như điêu khắc lộ ra một vẻ mặt không thoải mái.


"Một tác phẩm để đời nữa sẽ được trình diễn cho mọi người xem." Thanh âm của Tô Quân Ly từ đầu đến cuối đều là ôn hoà, lúc nói ra lời này, anh hướng Giản Mạt khẽ nhếch môi, "《Lỗ tai mang thai》"


Có tiếng cười chế nhạo truyền đến, tiếng cười không hề làm thấp đi ý tứ... Âm nhạc của Tô Quân Ly có thể làm người khác mang thai, đây chính là tin giật gân nhất gần đây của Lạc Thành.
Lúc này, Tô Quân Ly lại chơi thêm một khúc nhạc, mọi người không khỏi mong đợi...


Giản Mạt ngơ ngẩn nhìn tây trang màu đen trên người Tô Quân Ly, ngồi trên chiếc ghế tam giác màu trắng trước dương cầm, hoàn toàn tự nhiên để lộ ra khí chất nghiêm nghị, khí phách, lại...làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Lỗ tai mang thai... Cái này, hình như đây là lời ngày hôm qua cô đã nói.


Tầm mắt Cố Bắc Thần rơi vào trên mặt Giản Mạt, một đôi hắc ưng đen như hàn thạch phát ra ánh sáng nhàn nhạt, có chút sắc bén, lại có chút thâm trầm.


Nét lạnh lùng nghiêm nghị như điêu khắc dần dần có vẻ mù mịt như sương sớm mai, đương nhiên Tô Quân Ly cũng nghĩ đến thời gian khởi nhạc, anh nhìn về phía giữa khán đài, toàn bộ mặt đều đen.


Diễn tấu rất thành công, tất cả mọi người sau khi nghe hết [Lỗ tai mang thai], đều hưng phấn kêu to "Hát lại"... Những cuối cùng, Tô Quân Ly cũng không có hát thêm khúc nào nữa.
Một hồi sau bữa tiệc kết thúc, Giản Mạt bị Hướng Vân cùng Tô Tiểu Nghiên cố lôi cô về phía sau khán đài để nhìn Tô Quân Ly.


Giản Mạt vốn đã hứa trước, nhưng cuối cùng bị mọi người lôi kéo quá mức hưng phấn, cô vậy mà quên mất Cố Bắc Thành bên người, liền đáp ứng.


"Có muốn hay không đến hậu trường nhìn một chút?" Khóe miệng Lệ Cẩn Tịch cười cười hỏi," Vừa đúng lúc, tớ cùng Tô Quân Ly có vài việc cần hợp tác."


Cố Bắc Thần đáp ứng, cùng Lệ Cẩn Tịch đứng dậy đi vào hậu trường... Vừa đến nơi, bọn hắn liền thấy Hướng Vãn cùng Tô Tiểu Nghiên đang vây quanh Tô Quân Ly vui vẻ nói chuyện.
Giản Mạt đứng một bên, có chút áy náy nhìn Tô Quân Ly, bộ dáng kia, có chút hờn dỗi lộ ra một tia bất đắc dĩ...


"Adrian..." Lệ Cẩn Tịch hô lên.
Tô Quân Ly nhìn thấy Lệ Cẩn Tịch thì có chút hơi kinh ngạc nhưng sau đó lại trở về bộ dạng cũ, anh lập tức nhìn về phía Cố Bắc Thần, hạ mày kiếm một cái liền tiến lên tiếp đón,"Cô đã đến rồi..."


Lệ Cẩn Tịch nhíu mày," Không có biện pháp, Tô tam thiếu gia danh tiếng quá lớn, tôi không tự mình đến thì không được." Dứt lời, cô ta quay sang nói với Cố Bắc Thần," Bắc Thần, tôi cùng Adrian nói chuyện, anh đợi tôi một chút?"
"Ừm." Thanh âm của Cố Bắc Thần dưng dửng đáp ứng.


Tô Quân Ly nhìn Cố Bắc Thần, lập tức xoay người về phía Giản Mạt, "Anh cùng công ty quản lý có một số việc cần nói, em ở đây đợi anh một chút, sau đó sẽ mang bọn em đi ăn khuya." Nói rồi, anh còn ôn nhu cười nhìn nhìn Hướng Vãn cùng Tô Tiểu Nghiên.


Giản Mạt gật gật đầu, liền không nhìn đến Cố Bắc Thần...
Tô Quân Ly cùng Lệ Cẩn Tịch đi đến một gian phòng yên tĩnh bàn việc, sau đó hậu đài cũng không bởi vì không có anh mà yên tĩnh... Không có biện pháp, Cố Bắc Thần đi vào chỗ vừa đứng, muốn mọi người chú ý đến hắn.


"Thay đổi thất thường..." Cố Bắc Thần cười lạnh liếc xéo Giản Mạt.
Giản Mạt lập tức nổi giận, "Cũng còn hơn anh cùng với mấy cô gái kia câu tam đáp tứ."
Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, "Thế nào, có bản lĩnh? Cô cảm thấy tìm được người nâng đỡ, liền muốn lớn mật?"


Nghe hắn nói như vậy, Giản Mạt "Haha" cười lạnh, "Thần thiếu, lời này của anh có nghĩa là gì, tôi nghe không hiểu lắm?" Cô hừ nhẹ, "Thần thiếu có thể giải thích một chút không?"


Đôi đồng tử của Cố Bắc Thần đột nhiên sâu không thấy đáy, một đôi hắc ưng loé ra hai đạo tinh quang sắc bén nhìn Giản Mạt, "Giản Mạt, xem ra, những lời hôm qua tôi nói em hoàn toàn nghe không lọt."


"Thần thiếu..." Giản Mạt cười, "Tôi không nghe lọt thế nào? Không phải anh nói là không được đi cửa sau hay sao? Tôi nhớ rất kĩ..."


Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, chưa kịp nói chuyện liền thấy Hướng Vãn cùng Tô Tiểu Nghiên đi đến... Hắn hừ lạnh một tiếng, cố ý làm ra những hành động ái muội, khuôn mặt tuấn tú dường như đã áp sát mặt của Giản Mạt, bạc môi mỏng bên tai cô khẽ mở ra, nói, "Đêm nay... Xem ra chúng ta phải thức trắng đêm để nói chuyện rồi!"


Hắn cố ý nhấn mạnh chữ "nói chuyện", mà hai chữ này có ý nghĩa là gì, Giản Mạt không cần nghĩ... Cái gọi là nói chuyện chính là ở trên giường mà nói!
Trên giường có thể nói những chuyện gì?


"Đùng" một tiếng, mặt Giản Mạt liền đỏ... Cô trừng mắt nhìn về phía Cố Bắc Thần đang đứng dậy, cũng không biết là cô đang tức giận hay đang thẹn thùng nữa?
Cố Bắc Thần môi mỏng hơi câu lên thành một nụ cười lạnh lùng tà mị, lãnh đạm xoay người, rời khỏi hậu trường...


"Mạt tỷ..." Hướng Vãn cọ cọ vào người Giản Mạt, vẻ mặt ám muội hỏi, "Thần thiếu, buổi tối muốn cùng chị nói chuyện gì a?"
Cố Bắc Thần chính là cố ý... Hắn rõ ràng thấy Hướng Vãn cùng Tô Tiểu Nghiên đi đến, âm thanh còn đặc biệt "lớn"!


"Chị cùng hắn chẳng có chuyện gì phải nói cả?" Giản Mạt nhíu mày, "Cố Bắc Thần chính là một tên phúc hắc, hắn cố ý làm em hiểu lầm, còn không nhận ra?" Cô nâng mi, "Đương nhiên, nếu em không muốn cùng Tô Quân Ly ăn cơm, chị sẽ đi hỏi Thần thiếu, buổi tối muốn tìm chị có chuyện gì?"


Giản Mạt còn chưa nói xong, Hướng Vãn lập tức buông cô ra, "Haha, Mạt tỷ... chị đừng tìm Thần thiếu nói chuyện nữa, chúng ta vẫn là nên đi cùng Tô Quân Ly đi ăn tối thôi?"


Khóe miệng Hướng Vãn co quắp lại, nhìn lại chính mình hóa ra lại là con người thích ồn ào, lòng dạ lại không trong sạch, không ngay thẳng, cuối cùng tỏ vẻ vô lực châm chọc...
"Mạt tỷ, Thần thiếu hình như rất để tâm đối với chị..." Hướng Vãn nói, vẻ mặt như đang gào khóc.