Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 182: Lời chúc mừng sinh nhật thứ tư

Edit: An Triệu
Một đêm không ngủ luôn làm cho người ta cảm thấy như thời gian trôi qua dài dằng dặc, đợi không được muốn ánh bình minh sớm lên…


Giản Mạt nằm ở trên giường, trên chăn rơi lả tả những cuốn sách mà Cố Bắc Thần đưa cho cô… Rõ ràng đều là những cuốn sách mà cô chờ đợi đã lâu, giờ phút này lại đọc không hiểu.


“Ôi…” Giản Mạt than nhẹ một tiếng, con người nếu như đã sa vào trong tình yêu, cũng chỉ có thể một mình thương tâm.
Kim giây lại di chuyển một vòng, Giản Mạt lấy di động qua, lại phát hiện có hai cuộc điện thoại gọi nhỡ, còn có vài tin nhắn.


Sau khi trở về đây, cô liền ném điện thoại trên sô pha, sau đó cô cùng Cố Bắc Thần dường như một khắc cũng không thể chờ liền tiến hành công cuộc làm nóng người…


Cộng thêm lúc ấy nghỉ ngơi ở trong phòng nghỉ bên trong phòng làm việc của Cố Bắc Thần, liền tắt chuông, sau đó cũng quên mở lại, hoàn toàn không biết có người gọi đến cùng tin nhắn được gửi.
Giản Mạt nhìn xem một chút, là hai người gọi… Một là của Lý Tiểu Nguyệt, còn một cái là Sở Tử Tiêu.


Giản Mạt trước tiên cũng không nóng lòng gọi lại, chỉ bật phần tin nhắn xem trước, cũng là hai người bọn họ gửi tới.


Sở Tử Tiêu: Đối với em mà nói, là thiếu mất hai năm “Sinh nhật vui vẻ”, nhưng với anh mà nói… Mỗi một năm vào ngày hôm nay, anh đều muốn với Mạt Mạt của anh một tiếng “Sinh nhật vui vẻ”! Chỉ là, phần quà quan trọng nhất anh giành cho Mạt Nhi, bị lạc mất phương hướng… Còn có thể tìm được đường trở về hay không?


Giản Mạt nhìn tin nhắn của Sở Tử Tiêu, nếu nói trong lòng không có một chút cảm giác nào, thì đó chính là nói dối… Thế nhưng, tình yêu chính là như vậy, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không được có nửa điểm lừa dối.


Giản Mạt không hồi âm cho Sở Tử Tiêu, hiện giờ lạnh lùng mà đối mặt, với hắn mà nói… Mới là điều tốt nhất.


Mở tin nhắn của Lý Tiêu Nguyệt: Con nhóc, sinh nhật vui vẻ! Phỏng chừng cậu vì chuyện thiết kế mà đã quên mất, tớ nghĩ buổi tối sẽ cùng cậu đi ăn mừng… Gọi điện thoại cho cậu cũng không có người bắt máy, vừa nhìn là biết cậu thấy sắc quên bạn!


Giản Mạt vốn là muốn nhắn lại cho Lý Tiêu Nguyệt, nhưng ngẫm lại tâm tình của mình lúc này không được tốt, liền không muốn vì thương tâm mà nhắn tin khiến cho bạn thân cũng phải khổ sở theo.


Cuối cùng, Giản Mạt gửi một tin nhắn ngắn: Hy vọng sau này sinh nhật cậu vào mỗi năm đều có tớ, mà sinh nhật tớ, mỗi năm đều có cậu ở bên!


Lý Tiêu Nguyệt không có lập tức hồi âm, mà qua một hồi lâu, mới nhắn lại: Con nhóc, cậu với tớ sẽ bên cạnh nhau cả đời… Chẳng sợ một đời rất dài hoặc rất ngắn.
Giản Mạt nhìn tin nhắn, cười cười, cuối cùng hít vào một hơi thật sâu …


Có lẽ, hết thảy lòng tham này nên vẽ xuống một dấu chấm hết. Đơn giản là, kiên cường đi tiếp, cô mới được là cô… Mất phương hướng, sớm đã không phải là cô rồi.
Giản Mạt xoay người xuống giường, đi rót cho mình một ly nước rồi trở về, màn hình di động vừa lúc nhấp nháy…


Bởi vì lại quên bật chuông, di động chỉ im lặng nhấp nháy màn hình.
Giản Mạt buông ly nước, cầm di động mở tin nhắn, không phải Lý Tiểu Nguyệt, mà là Tô Quân Ly!
Tô Quân ly: Có rảnh không?
Giản Mạt khẽ nhíu mày, ngay sau đó trở lại bình thường: Rảnh… Đã trở lại rồi sao?


Tô Quân Ly: Ừm, vừa mới xuống máy bay liền đến nội thành… Nếu đang rảnh,thì xuống đây!
Giản Mạt nhíu mày, xuống?
Tô Quân Ly có lẽ cũng biết cô sẽ nghi ngờ, lại gửi tin nhắn tới: Anh ở đường cái đối diện Nhuận Trạch viên, nếu tiện liền xuống dưới đi, không tiện thì thôi.


Giản Mạt nhìn tin nhắn, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nhắn lại “Mười phút”, rồi đi thay quần áo.
Sắp vào đông nên ban đêm ở Lạc Thành rất lạnh, Giản Mạt mặc áo choàng lông, câu cổ nhìn về phía đối diện đường cái … Không nhìn thấy Tô Quân ly cùng xe hắn.
“Tin, tin tin!”


Đúng lúc, có tiếng còi xe truyền đến, Giản Mạt theo thanh âm nhìn lại, liền thấy một chiếc Ferrari màu đen chạy chậm ngừng ở bên kia.
Giản Mạt chạy qua, kéo cửa ghế phó lái rồi ngồi vào, đồng thời hỏi: “Sao vậy…”


Lời nói chưa kịp nói xong, khi người vừa ngồi xuống, một chiếc vòng cổ liền hiện ở trước mắt.
Giản Mạt ngơ ngẩn nhìn chiếc vòng cổ kia, máy móc hạ mi mắt, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tô Quân Ly, có chút nghi hoặc.


Tô Quân Ly ôn nhu cười, trên gương mặt tuấn dật càng là nhu hòa phảng phất gió ấm, đem hàn khí bên ngoài đều xua hết đi, “Sinh nhật vui vẻ…”
“Anh… Như thế nào lại biết?” Giản Mạt không nghĩ tới, hôm nay thế nhưng còn có thể nhận được lời chúc mừng thứ tư.


Tô Quân Ly cười, cũng không nói vì sao hắn biết, chỉ là nhướng mày nói: “Tuy rằng tặng trang sức có chút tầm thường, nhưng thời điểm anh nhìn thấy chiếc vòng cổ này, ánh mắt đầu tiên liền cảm thấy rất thích hợp với em.”
Giản Mạt vỗ hạ mi mắt, nhìn về phía mặt dây chuyền…


Lúc ấy liếc mắt một cái không chú ý, lúc này mới phát hiện, mặt dây chuyền là hai chữ M được xuyên vào dây.
“Cám ơn…” Giản Mạt thành tâm nói.
Tô Quân Ly cười, nhìn đáy mắt Giản Mạt dần dần tràn ngập yêu thích, tâm hắn hơi hơi thả lỏng, “Có thể để anh đeo cho em không?”


Giản Mạt mỉm cười gật gật đầu, vén tóc sang một bên để Tô Quân ly tiện đeo cho cô.
Tô Quân Ly tự tay mang vòng cổ cho Giản Mạt, hắn làm cho cô thấy lúng túng, toàn bộ quá trình, tay hắn cùng cổ cô đều không có mảy may tiếp xúc một chút da thịt nào…


Có tia sáng của đèn đường xuyên thấu kính xe tiến vào, chiếu vào mặt dây chuyền làm phát ra màu sắc rực rỡ.
Tô Quân Ly hơi hơi nhướng mày, “Thật sự rất hợp với em…”


Giản Mạt cũng thực thích, không chỉ có bởi vì chiếc vòng cổ quá tinh xảo, cũng bởi vì mặt dây chuyền được điêu khắc thành hai chữ M.
Tầm mắt Tô Quân ly thâm thúy nhìn hai chữ M, đây là quà sinh nhật hắn đã sớm chuẩn bị tốt, cứ tưởng rằng hôm nay sẽ không kịp tặng cho cô…


Thời gian điểm qua 12 giờ khuya, một ngày mới lại bắt đầu.
“Đã khuya rồi, vào trong đi?” Tô Quân Ly mềm nhẹ nói, “Anh rất vui vì đã có cơ hội cùng em vượt qua nửa tiếng cuối cùng của sinh nhật.”


Trong lòng Giản Mạt nói không cảm kích đó là gạt người, chính là, cảm kích này không quan hệ đến tình yêu, chỉ cô đơn lo được lo mất.
Ngày hôm sau, thời tiết Lạc Thành vẫn tốt như cũ, ánh mặt trời rất sớm liền từ hường Đông ló ra tỏa nhiệt.


Câu lạc bộ thiết kế cuối cùng của Đế Hoàng, thời khắc ánh mặt trời chiếu xuống cũng chính là lúc quảng cáo 3D từ tầng một đến tầng 78 được phát ra, toàn bộ truyền thông ở Lạc Thành đều chìm vào khung cảnh hỗn loạn… Thành công trở thanh đề tài hấp dẫn nhất ngày hôm nay.


Đương nhiên, điểm để người khác chú ý nhất vẫn là bản thiết kế tầng thứ 18 của Đế Hoàng.


Từ Tường Vũ có thể tham gia so bản thảo, đến đánh bại kiến trúc sư thiết kế nổi tiếng nhất hai công ty Harchitects, CCD, lại đến thiết kế sư Giản Mạt dựa vào quy tắc ngầm mà thượng vị… Không thể nghi ngờ, hôm nay chính là lần chứng thực cuối cùng.


Thẩm Sơ nhìn tin tức đã đưa lên bản thiết kế tầng mười, không quá giữa trưa, thiết kế mười tám tầng cũng sẽ được đưa lên…
Khóe miệng một mạt cười lạnh, Thẩm Sơ gọi điện thoại cho Cố Bắc Thần: “Giữa trưa có rảnh không?”


“Thế nào?” thanh âm Cố Bắc Thần bình tĩnh làm người nghe không ra cảm tình.
Thẩm Sơ cười cười, “Không có việc gì chỉ tìm anh cùng đi ăn cơm…”


Cố Bắc Thần đứng ở cửa sổ sát đất, sau lưng là màn hình đang phát tin quảng cáo truyền bá thiết kế hội sở Đế Hoàng, “Giữa trưa chỉ sợ không được…”
Thẩm Sơ vừa nghe, có chút thất vọng, “Vậy… Quên đi.”


Cố Bắc Thần nghe Thẩm Sơ thất vọng, mắt ưng híp lại, chậm rãi hỏi: “Tiểu sơ, hôm nay em có chuyện muốn nói với anh sao?”
Thời điểm hỏi ra những lời này, quảng cáo truyền bá hội sở đã phát đến tầng thứ mười hai …


Kế tiếp, còn có hai đoạn khác, tin tức được phát đến tầng thứ sáu… Cuối cùng là bản thiết kế 3D của tầng thứ mười tám, sẽ được phát vào thời điểm sắp đến giờ ăn trưa của mọi người!