Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 170: Bao trọn, mua quần áo!

Edit: An Triệu
Giản Mạt yên lặng thừa nhận sự đòi hỏi điên cuồng của Cố Bắc Thần, một lần lại một lần công kích làm cô đau đớn nhưng cũng rất khoái lạc…


Loại chuyện này trong nháy mắt cảm giác giống như rơi xuống địa ngục, trong nháy mắt lại giống như bay lên thiên đường, Giản Mạt ở thời điểm cuối cùng, chỉ cảm thấy cả người rã rời, hôn mê bất tỉnh!
Đêm đến, bởi vì trong lòng của cả hai, ai cũng đều che đậy tâm sự mà trở nên lạnh lẽo.


Bởi vì trở ngại ở thành phố A, bình minh so với buổi tối ở Lạc Thành sớm hơn nửa tiếng…
Hơn nữa Giản Mạt bị Cố Bắc Thần lăn qua lộn lại cả đêm, cuối cùng vẫn không chịu nổi cái loại đau nhức cùng hưng phấn mà ngất đi. Cho nên, thời điểm đồng hồ sinh học vang lên, cô hoàn toàn không tỉnh lại.


Cố Bắc Thần cơ hồ một đêm không ngủ, ôm thân thể mềm mại kiều diễm của Giản Mạt, hắn cau mày.


Ngày hôm qua dự định vốn là đến Lạc Thành cùng Giản Mạt qua một đêm, ngày hôm sau sẽ ngồi máy bay về thành phố Đông Hải… Nhưng tạm thời có chuyện ngoài ý muốn, hôm nay hắn chỉ có thể từ thành phố A trở về.
Nhìn thời gian, đã là 8 giờ sáng, Giản Mạt hoàn toàn không có ý định tỉnh lại.


Cố Bắc Thần nhẹ nhàng rút cánh tay về, đứng dậy sau đó muốn đắp chăn cho Giản Mạt… Lại nhìn thấy trên cơ thể cô nơi nào cũng đều có dấu vết “thành quả chiến đấu” của mình, chỗ sâu nhất trong đôi đồng tử đen có một tia áy náy lướt qua.


Tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo, Cố Bắc Thần cầm di động cùng ví tiền, đồng thời có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến…
Phản ứng thứ nhất của Cố Bắc Thần chính là nghĩ rằng người đến là Tô Quân Ly!


Xem ra… Cần thiết phải cảnh cáo tam thiếu Tô gia một chút, Giản Mạt là người đã có chồng!
Mở cửa, Cố Bắc Thần vừa mới muốn nói chuyện, nhưng nhìn đến người ở cửa, hơi hơi sửng sốt một chút…


Phục vụ khách sạn thấy trước mắt là một nam nhân, đáy mắt lướt qua kinh ngạc, thế nhưng sau đó lại tươi cười theo chức nghiệp, “Chào ngài, cái này là do Tô tiên sinh sai người đưa tới cho Giản tiểu thư.”
Cố Bắc Thần rũ mắt nhìn xuống, túi xách mang logo Chanel.


Mắt ưng híp lại, Cố Bắc Thần đạm nhiên mở miệng nói: “Không cần… Tặng cho cô.”
Phục vụ khách sạn có chút kinh ngạc, “Hả?”
“Nghe không hiểu sao?” Cố Bắc Thần lạnh lùng mở miệng, “Không thích liền trực tiếp ném đi!” Dứt lời, người nào đó đã trở về phòng, đóng cửa cái "rầm".


Phục vụ khách sạn cứng đơ ở cửa nửa ngày không phản ứng lại, thẳng đến khi cánh tay cầm túi xách có chút mỏi, cô ta mới lấy lại tinh thần… Rồi mới cầm túi xách xoay người rời đi.
Chỉ là, đi không được vài bước, cô ta lại quay đầu nhìn…


Đây chính là túi da kiểu dáng mới nhất của Chanel đó nha… Nói không cần liền không cần, kẻ có tiền quả nhiên không thể hiểu được!
Thời điểm Giản Mạt tỉnh lại cũng đã sắp 10 giờ, toàn thân cô giống như bị nghiền nát, đau nhức đến động một cái cũng nhíu mày.


Hơi hơi xoay người, một bên trống không… Giản Mạt nhìn gối đầu còn hiện ra một vết lõm vào, trong lòng có chút mất mát.
Nếu không phải thân thể phản ứng, cô cũng cho rằng chuyện tối hôm qua hết thảy đều là giấc mộng!


Giản Mạt than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng chớp mi mắt chuẩn bị cầm di động xem thời gian… Chính là, vừa xoay người, cũng là lúc đối diện với ánh mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần.


Một cái giật mình, Giản Mạt bỗng nhiên ngồi dậy, “Anh sao lại ở chỗ này?” Cô theo bản năng hỏi ra lời, nhưng hỏi xong liền hối hận, hận không thể cắn lưỡi chính mình.
Quả nhiên, cô đúng như Cố Bắc Thần nói…Cô không biết cách nói chuyện!
Khóc ra nước mắt!


Khóe miệng Giản Mạt run rẩy cười có chút khó coi, ở tầm mắt lạnh băng của Cố Bắc Thần mà lấy lòng nói: “Em còn tưởng rằng anh đi rồi, cho nên…”


“Hừ!” Cố Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, nếu không phải vừa nhìn thấy cô tỉnh lại, đối với vị trí hắn nằm trống không mà buồn bã thương tâm, xem hắn có phạt chết cô hay không!
“Rời giường!” Cố Bắc Thần lạnh lùng nói ra.


Giản Mạt quyết định ngoan ngoãn nghe lời, cũng mặc kệ trên người không mặc gì, kéo thân thể đau nhức định vào phòng tắm… Thế nhưng, bởi vì tối hôm qua quá mức điên cuồng, cho nên dáng đi lúc này của cô đặc biệt kỳ lạ.


Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng của cô, lập tức nhíu mày kiếm, môi mỏng mím chặt thành một đường, cái gì cũng không nói, tiến lên chặn ngang đem Giản Mạt ôm lên…
“A!” Giản Mạt sợ hãi kêu lên một tiếng, tay nhỏ vội vàng bắt được quần áo Cố Bắc Thần.


Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm thúy nhìn Giản Mạt, đáy mắt cô phản xạ ra chút ỷ lại… Cảm xúc nhỏ này, thoáng làm hắn sung sướng.


Đem Giản Mạt ôm vào phòng tắm, thả cô vào trong nước sau đó liền chuẩn bị tắm giúp cô… Cả quá trình cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tối hôm qua mặc kệ như thế nào, hắn cũng có chút quá bạo lực.
Nhưng Giản Mạt đâu dám cho Cố Bắc Thần tắm giúp cô?


Quay đầu lại hai ba lần, lỡ may hắn lại bị tinh trùng xông lên não thì làm sao bây giờ?
Thân thể cô thật sự không chịu nổi hắn lại như tối hôm qua mưa rền gió dữ lăn lộn một trận như vậy đâu…
“Em tự tắm là được rồi.” Giản Mạt cắn môi, có chút ủy khuất.


Cố Bắc Thần nhìn dáng người lả lướt dưới mặt nước, chỉ cảm thấy có một cổ nhiệt lưu ở trong thân thể dần dần dâng lên.


Nếu là ngày thường, hắn khẳng định trực tiếp vác súng ra trận… Nhưng tối hôm qua hắn có bao nhiêu bạo lực hắn cũng rõ ràng nhất, cũng biết lúc này Giản Mạt mặc dù đau nhưng lại ẩn nhẫn không lên tiếng.
“Nhanh lên…” Cố Bắc Thần giả vờ lạnh nhạt nói hai chữ, xoay người ra khỏi phòng tắm.


Giản Mạt bĩu môi, “Quỷ kiêu ngạo!”
Ngâm nước ấm một lát, Giản Mạt mới cảm giác thoải mái một chút. Cô cũng không dám ngâm lâu, một bên chà lau thân thể, một bên nghĩ Cố Bắc Thần tối hôm qua vì sao lại ở thành phố A, thậm chí đến sau cô hơn ba giờ!


“Mặc quần áo vào!” Cố Bắc Thần thấy Giản Mạt bọc khăn tắm đi ra, vẫn như cũ đạm mạc mở miệng.


Giản Mạt vốn dĩ bởi vì chuyện “sao chép” mà tâm tình không tốt, Cố Bắc Thần đột nhiên xuất hiện lại quấy rầy kế hoạch của cô, làm cô càng ấm ức… Nhưng lại không thể nói, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc quần áo, cùng Cố Bắc Thần rời khách sạn.


Giản Mạt âm thầm thở dài, cũng may hôm nay Tô Quân Ly tương đối vội… Nếu không, hai người đàn vì cô mà vung tay đánh nhau thì làm sao bây giờ?
Hồng nhan họa thủy* là gì… tuy rằng cô thấy mình cũng có chút nhan sắc, nhưng như vậy vẫn cảm thấy quá ngượng ngùng!


(*) Hồng nhan họa thủy: Người phụ nữ đẹp là nguồn gốc của tai họa.
Giản Mạt tự sướng, khóe miệng cũng không thể khống chế mà giương lên…


Cố Bắc Thần lái xe, nhẹ liếc mắt nhìn Giản Mạt, cười lạnh nói: “Đang nghĩ anh khi nào thì đi?” Hắn nhướng mày, “Hay là đang cảm thấy may mắn vì không gặp phải Tô Quân Ly sao?”


“…” Giản Mạt thu khóe miệng đang cười, nhìn về phía Cố Bắc Thần, bĩu môi nói, “Tùy anh nghĩ như thế nào…” Cô không muốn giải thích, quay đầu đi nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, “Dù sao, những lời em nói cũng đều sai!”


Lời nói này làm Cố Bắc Thần tức giận, “Giản Mạt”, Hắn đột nhiên quát lên, ngừng một lát, mới nói, “Em có phải rất muốn ly hôn với anh hay không?”
Giản Mạt liền giật mình, nhìn về phía Cố Bắc Thần.


Cố Bắc Thần chỉ nhìn mắt cô, “Nếu đúng là như vậy, anh có thể trước tiên suy xét kết thúc quan hệ của chúng ta …”


Trái tim Giản Mạt trầm xuống, nhưng trên mặt lại là biểu tình vô tâm vô phế, “Chậc chậc, Thần thiếu muốn ly hôn cứ việc nói thẳng thôi, như thế nào lại thành suy nghĩ của em? Em và anh ly hôn thì coi như em chỉ thiếu một đại kim chủ thôi!”


Cố Bắc Thần không nói gì, chỉ là ánh mắt sâu thẳm lại nhìn vào mắt Giản Mạt, ngay sau đó ở giao lộ xoay tay lái, xe ngừng hẳn ở bách hóa Hoa Tây.
Giản Mạt khó hiểu nhìn Cố Bắc Thần, rồi mới nhìn bảo vệ đứng ở cửa, cuối cùng tầm mắt dừng ở cái bảng thông báo thật to…


Nội dung chủ yếu là… Cửa hàng ngừng kinh doanh!
“Xuống xe!” Cố Bắc Thần ra mệnh lệnh nói.


Giản Mạt càng thêm nghi hoặc, nhìn Cố Bắc Thần nhưng không động đậy… Tuy rằng nơi này là thành phố A, thế nhưng, Cố Bắc Thần là một doanh nhân, bị truyền thông bắt được bọn họ ở cùng nhau, tin tức sẽ truyền đến tận Lạc Thành nha!
“Chúng ta muốn… làm cái gì?” Giản Mạt ậm ừ hỏi một câu.


Cố Bắc Thần cởi bỏ đai an toàn, lãnh đạm nhìn cô nói: “Đã bao trọn… Mua quần áo!”