Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 197: Kế trong kế, theo cô trở về cũng chính là một ván cờ

Edit: An Triệu
Trong lòng Thẩm Sơ bỗng nhiên chấn động, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Bắc Thần…
Thiết kế hội sở Đế Hoàng ngày đó được đưa ra ánh sáng, quan hệ của cô cùng Cố Bắc Thần đã được cải thiện… Cô hiểu rõ, sau ngày hôm nay, mọi thứ sẽ quay về lúc ban đầu.


Thế nhưng, cô không còn lựa chọn nào khác!
Từ khi cô sinh ra, liền quyết định phải tranh đoạt… Quyết định khiến Thẩm gia công nhận cô, công nhận mẹ cô!


Thẩm Sơ cắn môi dưới, âm thầm hít vào một hơi nói: “Tôi là cổ đông của JK…” Cô nắm chặt tay, “Cố tổng gọi tôi như vậy quả thật không có sai.”


Cố Bắc Thần cười, vành môi mỏng nhẹ nhàng dương lên một nụ cười nhạt… Chỉ là, nụ cười không có chút độ ấm, cứng ngắc chưa từng mở ra.
Hội nghị bắt đầu, tuy nhiên chỉ là hai bên luật sư đấu khẩu như cũ.


Cố Bắc Thần từ lúc hội nghị bắt đầu liền không nói một lời, thậm chí, cụp mắt không nhìn lấy một người.
Thế nhưng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ mặt bàn, một chút lại một chút, rơi vào trong lòng của nhân viên JK, lộ ra sự quyết đoán cùng áp bách.


Thẩm Sơ không phải lần đầu tiên nhìn Cố Bắc Thần như vậy… Năm năm trước, thời điểm hắn quyết định muốn thay thế Cố Mặc Nguyên, có một lần, hắn cũng như thế này. Từ đầu tới cuối khóe miệng luôn cười, rất nhạt, lại lộ ra sự băng giá làm trái tim người khác áp lực.


Hai bên không ngừng đàm phán, nhưng hiển nhiên, Mạc Thiếu Sâm hướng dẫn đoàn luật sư của Đế Hoàng, cùng tổng giám đốc Đế Hoàng có tài lãnh đạo giỏi, có khuynh hướng thắng lợi nhiều hơn.


Thẩm Sơ thu hồi tầm mắt nhìn gương mặt của Cố Bắc Thần rời qua trên người Mạc Thiếu Sâm, hắn vừa lúc cũng đang nhìn cô, đáy mắt có chút phức tạp.
Tay cầm bút của Thẩm Sơ nắm thật chặt, đáy mắt không thể tránh được…


Lúc hai bên bước vào giai đoạn gay cấn nhất, Thẩm Sơ đột nhiên mở miệng: “Từ từ!”
Tầm mắt mọi người nhìn về phía cô, thậm chí, Cố Bắc Thần vẫn luôn rũ mắt cũng ngước lên nhìn về phía cô…


Tầm mắt hắn giống như mặt biển tĩnh lặng, không chút gợn sóng. Chỉ là, chỗ sâu trong đáy mắt, đã cuộn trào mãnh liệt.


Thẩm Sơ ở một bên bảo thư ký đem một phần tư liệu ra, lại nắm chặt tay, mới nói: “Đây là một phần tư liệu Đế Hoàng đang trong quá trình tiến hành thu mua JK, căn cứ vào quy định, Đế Hoàng căn bản đã mất đi điều kiện thu mua!”


Tầm mắt Mạc Thiếu Sâm trở nên sắc bén, vào giờ khắc này, hắn dường như chưa từng quen biết người phụ nữ ngồi đối diện hắn lúc này…Cô vậy mà dùng sự tín nhiệm của hắn, ngang nhiên ăn cắp tư liệu gốc trong tay hắn?


Thẩm Sơ không dám nhìn vào mắt Mạc Thiếu Sâm, lúc này nghiễm nhiên đã đâm lao thì phải theo lao, “Tôi tin tưởng, đoàn luật sư Đế Hoàng hẳn là rất rõ ràng, nếu để phần tư liệu này bị truyền đi, chẳng những các người mất  tư cách thu mua, còn có khả năng sẽ phải thừa nhận ảnh hưởng trái chiều …”


Dứt lời, cô âm thầm cắn răng nhìn về phía Cố Bắc Thần, “Cố tổng,” cô dừng lại, “Tôi nghĩ… Anh hẳn là rất rõ ràng.” Nói xong, cô đã đem tư liệu đẩy về phía hắn.


Cố Bắc Thần không động, chỉ ngừng gõ ngón tay, môi mỏng nhẹ cười cũng thuận theo sâu hơn một chút, “Tôi vẫn luôn suy nghĩ… Hôm nay em có thể ra mặt hay không.”
Thẩm Sơ khẽ nhíu mày, bị tầm mắt hờ hững của Cố Bắc Thần nhìn đến không chỗ nào che giấu.


Cố Bắc Thần thất vọng nhìn Thẩm Sơ, ngay sau đó rũ mắt lấy tư liệu qua tùy tay lật ra, tất cả hành động đều tùy tiện ngông cuồng mà tà mị không để ý chút nào đến tư liệu.


“Tôi muốn, chỉ có hai loại kết quả…” Cố Bắc Thần trầm tĩnh mở miệng, “Hoặc là đạt được, hoặc là hủy diệt!” Hắn đóng tư liệu lại nhìn về phía Thẩm Sơ, “Tiểu Sơ, em cảm thấy… Tôi đối với JK là loại nào?”


Tâm Thẩm Sơ tâm bỗng nhiên “Lộp bộp”, không biết vì sao, rõ ràng là một vũ khí đặc biệt có lợi, đột nhiên cô cảm thấy đây là một phần lợi ích đáng bị chế giễu.
Thư ký đột nhiên nhận được một tin nhắn, sau khi xem xong, trên mặt tức khắc trở nên hoảng sợ…


Cô không thể tin nhìn về phía Cố Bắc Thần, rồi mới vội vàng ghé vào nói nhỏ ở bên tai Thẩm Sơ nói: “Đế Hoàng thu mua 69% cổ phần của JK, hiện tại có toàn quyền khống chế cổ phần của JK.”


Thẩm Sơ vừa nghe, nháy mắt kinh ngạc không kềm chế được nhìn về phía thư ký, thật lâu không thể nói chuyện…


“Từ đầu tới cuối, tôi không nghĩ tới muốn thu mua toàn bộ JK…” Thanh âm Cố Bắc Thần đúng lúc truyền đến, “Chiến lược Đế Hoàng lần này nhằm vào JK chủ yếu là để khống chế toàn bộ cổ phần. Các người nhìn thấy, thậm chí người ngoài nhìn thấy… Đều là ngụy trang!”


Hắn nói như vậy, sắc mặt mọi người trong JK đều trở nên hoảng sợ…
Bởi vì tất cả mọi người cho rằng Đế Hoàng muốn thu mua toàn bộ JK, tất cả sức lực đều dùng trên phương diện này, thế nhưng hắn lại âm thầm đem cổ phần cùng một ít cổ phần của thành viên hội đồng quản trị lấy về trong tay.


Việc này lộ ra, hiển nhiên đã không còn ý nghĩa gì … Thậm chí, thành cười chế nhạo một loại thủ đoạn của JK.
Trong phòng họp, trừ bỏ Cố Bắc Thần cùng Thẩm Sơ, mọi người đều lục đục đi ra ngoài…
Mạc Thiếu Sâm vừa ra đến cửa, tầm mắt phức tạp dừng ở trên người Thẩm Sơ.


Lúc đầu ngay khi cô lấy ra phần tư liệu này, hắn cũng oán trách Bắc Thần, dù cho tất cả việc cô làm đều không đúng… Hắn cũng không nên lợi dụng cô!
Có đúng không?
Mạc Thiếu Sâm tâm tình phức tạp mà nặng nề, khóe miệng cười tự giễu ra khỏi phòng họp.


Tiêu Cảnh đóng lại cửa phòng họp, liền chờ ở bên ngoài, rũ mắt, khóe miệng cười lạnh lùng chế giễu.
Trong phòng họp, một mảnh trầm mặc.
Qua rất lâu, mãi đến khi thời gian như muốn dừng lại, Thẩm Sơ phảng phất cắn răng nói: “Hôm nay từ đầu tới cuối chính là cái bẫy…”


“Đúng!” Cố Bắc Thần không kiêng dè trả lời, “Chỉ là, anh không nghĩ người hôm nay đến, chính là em!” Mắt ưng của hắn híp lại, lộ ra thất vọng không che đậy, “Tiểu Sơ, anh cảm thấy…Nếu em còn có thể như lúc ban đầu, thật là tốt biết bao? Dù cho chúng ta không thể tiếp tục, nhưng em ở trong lòng anh vẫn lưu lại một vị trí, không tốt sao?”


“Không tốt!” Thẩm Sơ cắn răng, “Em vì anh mà rời đi, là do ba ép! Em hiện giờ vì anh mà trở về…Lại là ba ép! Ai nghĩ tới em? Như lúc ban đầu? Làm như thế nào được như lúc ban đầu?”


Cố Bắc Thần nghe Thẩm Sơ nói như vậy, đáy mắt thất vọng càng thêm nồng đậm, “Ép em?” Hắn nhẹ kêu, “Thẩm Sơ em nếu không muốn làm việc gì, ai có thể ép được em?”


Hốc mắt Thẩm Sơ đỏ lên, cô nhìn Cố Bắc Thần lộ ra ẩn nhẫn cùng kiên trì, “Hôm nay em không muốn tới… Em biết, sau khi em tới, anh sẽ đối với em thất vọng nhiều hơn. Phần tư liệu kia em không muốn cầm… Em nếu biết lấy ra thì anh cùng Thiếu Sâm sẽ nhìn em như vậy?” Cô run rẩy lông mi, đáy mắt ướt át một mảnh, “Chính là, em có thể làm gì bây giờ?”


Cô chất vấn một tiếng, thanh âm lộ ra ẩn nhẫn gào thét, “Bắc Thần, nơi này của em đau…” Cô ôm ngực, “Anh hiểu không?”


“Năm năm trước rời đi vì anh, hiện giờ không muốn cùng anh trở thành đối thủ…” Cố Bắc Thần nhẹ nhàng mở miệng, làm người nghe không ra cảm xúc trong lời nói hắn, “Em vì đạt tới mục đích mà làm những thủ đoạn đó… Cũng là vì anh…”


Thẩm Sơ rưng rưng nhìn hắn, một khắc kia, phảng phất như tán đồng lời hắn nói, rồi lại không thể mở miệng.
Cố Bắc Thần cười, chẳng qua là cười nhạo… Tại đây một khắc, hắn không biết là cười nhạo chính mình, hay là cười nhạo Thẩm Sơ.


“Tiểu Sơ, nếu giờ khắc này em có thể cao ngạo một ít, không phải muốn tranh thủ thương hại hoặc là đồng tình của anh…” Cố Bắc Thần nhìn Thẩm Sơ hơi cứng mặt, chậm rãi nói ra nửa câu sau, “… Có lẽ anh sẽ áy náy.”


Thẩm Sơ trừng lớn mắt, nước mắt không kiềm chế được tràn ra, nóng bỏng lướt qua gương mặt, “Anh, anh có ý gì?”