Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 19: Thiết kế văn phòng luật của Sở Tử Tiêu

Căn bệnh sốt của Giản Mạt đột nhiên tới cũng rất nhanh mà sau đó cũng rất nhanh chóng khỏi, theo như cách nói của Lý Tiểu Nguyệt thì sức khỏe của cô đúng là rất là dồi dào sức sống!


Ngày hôm sau ở Thành phố Lạc Thành vẫn chưa hết mưa, bên ngoài vẫn còn nghe thấy tiếng sấm liên tiếp. Vào thời điểm khi cô thức dậy, Cố Bắc Thần không có ở trong biệt thự, cũng không biết anh ta đã đi xử lý công việc gì rồi... Cũng không có thời gian nghĩ nhiều, sau khi rửa mặt đắng răng xong cô liền lái xe tới công ty.


Mọi người thấy vẻ mặt gầy yếu của cô thì đều rất kinh ngạc, một đám người vây quanh, liên tục hỏi thăm...


Trong đám người này Hướng Vãn là người có tính tình bát quái nhiều nhất, trong khi tất cả mọi người hỏi thăm Giản Mạt một lát rồi thì cả đám đều giải tán, thì chỉ có cô là vẫn bám dính theo Giản Mạt vào tận văn phòng làm việc.


"Chị Mạt à, tối hôm qua là ai bắt máy điện thoại của chị vậy? Em nghe giọng  của đối phương hình như là đàn ông thì phải. Mà giọng nói của anh ta nghe vào tai rất là hay đó!" Cô vươn người hơi dựa vào bàn công tác, tiếp tục truy hỏi tới cùng: "Chẳng lẽ là bạn trai của chị?"


Giản mạt khẽ nhíu mày, nghe ý tứ trong lời nói của Hướng Vãn thì hơi nghi ngờ, có khi nào là lúc cô hôn mê Cố Bắc Thần đã thay cô nghe điện thoại?


"Thật ra chỉ là một người bạn thôi..." Giản Mạt thuận miệng trả lời qua loa: "Người bạn này ngoại trừ có giọng nói dễ nghe ra thì những điểm khác chẳng có chỗ nào tốt hết."


“..." Khóe miệng Hướng Vãn hơi co giật, lập tức trong mắt hiện lên vẻ thất vọng: "Chị Mạt, chị cũng đừng để bản thân chịu nhiều áp lực quá, nếu không coi chừng lại để bản thân bị bệnh."
Giản Mạt nhìn Hướng Vãn, trạng thái còn mơ hồ chưa hiểu ý tứ của câu nói này.


"Hôm qua người đàn ông kia đã nói thế đấy..."
Giản Mạt lúc này mới hiểu ra, cũng không biết phải giải thích thế nào nên đành im lặng. Cô vẫn có chút không tin, một người lạnh nhạt vô tâm như Cố Bắc Thần cũng có lúc sẽ vì cô mà trước mặt người khác giải thích nguyên nhân cô bị bệnh sao?


Lúc này Giản Mạt nào biết rằng, ngày hôm qua người thay cô trả lời điện thoại không phải là Cố Bắc Thần, mà là Tiêu Cảnh.
Đột nhiên điện thoại di động vang lên tiếng chuông, Giản Mạt thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn, nhanh tay cầm lên nghe: "Tổng giám đốc?"
"Cô hãy tới văn phòng của tôi một lát."


"Được." Giản Mạt lúc mở miệng nói chuyện, giọng nói phát ra từ cổ họng vẫn khan tiếng như cũ. Khi cô bước vào phòng làm việc của Đường Hạo Dương, rất được anh ta quan tâm, cũng giống như những người khác, đều hỏi thăm sức khỏe của cô.


"Du tổng nghe nói cô vì chịu quá nhiều áp lực của công việc nên mới sinh bệnh, nên tạm thời dự án kia sẽ trì hoãn lại." Lúc Đường Hạo Dương nói chuyện, trong giọng nói đều có sự bình tĩnh uy nghiêm.
Giản Mạt vừa nghe, tức khắc có cảm giác trong họa mà được phúc.


Nhưng cô có lẽ đã vui mừng quá sớm, chưa được vài giây thì một câu nói khác đã vang bên tai cô. Lập tức cô như nhìn thấy sấm sét đáng xuống, cảm giác hận tới mức muốn xông vô phòng làm việc của tên kia, cho anh ta một quyền vào mặt.


"Gần đây Sở Tử Tiêu vừa mới từ nước ngoài trở về, anh ta dự định sẽ mở một văn phòng luật sư. Cũng vừa lúc cô cũng đang rảnh, chút nữa tôi sẽ đưa cô qua đó xem thử." Đường Hạo Dương cầm một tờ danh thϊế͙p͙ đưa đến trước mặt Giản Mạt:


"Lực ảnh hưởng của Sở Tử Tiêu rất lớn, nếu như có thể thiết kế văn phòng luật sư cho anh ta, đối với chúng ta mà nói thì đây là một cơ hội tốt! Lần này mà thiết kế của chúng ta được người khác đánh giá cao, thì sau này trước mặt đám người truyền thông, công ty của chúng ta cũng được vinh quang không ít."


Giản Mạt nhìn chằm vào cái tên trên tờ danh thϊế͙p͙, mấy lời do Đường Hạo Dương nói một câu cô cũng không nghe lọt vào tai. Tất cả sự chú ý, đều đang đặt trên thứ cô đang cầm.


Hô hấp của cô có chút dồn dập, vội vàng lắc đầu, ý tứ muốn cự tuyệt: "Tổng giám đốc, tôi vẫn muốn thử tham gia giành lấy dự án thiết kế công trình bên Đế Hoàng, nên e rằng công việc thiết kế văn phòng luật sư này tôi không thể nhận được. Hay ngài thử giao việc này cho người khác làm thử đi."


Phản ứng của Đường Hạo Dương hơi kinh ngạc: "Nhưng mà những người khác đều đã có dự án khác để làm rồi." Anh cho rằng Giản Mạt vẫn muốn tiếp tục tranh lấy dự án bên kia là vì cô không muốn chịu thua, nên cũng không suy nghĩ nhiều.


"Huống chi thái độ của mấy người bên tập đoàn Đế Hoàng đã rất rõ ràng rồi, những bản thiết kế của chúng ta chẳng có cái nào được thông qua, không nói đến quy mô công ty của chúng ta thật sự quá nhỏ, vốn dĩ không cách nào có thể để tập đoàn Đế Hoàng chú ý được."


Giờ phút này Giản Mạt chỉ cảm thấy bản thân hít thở vô cùng khó khăn, giống như không khí xung quanh đều bị biến mất vậy...
Ông trời đây là muốn túm cô không muốn buông tha ư?  hết lần này đến lần khác luôn trêu đùa cô...


Sau khi Lý Tiểu Nguyệt nghe hết mọi chuyện cô kể, quả thật muốn cười ra tiếng, nhưng biết rõ cô bạn thân đang phiền muộn bên đầu dây điện thoại bên kia, nên cũng gắng nhịn xuống. Cô không muốn rải muối lên vết thương của người bạn thân này đâu.


"Được rồi nhóc đừng lo nữa, đâu phải nhận thiết kế là cả hai phải gặp nhau để nói chuyện đâu, nếu như muốn tìm cách để tránh anh ta, cũng chưa chắc là không tìm được cách."


Chuyện này Giản Mạt tất nhiên là hiểu rõ, nhưng trong lòng cô vẫn cứ thấy bất an, cảm giác ấy cứ như việc này dù cô có trốn thế nào thì cũng không thể nào trốn thoát được vậy.


Gần đây đầu óc của cô vô cùng mệt mỏi, cả ngày suy nghĩ đến việc phải đối mặt với Sở Tử Tiêu khi thiết kế văn phòng cho anh ấy, rồi còn phải nghĩ đến lúc đó phải biểu hiện ra sao. Mỗi ngày chỉ có duy nhất việc này cũng tra tấn cô sắp phát điên rồi.


Có khi cô còn ngẩn người nhớ đến chuyện trước đây của hai người bọn họ, những ký ức ấy cứ lẫn lộn xuất hiện trong đầu, không cách nào có thể xóa bỏ được. Cộng thên việc tình trạng bệnh cảm sốt của cô còn chưa khỏi thẳng, nên tinh thần càng lúc càng uể oải.


Có điều hôm nay lại có chuyện cô không ngờ tới,  đó là khi cô đang đậu xe trước cửa của Lam Trạch Viên, vô tình lại nhìn thấy xe của Cố Bắc Thần! Việc này đúng là làm Giản Mạt ngạc nhiên ngoài ý muốn.


Lúc cô bước vào biệt thự, nhìn quanh lầu một thì không thấy ai cả. Giản Mạt đi xung quanh thử một vòng, lúc cô nhìn thấy  cửa thư phòng hơi hé mở, suy đoán chắc là anh ấy đang ở bên trong. Nghĩ thế cô cũng không muốn đi vào làm phiền anh, nên bèn đi lên phòng thay một bộ đồ ở nhà, sau đó đi xuống bếp bắt đầu nấu cơm.


Một bàn cơm đơn giản gồm có một nồi canh, một tô đựng cơm trắng nóng hổi, cùng với một số món ăn khác. Khi cô bưng thêm một chén canh ra đúng lúc này Cố Bắc Thần vừa đi xuống lầu.


"Anh xuống đúng lúc thật, em cũng vừa mới dọn cơm lên xong!"  Vào thời điểm mỗi lần Giản Mạt bước tới nghênh đón Cố Bắc Thần, theo thói quen thường ngày cô vẫn nở nụ cười lấy lòng, nụ cười này của cô chưa từng khiến người khác cảm thấy ngán ngẩm. 


Cô rất xinh đẹp, việc này không thể không thừa nhận, nhất là khi cô cười lên, ánh mắt sẽ híp lại, tạo ra đường cong mị hoặc, khi ấy trông cô như được bao phủ lấy tầng lớp sáng, chói lọi vô cùng!


Những lúc Cố Bắc Thần nhìn nụ cười rạng rỡ của Giản Mạt cùng với đôi mắt của cô, anh vẫn không cách nào có thể kháng cự được việc nhìn chăm chú vào cô,  có khi anh vì nhìn ngắm quá lâu mà có chút ngây người ra.


Trước đây lúc mới đầu Giản Mạt còn cảm thấy không được tự nhiên nhưng theo dần thời gian sống chung, cô cũng đã quen thuộc với việc này. Cô nghĩ rằng có khi trên người cô chỉ có đôi mắt này là được anh thích, cô chỉ nghĩ đơn giản thế thôi.


"Thân thể đã đỡ hơn chút nào chưa?" Cố Bắc Thần như lơ đãng hỏi tới.
"Đã đỡ hơn rồi." Giản Mạt gật đầu, cười đáp: "Được anh chăm sóc tốt như thế, sao lại không khỏe được chứ!"


Cố Bắc Thần “Ân” một tiếng, cũng không biết là hài lòng vì Giản Mạt vừa rồi nịnh nọt lấy lòng anh hay là vì hài lòng đáp lại việc thân thể cô đã tốt hơn...


Sau khi ăn cơm xong, Cố Bắc Thần lại vào thư phòng của mình, tiếp tục bận rộn như cũ. Còn Giản Mạt sau khi dọn dẹp xong chén dĩa thì liền lên lầu,  tắm rửa một lát xong thì bò lên giường nằm nghĩ.


Bởi vì việc của Sở Tử Tiêu, nên tâm tình của cô trở nên không tốt, thêm việc thân thể đang vô cùng mệt mỏi, cho nên hôm nay không còn sức để tiếp tục lấy lòng Cố Bắc Thần, quyết định tắt đèn rồi tự mình đi ngủ.


Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, cô hình như cảm thấy cả người của mình như bị ai đó ôm lấy, sau đó đầu tựa vào thứ gì đó rất rắn chắc, tựa như là khủy tay của ai đó... Giản Mạt lúc này đã ngủ rất say, nên dù có cảm giác lạ ra sao thì vẫn như cũ nhắm mắt ngủ ngon lành.


Ngày hôm sau khi thức dậy, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp cùng cái ôm quen thuộc...
"Buổi sáng tốt lành..." Giọng nói Giản Mạt còn vẻ ngơ ngác như chưa tỉnh ngủ.
Cố Bắc Thần trầm mặc, ánh mắt thâm thúy nhìn Giản Mạt.


Tuy rằng trước đây khi quyết định lấy cô  về làm vợ là vì có mục đích riêng, nhưng không thể không thừa nhận, mỗi lần nhìn cô từ trong ngực của anh tỉnh lại, thời điểm khi cô mở miệng ngọt ngào nói buổi sáng tốt lành với anh, tâm tình của anh đúng là rất thoải mái.


"Ừa. Buổi sáng tốt lành." Cố Bắc Thần vừa dứt lời, nhanh chóng xoay người lại, đem Giản Mạt đè ở dưới thân: "Tối hôm qua đã bỏ qua cho em một lần, nên chắc em vẫn còn dư thừa nhiều sức lực để cùng anh vận động nhỉ!"


Hàm nghĩa của câu nói "Dư thừa nhiều sức lực để vận động", Giản Mạt không cần suy nghĩ cũng biết đó là gì...


"Em còn đang bị bệnh đó, anh thật sự muốn làm sao?" Giản Mạt vươn hai tay ra rồi vòng qua cổ của Cố Bắc Thần, dáng vẻ yếu ớt cùng với giọng điệu đáng thương, nhưng ẩn trong đáy mắt là sự mời gọi rõ ràng.


Cố Bắc Thần tà mị cười một tiếng: "Vận động có thể giúp em ra mồ hôi, rất có ích trong việc trị bệnh..." Nói xong, Anh thô lỗ cởi bỏ váy ngủ của Giản Mạt ra, tiếp đến đem quần dưới đẩy xuống, lộ ra di vật hùng tráng... sau đó không hề báo trước tiến vào...


Bởi vì không có khúc dạo đầu đã trực tiếp đi vào, điều này khiến Giản Mạt cảm thấy có chút đau, miệng không nhịn được hừ một tiếng... Nhưng qua một lúc sau, thân thể đã bắt đầu trở nên mẫn cảm, ngứa ngáy đến khó chịu. Từng cảm xúc mãnh liệt do Cố Bắc Thần mang tới như muốn nhấn chìm cô, đưa cô đến tận sự cực lạc vui sướng...


Hai người đối với thân thể của đối phương, sớm đã quen thuộc, có rất nhiều lần Giản Mạt từng suy nghĩ qua. Cố Bắc Thần làm rất tốt vai trò của một người chồng, nhìn cũng không tệ lắm. Ít ra có thể giải quyết việc sinh lý mà không cần trả tiền, còn có được tiền thưởng nữa!


Nếu nói người đàn ông này có điểm nào không tốt, thì chính là việc anh là cậu của Sở Tử Tiêu. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân phải day dưa không ngớt với chuyện này...