Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 252: Đắc ý mà ngạo kiều, đứa bé của giản mạt là con hắn đấy!

Editor: Băng Kỳ Lâm
Sau khi đến bệnh viện, Lệ Vân Trạch trực tiếp đưa Cố Bắc Thần đi đến phòng kiểm tra: "Cởi ra tôi xem một chút..."


Sắc mặt của Cố Bắc Thần đã cực kỳ không ổn, lúc nãy bế Giản Kiệt về phòng ngủ đã sắp chịu không nổi nữa rồi... Thế nên, hắn không dám chờ lâu để Giản Mạt phát hiện có gì bất thường, mới cố ý để cô đi nghỉ ngơi.


Trên đường đến đây, dù Lệ Vân Trạch đã lái xe rất cẩn thận rồi, nhưng bởi vì va chạm.. nên bộ dáng Cố Bắc Thần cũng không dễ chịu gì. 


"Cậu muốn tìm chết à!" Lệ Vân Trạch khi thấy phần da phía sau lưng Cố Bắc Thần nhuộm đỏ cả một mảng lớn, những giọt máu như mồ hôi thấm ra ngoài áo, không khỏi tức giận mắng: "Kêu cậu tối nay đừng có hoạt động mạnh, cậu lại cứ nhất định..."


Ánh mắt Cố Bắc Thần sâu dần, không nói gì, chỉ là môi mỏng mím chặt thành một đường.
Lệ Vân Trạch một bên bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, một bên thận trọng giúp Cố Bắc Thần xử lý vết thương... Khi thấy vết thương nghiêm trọng ở thắt lưng, anh càng trầm mặt.


"Vân Trạch, cậu không biết..." Giọng Cố Bắc Thần có chút sâu xa, lộ ra nét mị hoặc: "Lúc nãy tôi nhìn thấy trong ánh mắt cô ấy có lo lắng... Dù có cố gắng che giấu, nhưng khi cô ấy nhìn thấy tôi, rõ ràng đã thở ra một hơi nhẹ nhõm."
Lệ Vân Trạch nghe vào, nhất thời tâm liền chua xót...


Cho dù Cố Bắc Thần trước đây chưa từng vì một chuyện gì mà vui mừng đến điên cuồng như vậy, dưới sự tôi luyện của Hoàng Đế, hắn sớm đã không lộ hỉ nộ ái ố của mình. Nhưng là.. lúc này hắn vui vẻ cứ như là một đứa trẻ vậy.


"Lúc đó cô ấy chủ động ôm lấy tớ..." Giọng nói của Cố Bắc Thần nhẹ đi mấy phần, mặc dù so với sắc mặt tái nhợt của hắn hắn hiện giờ có chút không hợp: "Tớ đang nghĩ, có đau thêm chút nữa tớ vẫn thích"


"Cố Bắc Thần, con mẹ nó cậu thật có bệnh!" Lệ Vân Trạch không nhịn được mắng một câu.
"Ừ, tớ có bệnh..." ý cười bên môi Cố Bắc Thần chớp mắt đã chạm đến đáy mắt, chẳng qua là âm thanh trầm thấp lộ ra chút buồn bã: "Chỉ có cô ấy... thì bệnh của tớ mới khỏi được!"


Động tác trên tay Lệ Vân Trạch khẽ dừng, không biết dùng tâm trạng gì nhìn Cố Bắc Thần, trong một khắc kia tâm tình hắn đầy phức tạp, khiến hắn đột nhiên cảm thấy...


Một đời người, gặp được tình yêu là đã cảm thấy không phụ kiếp này. Nhưng vì để gặp được thì đến cùng phải trải qua bao nhiêu cay đắng ngọt bùi?


Không đành lòng lại trách Cố Bắc Thần không biết tự thương tiếc bản thân, Lệ Vân Trạch sau khi nhanh chóng giúp hắn xử lý vết thương, khuyên: "Cậu hai ngày nay tốt nhất không nên lộn xộn nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cậu cũng bị nội thương."


"Chỉ sợ là không được..." Trên khuôn mặt lạnh lùng như điêu khắc của Cố Bắc Thần lộ ra một ý cười: "Cuối tuần tớ muốn đưa Mạt nhi trở về bên nhà nội ăn bữa cơm. Hơn nữa..." Hắn dừng một chút, giữa lông mày tuấn dật càng thêm tràn ngập ý cười: "Con tớ cũng sắp sinh nhật bốn tuổi rồi!"


Hắn đã vắng mặt ba năm sinh nhật của con, và cả khoảnh khắc lúc con hắn ra đời, mỗi một cột mốc trưởng thành kế tiếp... thân là cha như hắn, đều không muốn tiếp tục bỏ lỡ.


"Ha ha..." Lệ Vân Trạch cười giễu cợt: "Vở kịch làm cha này cậu nhập vai cũng nhanh thật đó." Anh nói như vậy, hoàn toàn chưa phản ứng kịp Cố Bắc Thần vừa nhắc đến tuổi tác.


Cố Bắc Thần nằm ở trên giường bệnh, bởi vì bị hơi nóng làm phỏng, cộng thêm sự giày vò lúc tối, bây giờ chỉ có nằm úp người, trông thảm đến không nỡ nhìn.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lệ Vân Trạch, nụ cười bên môi lộ ra kiêu ngạo: "Vân Trạch, đó là con tớ!"


"Đợi cậu giải quyết xong Giản Mạt lại nói là cậu..." Lệ Vân Trạch theo bản năng nói, đột nhiên, hắn trợn to mắt: "Cậu nói cái gì, con của cậu?"
"Ừ..." Đáy mắt Cố Bắc Thần có phần kiêu ngạo: "Đứa trẻ Giản Mạt sinh chính là con của tớ!"


"..." Lệ Vân Trạch đã không còn cách suy nghĩ nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần.
Nội dung cốt truyện này xoay chuyển có nhanh như thần đến vậy không?


Lệ Vân Trạch không xác định hỏi: "Cậu chắc chắn?" Sau đó, anh dùng bản chất của một bác sĩ nói: "Cần xét nghiệm ADN không? Tớ có thể cho cậu cái hẹn!"


"..." Cố Bắc Thần lạnh nhạt trừng mắt nhìn Lệ Vân Trạch, sau đó ánh mắt nhu hòa nói: "Chỉ cần nhìn mặt cũng đủ biết là con tớ rồi... Huống hồ, dù không phải, tớ cũng sẽ tiếp nhận... Bởi vì, đó là do Giản Mạt sinh."


Mà sự thực là khi ngoài ý muốn phát hiện đứa bé này là con của mình... Sự vui sướng như vậy, không phải ai cũng có thể hiểu được.


Nhìn khuôn mặt Cố Bắc Thần tái nhợt lại lộ ra nụ cười hạnh phúc, Lệ Vân Trạch thở phào một cái từ đáy lòng... Bởi vì, lúc này hắn đã thấy được tình người đã lâu không gặp trên người Bắc Thần.


Sau khi chuyện kia xảy ra, thật ra thì... Trên người của Bắc Thần đều đã không còn tình người rồi.
Ngày thứ hai, Lạc Thành sau một đêm khí trời âm u đã bắt đầu rơi xuống lất phất mưa nhỏ.


Sự việc xảy ra ở ngoại ô thật giống như một giấc mộng, bất kể là truyền thông hay là gì, đều không có có bất kỳ tin tức gì.


Lâm Hướng Nam sau khi phẫu thuật đã ổn định lại, nhưng muốn tỉnh lại sợ rằng còn phải chờ mấy ngày... Bởi vì thân phận đặc thù của hắn, Cố Bắc Thần chờ sau khi bệnh tình hắn ổn định, thương lượng với Lệ Vân Trạch, phải nói chuyện này cho Lâm gia lão gia biết.


Sự tình trong quân giới bọn họ rốt cuộc cũng không có cách nào nhúng tay quá quá nhiều!
Tiêu Cảnh sáng sớm ngày thứ hai liền tỉnh rồi... Nhưng bởi vì do xương sườn rạn nứt, tất nhiên là phải ở trên giường bệnh nằm thêm mấy ngày.


Ngay cả tối hôm qua rốt cuộc là ai làm, Cố Bắc Thần mặc dù không thể nhúng tay vào việc bên Lâm Hướng Nam, nhưng không đồng nghĩa là hắn cứ như vậy bỏ qua...
Lạc Thành bên ngoài nhìn vẫn như cũ, tin tức hấp dẫn hai ngày nay vẫn là cư xá mới Đế Hoàng, mà nhân vật... Đương nhiên vẫn là Cố Bắc Thần.


Ngoại trừ hấp dẫn không đổi, gần đây, bởi vì vụ kiện của Mạc Thiếu Sâm cùng Sở Tử Tiêu bị mọi người chú ý nhiều... Mọi người đều đang suy đoán, dưới sự đối kháng mạnh mẽ, vụ kiện này rốt cuộc cũng khó đoán, đến cùng ai thắng ai thua.


Lý Tiểu Nguyệt, Giản Mạt và Giản Kiệt đang cùng nhau ở quán ăn gần Nhuận Trạch Viên ăn cơm, vừa nói về vụ kiện cáo ngày hôm qua của Mạc Thiếu Sâm cùng Sở Tử Tiêu...


"Ai, đơn giản mà nói thì Mạc sư huynh tranh luận thật là gì không thể so sánh được." Lý Tiểu Nguyệt vẫn là một bộ dáng sùng bái: "Nhưng lần này Sở Tử Tiêu cũng lợi hại, chỉ bằng vài quan điểm, ở phiên toà đầu tiên đều đã phản bác hết quan điểm của bên nguyên đơn (bên khởi kiện)."


Giản Kiệt tò mò chớp mắt nghe Lý Tiểu Nguyệt nói chuyện, hiện mọi thứ về thế giới này cậu đều rất tò mò... Cũng giống như những đứa trẻ khác, cậu thích vài thứ về máy móc cùng những trò chơi hay vật cần phải động não.


Giản Mạt ngược lại không có hứng thú lắm, cuối cùng thì chuyên môn bất đồng.
"Đúng rồi, Hàn Chân Chân đi qua Sở Đường luật sở." Lý Tiểu Nguyệt đột nhiên nói: "Lâm Phàm cũng đi qua rồi."
Giản Mạt khẽ cau mày lại, ngay sau đó sao cũng được nói: "Lần này tốt rồi, chuyện cũng dễ làm rồi."


"Tớ thấy cậu cũng không thấy quan trọng mấy, thì cứ tuỳ đi..." Lý Tiểu Nguyệt cười cười nói.
Giản Mạt bĩu môi: "Tớ đây phải làm sao? Còn có thể ăn giấm à?"
Vừa nghe đến từ "ghen", Giản Kiệt liền nghiêng đầu nhìn về phía Giản Mạt: "Mommy, mẹ vì ai mà ăn giấm rồi? Là nam nhân khác ngoài daddy bí ẩn sao?"


Giản Mạt không chịu nổi nữa, trực tiếp nhìn Giản Kiệt với một mặt đầy bất đắc dĩ... Cô cả ngày không phải bị chồng nhìn chằm chằm, thì bị con trai mình nhìn chăm chú, thật là đau lòng mà!