Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 174: Bữa sáng tình yêu cảm hóa trái tim

Edit: Pey
Cố Bắc Thần nhàn nhạt khiêu khích: “Này cậu cũng biết, tôi cưới một bà xã không ra khỏi nhà mà.” Vừa nói hắn uống một ly, “Đột nhiên nhớ tới rượu? Không giống cậu cho lắm…”


Mặc Thiểu Sâm cười cười, “Đối với Tiểu Sơ như vậy, cũng không giống cậu!” khẽ ngừng chút, anh khiêu khích lại, “Này Bắc Thần, Tiểu Sơ vừa mới trở lại, sao cậu không phải vậy chứ?”


“Người luôn có cố chấp với một thứ như cậu…” Cố Bắc Thần mặt mũi sa sầm, “Giống như lúc còn bé, tôi thích cái mô hình kia, cho đến bây giờ vẫn còn nhớ…Nhớ đến mô hình đó đã đem đến bao nhiêu vui vẻ?” ngừng lại hắn nhìn Mặc Thiểu Sâm.


Mặc Thiểu Sâm là người thông minh lại là một luật sư có tiếng, trong tình huống khó khăn luôn ép bản thân giữ tỉnh táo…Cố Bắc Thần nói lời này là có ý gì, dĩ nhiên anh hiểu.
“Là vì bà xã nhà cậu hay là vì JK?” Mặc Thiểu Sâm hỏi.


Cố Bắc Thần híp mắt nhìn môi mím lại toát ra tà khí không trả lời.
Mặc Thiểu Sâm không hỏi nữa, cũng không cần thiết hỏi nữa, giơ cao cái ly rỗng cho phục vụ rót thêm, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, “Bắc Thần…dù có thế nào đi nữa…đừng làm tổn thương đến cô ấy.”


Mặc Thiểu Sâm nói xong ra hiệu cho phục vụ rót thêm một ly nữa…
Trong quán bar hương rượu tràn ngập say luyến trong không gian, tiếng nhạc dịu êm như phòng thu âm, cái bi thương thoang thoảng khiến người người như say như mộng.


Cố Bắc Thần hơi mím môi cười, nụ cười không có cảm xúc, chỉ thấy môi hắn khẽ nhấp nháy: “Là làm thế nào?”


Một câu nhẹ nhàng khiến người khác không hiểu rõ ý của hắn…Là thế nào mới gọi là tổn thương? Là như thế nào … e rằng chỉ có Cố Bắc Thần mới hiểu bản thân hiểu được!
Mặc Thiểu Sâm nhìn chằm chằm hắn, đem ly rượu uống cạn.


Cố Bắc Thần không có khuyên, chỉ cùng với anh ta uống, ngửa đầu đem toàn bộ rượu vào trong miệng…Giờ phút này bóng hình xuất hiện trong đầu hắn đã không còn là Thẩm Sơ mà là Giản Mạt chiếm trọn tâm trí hắn.
***


Giản Mạt đang phác họa bản thiết kế, khuya hôm nay nhất định phải làm xong phác thảo mới được, ngày mai còn phải làm hiệu ứng 3D, có thể nói ngay cả thời gian ngủ cô còn không có.
Dù có như thế tinh thần cô vẫn tỉnh táo vô cùng…


Lùi bước không phải thừa nhận chính mình sao chép, chẳng qua không hy vọng sự ‘trùng hợp’ để cho người mình quan tâm mà khinh thường được.


Cùng dưới bầu trời đêm, có người bận rộn có người điên cuồng và cũng có người ung dung ngày qua ngày… Hiển nhiên, cũng có người trầm luân ở trong thế giới màu đen, một đi không trở lại.
***


Ánh sáng của máy tính chiếu rọi lên mặt của Thẩm Sơ, cô xem một lượt các tấm hình, cầm cái điện thoại lên gọi cho một người: “Cô ta không có hoài nghi gì chứ?”


“Chuyện là như vầy, thường thường có người bị hướng dẫn vào một cái ý tưởng nào đó, cho dù biết rất rõ ràng đó không phải sự thật cũng cảm thấy kém hơn vài phần…” giọng một cô gái vang bên đầu dây kia truyền tới, “Huống hồ căn cứ vào bản phác thảo thiết kế của cô ta lại khiến cô ta cảm thấy bản thân bị trùng ý tưởng.”


Thẩm Sơ cười cười nằm tựa trên ghế, tầm mất rơi vào tấm hình cuối cùng…


Trong tấm hình chụp rõ Thẩm Sơ đẩy cuốn tạp chí cho Ada nhìn bộ dạng kết hợp với tưởng tượng rất hợp với tình huống ‘Tôi muốn mua bản quyền của cô’ vậy, thường thì mọi người sẽ lãng quên mục đích vốn có của nó.


Với lại truyền thông báo chí khẳng định rất thích thú với tin tức về Giản Mạt.
“Chỉ cần qua thứ hai mục đích của cậu sẽ được như ý nguyện.” cô gái kia cười nói, “Có điều nếu như cậu muốn chơi đùa cô ta một chút, có thể ngày mai thả tin tức ra…”


Thẩm Sơ không nói gì, buổi trưa lúc ấy cô biết Bắc Thần đi thành phố A…
Phát tán những tấm hình này ra trước hay đợi sau khi tập đoàn Đế Hoàng đưa ra quảng cáo tốt hơn?
Là con người có ai mà chẳng muốn đứng ở đỉnh cao sau đó đẩy một cái trượt chân té đó mới tàn nhẫn!


“Ngày mai tớ sẽ về nước Mĩ rồi, sau này cũng không có trở về…” cô gái bên kia ngừng tạm, “Bất quá tớ sẽ chú ý đến tin tức ở Lạc Thành.”


Thẩm Sơ ngắt điện thoại, đôi mắt đẹp híp lại… Một thân bại danh liệt thậm chí còn ‘ăn cắp’ phác thảo người khác, để xem cô còn gì để Bắc Thần thích nữa?


Bắc Thần làm phụ thiết kế xây dựng, cuối cùng cũng không có ai biết hắn xuất thân từ UCL… Chỉ vì thiết kế của mình mà bị người bên cạnh sao chép giành được giải thưởng mà hắn ta cũng không có trả thù và cũng không đề cập đến UCL.


Thẩm Sơ cười có vẻ âm lãnh, nhưng ngay sau đó đem hình từ trong email lưu về USB rồi cất kỹ trong túi của mình sau đó mới đi tắm.
***


Sáng sớm tinh mơ trong lành những đám mây ấm áp dày cộm lặng lẽ bơi bơi trong tia nắng, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh khe khẽ chạm vào người Giản Mạt, đem một vầng sáng mỏng bao quanh cô.
Giản Mạt cử động xoa xuýt cái cổ cứng đờ, sau đó cầm bút tiếp tục ‘hành nghề’…


Một tiếng kêu nhỏ truyền đến, Giản Mạt cũng không coi tin nhắn mà là cố gắng làm xong bản vẽ sau đó mới nghỉ ngơi cầm xem điện thoại.
G tiên sinh: một bữa ăn sáng cho một ngày đầy năng lượng.


Giản Mạt nhìn những lời này khóe miệng không khỏi cười ngọt ngào…Cô mấp máy môi, trong đầu tưởng tượng cảnh Cố Bắc Thần nghiêm túc nhắn cái tin này.
“Leng keng!”
Giản Mạt đang định trả lời tin nhắn cảm ơn mỗ lạnh lùng nào đó đột ngột chuông cửa vang lên…


Cô cầm di động ra mở cửa, không có suy nghĩ nhiều, người biết cô ở đây cũng chỉ có người thân cận của Cố Bắc Thần.
Giản Mạt mở cửa ra nhìn nhân viên phục vụ là một cậu bé trai ngẩn người, “Xin hỏi cậu là…”


“Quý khách, đây là phần ăn sáng mà cô đặt, tổng cộng là mười ba đồng!” cậu bé trai từ trong hộp giữ ấm lấy ra đồ ăn giơ ra.
Giản Mạt ngây người, cô có gọi đồ ăn sáng đâu?
Đúng lúc tin nhắn lại tới, Giản Mạt theo quán tính mở tin nhắn ra xem.


G tiên sinh: bữa ăn sáng tiền chính mình phó!


Cô nhìn ra được nội dung tin nhắn toát ra cao ngạo của hắn, trong lòng Giản Mạt như bôi đường bôi mật trát vào con tim vậy, “À cậu chờ một chút, tôi đi lấy tiền…” Cô xoay người vào trong lấy ví tiền thanh toán thức ăn cho cậu bé trai, “Cảm ơn cậu, không cần thối lại.”


Cậu bé trai đó cầm hai mươi đồng trong tay nói cảm tạ quý khách sau đó rời đi.
Giản Mạt để thức ăn trên bàn trà, mở hộp ra thì có một chén cháo một ngăn bánh bao hấp.
Một bữa sáng đơn giản, nhưng cô lại thấy đây là món ngon nhất trên thế giới, làm cô không nỡ cắn một ngụm lên nó.


Giản Mạt đi rửa mặt sau đó bưng cháo chụp selfile lại gửi cho Cố Bắc Thần kèm theo ghi chú: cám ởn ông xã về bữa ăn sáng nha!
Cố Bắc Thần đang định từ Đông Hải qua Nam Hải để xem Tọa Kiều, mỗ lạnh lùng vừa tiến vào thang máy đột ngột tin nhắn điện thoại rung lên.


Hắn mở ra xem thấy cô ấy chụp selfile biểu cảm ăn cháo rất ngon, không khỏi phì cười.
Tiêu Cảnh đứng một bên nhìn hắn như người ngoài hành tinh đang cười hề hề, lia mắt qua màn hình điện thoại Cố Bắc Thần đang xem… Chậc chậc không cần đoán cũng biết nhất định là Giản Mạt nhắn tin tới rồi.


Thang máy đã tới tầng hầm bãi giữ xe, Tiêu Cảnh ngồi vào chỗ lái xe chợt điện thoại vang lên, anh nhận máy nghe người bên kia báo cáo, cuối cùng mới lên tiếng: “Trực tiếp gửi qua email cho tôi.”
Dứt lời anh cúp điện thoại không tới một phút trong email đã có thư đến.


Tiêu Cảnh xem xong mới quay đầu nói với Cố Bắc Thần: “Thần thiếu, cô Giản đến thành phố A có liên quan đến một tòa tạp chí…”
Cố Bắc Thần nhíu mày nhìn Tiêu Cảnh.
Ngoài tạp chí Thiên Lý Chi Ngoại ra…Còn có chuyện gì mà hắn không biết chứ?


Tiêu Cảnh nhìn ra suy nghĩ của Cố Bắc Thần, mặt nghiêm túc nói: “Cái tạp chí kia nói bản thiết kế của cô Giản làm…” anh ngừng một chút sau đó nói tiếp, “Mấu chốt vấn đề của bọn họ nói bản thiết kế đó đã làm cách đây một tháng trước!”


Ngụ ý nói Giản Mạt có thể liên quan đến chuyện sao chép tác phẩm người khác…