Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 193: Hắn nhớ Giản Mạt...

Edit: Pey
Cố Bắc Thần đang họp hội đồng quản trị, chuyện về JK đang được báo cáo, tất cả đang đến hồi gây cấn...
Hiện tại mọi người ngoại trừ bận rộn thì chính là điên cuồng bận rộn... cả Đế Hoàng và JK đều biểu hiện rõ ra.


Không chỉ nhân viên, quản lý cấp cao,... Ngay cả đoàn luật sư và tổng giám đốc rơi vào tình trạng bận rộn chưa từng thấy.


Cố Bắc Thần dẫn theo Mặc Thiếu Sâm cùng với nhân viên liên quan đến vụ thu mua cổ phiếu, tiếng chuông báo tin nhắn đến vào lúc này căn bản hắn không có thời gian rảnh để xem tin, bận đến nỗi quên luôn việc này.


Trong tập đoàn ai nấy đều có việc gấp của mình, do đó bước chân mọi người đều nhanh hơn bình thường...
Trận đánh tiếp theo của Đế Hoàng và JK sẽ là một trận đánh ác liệt.


Trận đấu thắng thua này sẽ quyết định lịch sử tồn tại của Đế Hoàng và JK. Mà Cố Bắc Thần không cho phép thua! Mà còn nhất định phải thắng thật đẹp!
“Nè nghe nói Tiểu Sơ đến gặp cậu để bàn chuyện?” Mặc Thiếu Sâm đưa một ly cà phê cho Cố Bắc Thần hỏi.


Mặt Cố Bắc Thần lạnh lùng nghiêm nghị biểu cảm không chút dư thừa đáp, “Ừa.”
“Bắc Thần!” Mặc Thiếu Sâm nhíu mày, “Trong đầu cậu rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?”
Cố Bắc Thần khẽ cúi mắt xuống, tay khuấy nhẹ ly cà phê mặt mũi dửng dưng khiến người khác không hiểu hắn đang muốn làm cái gì.


“Sau khi hiểu rõ tình hình của JK, tôi đã nói chuyện giữa tôi và Tiểu Sơ rằng...” Cố Bắc Thần ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Sâm và nói: “Không thể quay lại được nữa...”
“Bởi vì cô ấy từng gạt cậu?” Mặc Thiếu Sâm hỏi tiếp.


Cố Bắc Thần khẽ cười lắc đầu, “Lập trường của cô ấy tôi có thể hiểu, tựa như chuyện của tôi và cô ấy chỉ dừng ở một mức độ nào đó...” ngừng một chút rồi khẽ nói, “Bởi vì không thương... cũng có lẽ cô ấy chưa từng yêu tôi. Chỉ là trong thời gian này, cô ấy xuất hiện và sau đó cùng tôi phóng túng bừa bãi một hồi lâu...”


Cố Bắc Thần bình thản nhượng lại suy nghĩ phiền phức cho Mặc Thiếu Sâm đang nhíu mày muốn kẹp chết con ruồi, anh chỉ nghĩ Tiểu Sơ lừa gã đàn ông trước mắt anh, còn bây giờ...
“Kỳ thực ngay cả cậu cũng mờ mịt không phải sao?” Cố Bắc Thần nhàn nhạt nói.


Mặc Thiếu Sâm không nói gì chỉ trầm tư nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ thủy tinh.
***
Bên ngoài trời đã khuya, nhà nhà cũng không thấy để đèn nhiều.
Bởi vì trời rất tối không có một vì sao nào hết, dường như biết Lạc Thành sắp tới sẽ u ám như đêm nay.


Cố Bắc Thần mệt mỏi nằm mềm oặt trên ghế tựa, lấy điện thoại ra xem có thông báo gì không.
Mở điện thoại lên thì có tin của ba mẹ, tin của Thẩm Sơ và cả tin của Giản Mạt nữa.


Cố Bắc Thần nhìn thời gian gửi tin nhắn mà nheo mắt lại, định bụng trêu con mèo nhỏ này nhưng đọc xong nội dung thì muốn phát hỏa.


Hừ! Hắn tức giận nhắn lại cho cô nhưng mà hắn cảm thấy bản thân có chút trẻ con... Ừm! Chính xác là như vậy. Sau đó chuyển sang gọi điện thoại... À mà thôi đã trễ lắm rồi, bỏ đi.


Ba mẹ hắn báo chỗ ở hai người họ đã chuyển đi, còn tin của Thẩm Sơ chỉ nhắc hắn ăn uống điều độ chú ý sức khỏe, một chữ về JK và Đế Hoàng cũng không nhắc đến.
Có đôi khi con người không thể quá tị hiềm nhau.
***


Liên tục mấy ngày liền Đế Hoàng và JK đang trong khí thế hừng hực, giới báo chí càng cố gắng đào bới chuyện trước đây của Cố Bắc Thần và Thẩm Sơ...


Đã từng Cố Bắc Thần vì Thẩm Sơ mà làm mọi việc, đã từng có một Thẩm Sơ chỉ vì Cố Bắc Thần mà hy sinh mọi thứ của bản thân, tất cả chuyện trước đây bị thời gian phủ một lớp bụi được phơi bày trần trụi.


Thậm chí có tòa báo chí tung tin rằng năm năm trước Thẩm Sơ rời đi, trên thực tế là giúp đỡ Cố Bắc Thần trở lại Đế Hoàng.
Nếu quả thật như thế, có lẽ nào Cố Bắc Thần vì Thẩm Sơ mà bỏ qua việc thu mua JK?


Trong khi mọi người tam sao thất bản thật giả lẫn lộn thì nam chính của tin đồn - Cố Bắc Thần vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn đã leo lên máy bay đi đến nước Mỹ...
Bầu trời mây đen đông nghịt, cảm giác như muốn rớt xuống vậy.


Vừa lúc thời gian bên Lạc Thành vừa sáng, Cố Bắc Thần xử lý xong xuôi công việc bên Mỹ vội vã leo lên máy bay một mạch về Lạc Thành.
Mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn bình thường...
***
“Tít, tít, tít.”


Tiếng thiết bị đo nhịp tim vang đều đều làm tâm trạng người nghe không khỏi nặng nề. Giản Mạt nằm gục trên giường bệnh của mẹ Giản, sắc mặt có chút nhợt nhạt, bất an ngủ không sâu.


“Mẹ...mẹ ơi...đừng bỏ con... đừng bỏ con một mình...” Giản Mạt nói mớ cả người run rẩy cả đôi mắt đang nhắm chặt cũng run theo.


“Mẹ ơi!” Giản Mạt kinh hoành bừng tỉnh. Hô hấp cô dồn dập, khó khăn nuốt nước bọt xuống cuối cùng tầm mắt dời đến mẹ Giản. Thấy bà vẫn an ổn nằm đó, cô mới áp chế tâm tình hoảng loạn này.


Tình hình hiện tại của mẹ Giản sớm muộn thì... đối với người đợi chờ hai năm như Giản Mạt mà nói, quá mức tàn nhẫn!
Y tá than nhẹ một cái sau đó lặng lẽ rời khỏi, chỉ là cánh cửa khép lại còn một khẽ hở, ánh mắt thông cảm của cô ý tá liếc nhìn Giản Mạt.


“Bà ấy sao rồi?” chợt có giọng nam trầm ấm vang lên.
Cô y tá xoay người thấy bác sĩ Vương ở sau lưng có chút ngạc nhiên, “Bác sĩ Vương, hôm nay anh đến sớm vậy?”
“Có chút không yên tâm, nên đến sớm thôi.”


Cô ý tá nhìn cánh cửa đã đóng lại rồi khẽ hỏi anh ta, “Bác sĩ Vương, lần trước tôi có nghe đã tìm được người hiến tim cho bệnh nhân?”


Bác sĩ Vương cũng trầm mặt xuống, lần trước trợ lý ông xã nhà cô Giản đến hỗ trợ mọi chi phí phẫu thuật, tích cực đi tìm người hiến tặng... Xác thực tìm được và chờ thời cơ tốt để tiến hành phẫu thuật.
Đáng tiếc...


Tình hình của bà Giản hiện giờ, dù có phẫu thuật thay tim đi chăng nữa cũg vô ích!
Hiện tại bệnh tình của bà Giản có chút đặc thù, quả thận của bà ấy bắt đầu chuyển biến xấu đi, không thể dùng thuốc và nhân lực có thể khống chế.


Sự thật nói thẳng ra là – bà Giản... chính là đang chờ tử vong đến.
Khuya ngày hôm trước đến tối ngày hôm qua, bà Giản đã vào phòng cấp cứu ba lần... Số lần vào phòng cấp cứu càng nhiều.


Nếu không phải vì sự cố chấp của Giản Mạt, anh cũng sẽ không chọn cách kéo hơi tàn được ngày nào hay ngày đó... Hai năm qua quả thật không dễ dàng gì cho cô gái trẻ này.
Bác sĩ Vương về phòng làm việc gọi cho Tiêu Cảnh báo bệnh tình của bà Giản nhưng bên kia báo không có tín hiệu.
***


Trên máy bay.
Tiêu Cảnh đang cùng với Cố Bắc Thần xử lý chuyện tập đoàn JK.
“Thần thiếu, nếu không có xảy ra đột ngột gì trong tối đa hai ngày, JK sẽ xong đời.” Tiêu Cảng hưng phấn nhưng khó mà nén sự mệt mỏi hằn trong đôi mắt kia.


Một tuần nay anh không ngủ một ngày nào quá bốn tiếng đồng hồ, iron man còn không có chịu nổi áp lực như vậy...
Cố Bắc Thần nhắm mắt dưỡng ‘nhan’ dù có mệt nỏi cũng không biểu hiện quá nhiều.
Hắn nhớ con mèo nhỏ ở nhà rồi...
Sâu trong đáy mắt hắn khó nén ý cười.


Đột nhiên hắn mở mắt nhìn Tiêu Cảnh hỏi một câu không liên quan, “Cậu thấy sao nếu tôi và Giản Mạt bắt đầu lại sẽ không có vấn đề gì chứ?” hắn lấy mu bàn tay chống má, “Lúc bắt đầu hình như lợi ích hóa...”