Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 178: Thất vọng

Edit: Cố Tư Yên
Thượng Tuấn Hào nhìn bản thiết kế vẫn không nói gì, cứ nhìn chằm chằm như vậy...
Chỉ là, bởi vì góc độ cao thấp có vấn đề, Giản Mạt nhìn không thấy đáy mắt kinh ngạc và vui mừng của Thượng Tuấn Hào, môi mím càng chặt.


Khoảng chừng mười phút sau, ngay khi trái tim Giản Mạt đã sắp ngừng đập, Thượng Tuấn Hào mới ngẩng đầu nhìn về phía cô...


Giản Mạt bị ánh mắt của hắn làm cho càng trở nên thấp thỏm, cô mím môi rồi mới lên tiếng: "Vậy... Tôi biết lúc này đổi thiết kế khác rất không đúng! Thế nhưng, tôi là một nhà thiết kế, lại là lần đầu tiên hợp tác với Đế Hoàng, tôi nghĩ muốn làm ra một bản thảo tốt nhất."


Thượng Tuấn Hào thấy Giản Mạt è dè, nhưng lại nói cực kỳ nghiêm túc, khóe miệng cong lên nụ cười, "Nói thật, lúc trước khi cô tới đây, suy nghĩ của tôi đối với cô rất ác liệt."
Giản Mạt cũng đã nghĩ tới điểm này, cô tự giễu cười cười.


"Tuy nhiên, thiết kế của cô khiến tôi rất hài lòng." Thượng Tuấn Hào cười nói, "So với thiết kế lần trước, hiển nhiên, lần này sáp nhập vào nhiều nguyên tố hơn, thậm chí đánh thẳng vào tính dục vọng của con người, khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ!"


Giản Mạt nghe xong, trong mắt dần dần nhiễm vẻ vui mừng, "Vậy ý của anh là..."
"Thiết kế rất tốt, nếu dùng cái này hiển nhiên là lựa chọn sáng suốt rồi!" Thượng Tuấn Hào cười nói, sau đó đứng đưa tay ra, "Hi vọng hợp tác vui vẻ."


"Hợp tác vui vẻ!" Giản Mạt cười, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cùng Thượng Tuấn Hào bắt tay, sau đó cầm bản thảo trên bàn lên, rời đi.
Đứng ở trước thang máy, tiện tay ấn số, nghiễm nhiên không phát hiện chính mình lại ấn thang máy đi lên.


Giản Mạt nhìn logo trơn bóng của tập đoàn Đế Hoàng ở cửa thang máy, khóe miệng đang cười dần lan tràn tới đáy mắt...


Một tiếng "Đinh" vang lên, thang máy đến, Giản Mạt đi vào... Khóe miệng cô vẫn cười, nghiễm nhiên bởi vì quá mức vui vẻ, mà quên mất ấn thang máy. Thẳng đến khi thang máy khởi động đi lên, cô mới phản ứng được...


Giản Mạt vốn muốn đi ra ngoài đổi thang máy khác, thế nhưng, khi thấy con số tầng 79, vui mừng cắn môi dưới, sau đó ấn vào số "79".
Thang máy đi lên, tâm tình Giản Mạt hưng phấn không cần nói cũng biết.


Nếu như lần trước thiết kế kia là do Cố Bắc Thần bày mưu đặt kế, như vậy, có phải hôm nay thiết kế này được tán thành là hoàn toàn do công sức của cô tạo nên hay không? Nếu vậy từ giờ cô chẳng sợ sẽ không có đối thủ cạnh tranh!


Một tiếng "Đinh" vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ hưng phấn của Giản Mạt, ngay khi cửa thang máy mở... cô liền bước ra.
Thế nhưng, cô không nghĩ đến chính là, cửa thang máy có người... Còn là người không quen biết.


Giản Mạt có chút lúng túng, vừa muốn tìm cái cớ cho mình, nhưng lại cảm thấy làm vậy lại giống như đang giấu đầu hở đuôi*, cuối cùng đơn giản làm ra bộ dáng giống như không có chuyện gì, đi ra ngoài.


(*) Giấu đầu hở đuôi:  muốn giấu điều gì đó, nhưng lại vô tình để lộ ra phần nào cho người ta đoán biết được.
Người đàn ông nghi hoặc nhìn Giản Mạt, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là nhân viên của công ty...


Dù sao, toàn bộ Đế Hoàng có 79 tầng lầu, mỗi phòng đều có nhiều người như vậy, không có khả năng ai cùng đều biết ai.
Tô San sửa sang lại văn kiện, đang muốn đưa vào cho Cố Bắc Thần, thấy Giản Mạt có chút kinh ngạc, "Giản tiểu thư?"


Tâm tình Giản Mạt lúc này giống như ánh nắng sáng chói bên ngoài, liếc nhìn văn kiện trong tay Tô San, nghi vấn hỏi: "Có để ý nếu như tôi đưa cái này vào không?"


Văn kiện này cũng chỉ là văn kiện hằng ngày, Tô San mỉm cười đưa cho Giản Mạt, "Đương nhiên không để ý rồi." Cô nói, cười ái muội, nhướn mày, ra hiệu.
Giản Mạt bị ánh mắt của cô nhìn đến mức đỏ mặt, nhưng cũng không quá xấu hổ.


Ôm văn kiện, Giản Mạt gõ cửa phòng làm việc của Cố Bắc Thần.
"Tiến vào!"
Tiếng nói trầm thấp đạm mạc từ bên trong truyền đến, khóe miệng Giản Mạt cong lên nụ cười giảo hoạt, lập tức mở cửa đi vào...


"Tô San, chuẩn bị một chút tư liệu về thành phố khoa học kỹ thuật rồi đưa vào đây." Cố Bắc Thần không ngẩng đầu lên, ký nhanh ở trên một tập văn kiện.


Giản Mạt rất ít thấy bộ dáng khi làm việc của Cố Bắc Thần, người ta đều nói con người khi nghiêm túc thật sự rất mê người... Mà một người đàn ông có giá trị cao như hắn, bộ dáng lúc này... Quả thực muốn có bao nhiêu đẹp trai thì có bấy nhiêu.


Cố Bắc Thần cảm thấy có cái gì đó không đúng, hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn... Thấy là Giản Mạt, đôi môi mỏng của hắn không khỏi cong lên nụ cười tà mị, "Tại sao lại là em?"


"Không thể là em sao?" Giản Mạt nhíu mày, đem tư liệu đặt lên trên bàn làm việc của Cố Bắc Thần, sau đó liền làm ra vẻ mặt lấy lòng nói, "Thiết kế của em được thông qua rồi!"
"Sau đó thì sao?" Mực đồng Cố Bắc Thần trở nên sâu thẳm nhìn Giản Mạt hỏi.


Giản Mạt nhíu mày, có chút đắc ý, "Em chỉ dùng thời gian một ngày để thiết kế ra một tác phẩm khiến cho tổng giám đốc của công ty anh hài lòng đấy!"


Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng của Giản Mạt giống như một đứa trẻ đoạt được giải thưởng, đang chờ đợi người lớn khen kia, đôi môi mỏng không thể không cong lên nụ cười, "Hôm nay không cần đi làm sao?"


"Em đến Đế Hoàng giao bản thiết kế!" Giản Mạt nâng cao giọng, đại biểu cho việc tự mình có thể quang minh chính đại đi vào đây.
Đôi mắt như ưng của Cố Bắc Thần trở nên sâu thẳm, hắn liếc nhìn thời gian rồi nói: "Mệt không?"
"Hả?" Giản Mạt trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.


"Bên trong có phòng nghỉ..." Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng, nhưng lời còn chưa nói hết, Giản Mạt liền nghẹn đến mức đỏ mặt.


"Cố Bắc Thần, có phải anh chỉ biết dùng nửa người dưới để nói chuyện hay không?" Giản Mạt có chút tức giận, vốn định đi lên là để chia sẻ sự vui sướng cô, nhưng hắn lại chỉ muốn lên giường!


"Ồ, hóa ra bà xã rất muốn ngủ cùng anh sao?" Cố Bắc Thần nhẹ giọng chễ giễu, nhưng lại tỏ vẻ rất bất đắc dĩ nói, "Thế nhưng, chỗ này của anh còn rất chút bận, không được đâu!"
"..." Giản Mạt nhìn đáy mắt chế nhạo của Cố Bắc Thần, lập tức mặt càng đỏ hơn.


Nếu chỉ vì vấn đề "đi ngủ", thì cô quả thực đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng tức giận xinh đẹp của Giản Mạt, cong môi mỏng nói: "Chờ anh một giờ, cùng nhau ăn bữa trưa."


Giản Mạt lúc này hận không thể tìm một cái khâu để may cái miệng mình lại, cô cố gắng làm ra vẻ kiêu ngạo, cười một tiếng sau đó ôm notebook của mình đi vào bên trong phòng nghỉ.
Nằm ở trên chiếc giường to như vậy, Giản Mạt vốn không buồn ngủ.


Thế nhưng, có lẽ thần kinh mấy ngày nay quá mức căng thẳng, lúc này bởi vì bản thiết kế được thông qua, thoáng cái thần kinh đã buông lỏng xuống, vì vậy chưa đến hai phút, hai mí mắt của cô liền bắt đầu không khống chế được mà đánh nhau...


Không đầy một lát sau, tiếng hít thở đều đều đã vang vọng ở trong không gian yên tĩnh.
Cố Bắc Thần tiếp tục xử lý công việc, ngay khi Mạc Thiếu Sâm đã chuẩn bị xong, sau đó hắn ta liền gửi một bức thư thống nhất đến cho hắn...
Đúng lúc đó, có tin nhắn gửi đến.


Cố Bắc Thần mở ra, nhìn vào nội dung tin ngắn, đôi mắt như ưng híp lại, ở chỗ sâu nhất tronh đáy mắt lướt qua một tia cảm xúc bất thường.
Có một ý cười lạnh lùng, trào phúng xuất hiện ở khóe môi, Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng, đáy mắt hoàn toàn là thất vọng.


Cố Bắc Thần đứng dậy, đầu tiên là liếc nhìn cửa phòng nghỉ, thấy đã đóng cửa, lập tức đi đến đứng ở cổ sát đất... Sau đó gọi một cuộc điện thoại.
"Xác thực sao?" Đáy mắt am hiểu của Cố Bắc Thần trở nên thâm sâu, hỏi.


"Ừ." Long Kiêu trả lời, "Tư liệu tôi vừa nhìn, sau đó đã sai người đi xác định... Người đó hôm qua đã bị khống chế."
"Nói như thế nào?" Cố Bắc Thần nhíu mày hỏi.
Long Kiêu lãnh đạm nói: "Không nói thẳng là ai làm, thế nhưng tôi và cậu đều có thể đoán được."


Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần cong lên nụ cười âm u lạnh lẽo, "Thật hy vọng... Không phải cô ta!"
"Cậu định làm như thế nào?" Long Kiêu trái lại cảm thấy rất hiếu kỳ. Hai người phụ nữ, Bắc Thần kẹp ở giữa, thái độ làm việc của hắn đều sẽ biểu đạt tất cả.


Tầm mắt của Cố Bắc Thần rơi ở phương xa, càng ngày càng sâu, đáy mắt có một tia bi thương tràn ra, "Long lão đại, tôi cho cô ta cơ hội... Cũng không có nghĩa sẽ làm thương tổn Mạt nhi!"