Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 244: Biện pháp của con trai, anh đối phó với vợ trước!

Editor: Cin
Giản Mạt nhấp mân môi, lúc tầm mắt của Cố Bắc Thần nhìn cô ngày lúc càng sâu, cô chậm rãi mở miệng, "Đúng!"
Giản Mạt chỉ nói một chữ, ánh mắt rất yên ổn...


Trải qua hai năm, nhất là sau khi mẹ qua đời liền nhận được đơn ly hôn, bất kể là hiểu lầm cũng được, hoặc là sự thật cũng được... Cô đối với Cố Bắc Thần có nhiều cảm tình hơn thì ở thời khắc kia, cũng đã bị đóng băng.


Cô không rõ bốn năm nay đã xảy ra những chuyện gì, cũng không biết Cố Bắc Thần hiện tại muốn làm gì... Thế nhưng, bánh bao lại nhắc đến hôn ước, Giản Mạt cảm thấy buồn cười.


Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, trải qua những bốn năm, nữ nhân này bất kể khí thế hay sự bình tĩnh so với trước đây càng thêm ngụy trang rồi...


Lúc ấy có lẽ là hắn bông nhiên phát hiện Tiểu Kiệt, cô nhất thời bị giật mình phản ứng không kịp... Nhưng hiển nhiên lúc này mạch suy nghĩ của cô dần dần rõ ràng.


Hai người giằng co khiến hơi thở dần trở nên trầm trọng, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên loãng hơn.


Giản Kiệt thở dài, "Con có thể nhắc nhở hai người một chút không?" Thanh âm non nớt đúng lúc phá vỡ không khí đang ngột ngạt, "Hai người không phải là muốn thảo luộn về vấn đề nuôi nấng con lúc này chứ?"


Hắn nói, nhìn Giản Mạt một chút, rôì nhìn nhìn Cố Bắc Thần, "Còn nói là... Hai người thực chỉ coi con là thứ dùng để ngụy trang," Giản Kiệt có chút bất mãn, "Hai người như vậy là không coi trọng con, còn tỏ vẻ là rất đau đớn con hả?"
"..."
"..."


Cái này, Cố Bắc Thần cùng Giản Mạt đồng thới đối với Giản Kiệt không có thể nói gì để chống đỡ.


Giản Kiệt vẫn như cũ mà nhìn Giản Mạt, "Mặt khác, mommy... Dựa theo trước đây mommy nói cho con, không phải mommy bị tra nam làm hại mới sinh ra con sao? Vì sao bây giờ mommy lại nói là mommy với cha ruột của con có quan hệ hôn nhân?"
"..." Giản Mạt vẫn là không biết nói gì để chống đỡ lại.


Giản Kiệt lắc lắc đầu, "Đối với vấn đề này, mommy có thể giải thích cho con một chút không?" Hắn dường như rất xoắn xuýt, "Bởi vi nếu mommy là chưa kết hôn mà mang thai, thì con chính là đứa bé trong truyền thuyết "con riêng"... Thế nhưng, nếu như mommy là có con trong giai đoạn hôn nhân, thì con chính là đứa bé bình thường... Định nghĩa này đối với con mà nói là rất quan trọng!"


Vốn dĩ bầu không khí giằng co trong nháy mắt đã bị Giản Kiệt phá vỡ, Tiêu Cảnh đột nhiên cảm thấy... Thần thiếu phúc hắc, thế nhưng, Tiểu Kiệt thiếu càng phúc hắc hơn.


"Khụ khụ, về vấn đề này..." Giản Mạt nhìn con trai, còn là yếu nhược, "Cái này... Chúng ta có thể hay không không nhắc đến?"


Giản Kiệt chớp chớp mắt, bất mãn liếc nhìn Giản Mạt, "Vậy con có thể hỏi, hai người cứ giằng co không dứt, vậy con có thể đi ngủ trước không? Ngày mai hai người có đi làm hay không con mặc kệ, nhưng con phải đi học."


Dứt lời, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Cố Bắc Thần liền nói, "Có kết quả thì ngày mai trực tiếp báo con là được rồi... Chúc ngủ ngon!"


Giản Kiệt dửng dưng rời đi, còn cùng Tiêu Cảnh khoát tay áo... Sau đó, lễ phép chào ba người lợn họ, rồi hướng phòng ngủ đi đến.


Chỉ là, tới lối đi hắn đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn nói với Cố Bắc Thần: "Cá nhân con nghĩ là, con sẽ không bởi vì hai người tranh đoạt mà cùng sống với người đó... Nếu như chú không muốn nhìn thấy đến cuối cùng ba người chúng ta tách ra thành ba cuộc sống khác nhau, biện pháp duy nhất, đem mommy con một lần nữa đuổi theo!" Hắn cười cười, "Good luck!"


Tiêu Cảnh vì nhịn cười mà thân thể cũng bắt đầu run rẩy, Emma, dù cho Thần thiếu lại bị bỏ rơi thêm vài năm, hôm nay hắn cũng đáng... Hắn quả thực là yêu tử hợp với Thần thiếu này... Haha!


Cố Bắc Thần "Bộp" một chút, mâu quang liếc Tiêu Cảnh muốn cái như muốn khiến hắn trọng thương, lập tức nhìn về phía Giản Mạt, ưng con người hơi lạnh nói: "Biện pháp của Tiểu Kiệt rất được..." Hắn môi mỏng nói, "Vì thực ra, hôm nay anh không về.


Giản Mạt xả khóe miệng, ngoài miệng cười nhưng trong lòng thì không, nhìn Cố Bắc Thần nói: "Xin lỗi, xét thấy thì nơi này là tài sản trên danh nghĩa của tôi, mà anh thì chỉ là chồng trước của tôi, tôi có quyền mời anh rời khỏi."


"Dù cho anh là chồng trước của em..." Cố Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi nói hai tiếng "Chồng trước".... "Thế nhưng, anh có quyền tiếp xúc với con trai."


Ngụ ý là hắn ở lại vì Giản Kiệt, không phải vì cô Giản Mạt... Cô giống như con khổng tước xèo đuôi tự mình đa tình có gì khác nhau?


Ở nghệ thuật trong ngôn ngữ, Giản Mạt phát hiện cô không rành về nó... Cùng muốn thường xuyên cùng Cố Bắc Thần đấu khẩu trên thương trường, là một trời một đất khác biệt.


"Tuy anh vậy..." Giản Mạt đã vô lực tranh luận với hắn, "Phòng khách thuộc về anh, vi phạm giết bất luận tội!"
Tiêu Cảnh nhìn Giản Mạt đã bị đánh bại mà đi tắm rửa, sau đó mới mở miệng, "Thần thiếu, vậy tôi đi trước... Ừm, sáng mai tôi qua đón ngài!"


"Ừ!" Cố Bắc Thần nhàn nhạt ứng tiếng, rõ ràng môi mỏng hắn câu lên nụ cười.
Con trai là của hắn, hắn cả đêm đều muốn điên liên rồi.
Điều muốn nhất là... con trai là của hắn, vừa rồi tấn công Giản Mạt quả thực là tốn chút thời gian.


Cố Bắc Thần càng nghĩ càng vui vẻ, chỉ là, phòng khách nhìn to như vậy, lại không vui... Rõ ràng nữ nhân hắn thích đang ở trong phòng, ăn không được!
Cả đêm, Giản Kiệt tự mình đi ngủ, hắn luôn là đứa nhỏ có nề nếp.


Giản Mạt nằm ở trên giường không ngủ được... Cả đêm "đàm phán" cô phát hiện mình bị Cố Bắc Thần dẫn đi vào vòng lẩn quẩn, dương như sẽ làm cô lần nữa lún xuống vòng xoáy này.


"Ôi..." Giản Mạt khẽ thở dài, lại lật cái thân, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đột nhiên...
Giản Mạt bỗng nhiên mở mắt ngồi dậy, hai mắt lấp lánh nhìn về phía trước, lúc này mới phản ứng được.


Lúc cô trở về đám phàm có bánh bao ở đó, Cố Bắc Thần không có khả năng nói lời gì quá đáng... Thậm chí không thể động thủ được.
Nhưng cô, cô thất sách...


Bởi vì, từ đầu tới đuôi, bánh bao nhìn như là đang giúp cô, thật ra là đưa ra cho Cố Bắc Thần vài điểm nghi vấn, sau đó là nhắc nhở Cố Bắc Thần?


"Giản Kiệt... Con chết chắc rồi!" Giản Mạt đối với mình trước sau không hiểu, lần đầu tiên bị cha con hai người họ trêu tucứ chết rồi.
Thế nhưng có thể làm gì chứ?
Ai bảo cô lại ngu xuẩn không kịp có phản ứng như thế?


Giản Mạt vô lực lăn qua lăn lại trên giường... Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể đi một buớc nhìn một bước.
Nghĩ rồi cô nhắm hai mắt lại, tính toán là đi ngủ truớc...


Thế nhưng, Giản Mạt nghiễm nhiên không biết, lúc này ở bên ngoài phòng Cố Bắc Thần, rón ra rón rén tiến vào phòng của Giản Kiệt...
Dưới ánh đèn mềm mại, Giản Kiệt đã ngủ say.


Cố Bắc Thần nhẹ nhàng cầm dịch cái ghế nhỏ bên cạnh ngồi xuống... Ưng con ngươi thâm thúy nhìn con trai, hắn cơ bản cùng mình hồi bé không khác gì lắm, môi mỏng hắn dần dần gợi lên sự tươi cười.


"Lần đầu gặp mặt, khiến con chê cười rồi!" Cố Bắc Thần nhẹ nhàng mở miệng, "Chào con, ta là cha của con... Cố Bắc Thần!"


Tự giới thiệu như vậy, Cố Bắc Thần đột nhiên trong lòng tràn đầy sự hạnh phúc, có cảm giác như kẹo bông ngọt ngào nhồi vào trái tim hắn...
Rõ ràng ngứa ngáy khó chịu, thế nhưng, lại ngọt ngào khiến hắn tứ chi thoải mái.


"Nhìn ra tâm tư của con," Cố Bắc Thần lại lần nữa nhẹ giọng mở miệng, "Cha sẽ cố gắng đoạt mẹ con về... Không phải vì sự tồn tại của con, mà là... cha yêu cô ấy!" Môi mỏng lại lần nữa vung lên nụ cười, cười như vậy, lộ ra sự thâm thúy vui mừng.