Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 168: Nguyên tắc, nó phụ thuộc vào ai?!

Editor: Nam Cung Tử Uyển
Thành phố Đông Hải, trong quán rượu Lâm Hải, Mạc Thiếu Sâm nhìn Thẩm Sơ uống hết chén rượu này đến chén rượu khác... Hắn không ngăn lại, nhưng cũng không cùng uống.


“Thiếu Sâm, tất cả mọi chuyện đều không thể trở về như ban đầu nữa có phải hay không...” Thẩm Sơ tự giễu cười, lại cầm một chén rượu lên, sau đó ngửa đầu đổ hết vào trong miệng, “Tối hôm qua anh ấy cũng không đến tìm em, không có! Trước đây không phải như thế...”


Ánh mắt thâm thúy của Mạc Thiếu Sâm nhìn Thẩm Sơ, “Ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi!”
Thẩm Sơ đỏ mắt, “Cho nên, anh ấy đã không còn yêu em nữa, có phải hay không?”


Mạc Thiếu Sâm không trả lời, bởi vì hắn không có cách nào trả lời... Hắn nhìn không hiểu tâm tư của Bắc Thần, cho tới bây giờ vẫn không thể nào hiểu được.


“Vì sao, vì sao?” Thẩm Sơ khổ sở ngửa đầu, không muốn đem sự nhu nhước của chính mình bộc lộ ra hết, “Thiếu Sâm, có phải Bắc Thần thích người khác rồi hay không?” Trong lời nói của cô lộ ra tia hèn mọn, “Em không nên trở về đây mới phải...”


Ánh mắt thâm thúy của Mạc Thiếu Sâm nhìn Thẩm Sơ, cô lớn lên rất đẹp, thế cho nên dù cho có say, vẫn giữ được tư thái của một mỹ nhân, “Tính nguyên tắc của Bắc Thần rất mạnh, em không phải là không biết.” Hắn dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục nói, “Tối hôm qua anh đã nói rồi, em không muốn đi tìm cậu ta, nhưng mà thực chất em vẫn muốn đi.”


Thẩm Sơ nghe xong, vẻ mặt ủy khuất nhìn Mạc Thiếu Sâm, “Anh ấy có phải nghĩ rằng em trở về đây là bởi vì JK?”
“Vậy là em sao?” Mạc Thiếu Sâm ngưng mắt hỏi.


Thẩm Sơ nhìn Mạc Thiếu Sâm, nhìn một lúc lâu, mới “Ha hả” cười lên một tiếng... Cô không trả lời, chỉ cầm chén rượu lên, tiếp tục uống.


Mạc Thiếu Sâm nhíu mày, đoạt lấy chén rượu của cô, lạnh giọng nói: “Thẩm Sơ, nếu như em còn yêu Bắc Thần, vậy tìm cậu ấy trở về đi... Sức lực trước kia của em đi đâu hết rồi?” Hắn cười lạnh, “Thế nào, hiện tại em làm cho ai nhìn? Anh sao?”


Đôi mắt đẹp của Thẩm Sơ có chút đang say nhìn Mạc Thiếu Sâm, bị sự lạnh lùng trên mặt hắn làm cho hoảng sợ.


Mạc Thiếu Sâm và Cố Bắc Thần đều thích Thẩm Sơ, nhưng mà, Thẩm Sơ lại coi trọng Cố Bắc Thần... Trong vòng luẩn quẩn này, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, Thẩm Sơ tự nhiên cũng rất rõ ràng.
Bao gồm hiện tại, Mạc Thiếu Sâm cũng chưa buông tay Thẩm Sơ...


Chỉ là, so sánh trong với tình yêu, hai người là bạn bè với nhau, hắn không có cách nào đối địch với Bắc Thần!
Mạc Thiếu Sâm lấy tiền trong ví ra, kẹp trong cuốn sổ thanh toán, sau đó nắm lấy cổ tay Thẩm Sơ, kéo cô ra ngoài...


“Buông em ra!” Bước chân Thẩm Sơ có chút lảo đảo, bị Mạc Thiếu Sâm kéo càng lảo đảo, cô phải đi nhanh mới có thể đuổi kịp bước chân của hắn, “Mạc Thiếu Sâm...”
Mạc Thiếu Sâm không để ý đến Thẩm Sơ, chỉ kéo cô ra khỏi quán bar...


Ban đêm gió biển thổi qua rất mát, mặc dù thành phố Đông Hải ấm áp hơn Lạc Thành, nhưng tới ban đêm, nhất là nhưng nơi ở gần bờ biển, thì khí hậu đều rất lạnh.Thẩm Sơ rùng mình một cái, cảm giác say cũng thanh tỉnh một chút, đẩy Mạc Thiếu Sâm ra, trên mặt hoàn toàn là tức giận, “Em làm cho ai nhìn cũng không cần anh quản... Mạc Thiếu Sâm, anh không có quyền đó!”


Dứt lời, Thẩm Sơ định quay người trở về...
Mạc Thiếu Sâm túm lấy cô, lạnh lùng nói: “Em đừng chờ đợi một điều sẽ không bao giờ trở về để tranh thủ sự áy náy của Bắc Thần nữa... Thẩm Sơ, Bắc Thần muốn gì, em có biết không?”


Thẩm Sơ bị Mạc Thiếu Sâm hỏi như vậy liền trở nên sửng sốt, đôi mắt trong suốt mờ mịt nhìn hắn.
Môi Mạc Thiếu Sâm mấp máy, lời vừa tới miệng cuối cũng không nói ra được... Nếu như chuyện lần này thực sự có liên quan đến cô, quan hệ giữa Bắc Thần và Thẩm Sơ nhất định sẽ rất tồi tệ?


Bắc Thần đối với tiểu Sơ giữ một khoảng cách rất nhất định... Là vì Bắc Thần không muốn để cho tình thế trở nên ngượng ngập, hay là vì điều gì khác?
Đêm đến, bởi vì máy bay hạ cánh mang đến thanh âm rất lớn cho nên tâm trạng cũng có chút nặng nề.


Bởi vì đi cùng Tô Quân Ly đến thành phố A, cho nên Giản Mạt và anh đều ở cùng một khách sạn năm sao.
Giản Mạt hiện tại có thẻ phụ thuộc của Cố Bắc Thần, có thể nói cô chính là một nữ nhân giàu có vô hình...


Đáng tiếc, cô sợ khi dùng thẻ của Cố Bắc Thần thì hắn sẽ biết cô không ở Lạc Thành... Cũng không có ý gì nhưng vẫn phải nhờ Tô Quân Ly sắp xếp tất cả mọi thứ.


“Sửa soạn một chút, nửa giờ sau anh đến tìm em... Cùng đi ăn cơm?” Tô Quân Ly dẫn Giản Mạt vào trong phòng, sau đó nói, “Anh ở phòng bên cạnh!”
Giản Mạt gật đầu, cũng không có ý định từ chối.


Thành phố A còn lạnh hơn Lạc Thành, cảm giác giống như đã đến mùa đông... Bên ngoài cây cối cũng đã rụng lá trụi lủi, có chút tiêu điều.
Sau khi sửa soạn xong, Tô Quân Ly nghĩ sẽ không ra ngoài ăn vì bên ngoài rất lạnh, cho nên anh và Giản Mạt giải quyết bữa tối trực tiếp ở khách sạn.


“Sáng mai anh sẽ đi diễn tập thử piano, em có muốn đi cùng không?” Khi Tô Quân Ly đưa Giản Mạt tới cửa phòng, mới mở miệng hỏi.
Giản Mạt lắc đầu, “Em không đi đâu... Em muốn đi tham quan xung quanh một chút.”


Tô Quân Ly nhìn ra Giản Mạt lần này tới thành phố A nhất định là có việc, cũng không hỏi nhiều, liền gật đầu, “Vậy em ngủ sớm đi!”
“Ừm, chúc ngủ ngon!”
“Chúc ngủ ngon!” Tô Quân Ly nhìn Giản Mạt tiến vào phòng, sau đó mới trở về phòng của mình...


Giản Mạt không ngủ, tắm rửa một cái sau đó liền mở máy tính ra, tra về《quan điểm thiết kế》của các tòa soạn tạp chí có liên quan... Cuối cùng chuyển sang diễn đàn của thành phố A, cũng không phát hiện được gì.


Bởi vì《quan điểm thiết kế》một tháng sau sẽ liết kê những vấn đề mới, nhưng cũng không được nhiều người ưa thích, và không gây ra sự chú ý cho tất cả mọi người...... Vì vậy cho nên Giản Mạt không phát hiện được cái gì.


Có chút vô lực đóng máy tính lại, Giản Mạt nằm ở trên giường lớn mềm mại, đột nhiên rất nhớ Cố Bắc Thần...
Nếu như hắn biết chuyện này, sẽ tin cô vô điều kiện, hay sẽ nghĩ cô chỉ đang sao chép, sau đó xem thường cô hay không?


“Anh ta nhất định sẽ xem thường cho xem...” Giản Mạt bĩu môi, Cố Bắc Thần sẽ không quá coi trọng thiết kế của cô!
Giản Mạt khẽ thở dài một tiếng, người ta dù gì cũng đi ra từ UCL, hơn nữa còn ra cùng với Thẩm Sơ...


“Thật đáng ghét!” Giản Mạt mắng một câu, cảm giác mình ăn giấm chua nhiều đến mức sắp xót ruột đến nơi rồi.
Kéo chăn trùm kín lên đầu, Giản Mạt định đi ngủ... Tất cả chuyện này để ngày mai tính sau!


“Tinh” một tiếng vang lên, Giản Mạt giật mình bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó không thể chờ đợi, nhanh chóng lấy di động đặt trên tủ đầu giường xuống...
Có tin nhắn, cô vội vàng mở ra... là tin nhắn của Đường Hạo Dương gửi đến.


Đường Hạo Dương:: Tạp chí được ra cùng ngày với báo ngày và báo hàng tuần.
Giản Mạt nhíu mày, nếu như là Tường Vũ đặt, đạo diễn nhất định sẽ có một bản tương tự... Nếu như không phải do đạo diễn, vậy rõ ràng có người cố ý.
Người này là ai?


Toàn bộ văn phòng của nhà báo và tạp chí đều được phân phối thống nhất mỗi người một bàn làm việc, theo sự thật... hình như không có ai có khả năng hãm hại cô mới phải?


Huống chi, trừ phòng thiết kế và Du tổng, cùng với những người tham gia hội thảo của Đế Hoàng, thì không còn người nào nhìn thấy bản thiết kế của cô.


Ngành nào cũng có các quy tắc riêng của nó, hơn nữa tập đoàn Đế Hoàng đảm báo rất nghiêm ngặt các bản thảo, tuyệt đối sẽ không có người nào dám tiết lộ bản thiết kế của cô ra ngoài...


Giản Mạt cảm giác dung lượng não của cô thật sự là không đủ dùng, suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu, đúng là muốn khóc vì sự ngu xuẩn của chính mình!
"Tinh" tiếng vang lại lần nữa lướt qua, Giản Mạt cho rằng là của Đường Hạo Dương, nhưng vừa mở tin nhắn ra nhìn, lại là của Cố Bắc Thần.


G tiên sinh: Còn chưa ngủ sao?


Giản Mạt bởi vì đang lo việc thiết kế cho nên tâm tư cả ngày hôm nay đều không đặt trên người Cố Bắc Thần, cũng không có suy nghĩ sâu xa chuyện hai hôm trước cô nhắn mấy cái tin kỳ cục đến cho hắn, lập tức trả lời: Vừa tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ngủ... Nếu như có chồng ở đây thì tốt biết mấy.


G tiên sinh: Ừ.
Giản Mạt nhìn một chữ “Ừ” kiêu ngạo kia, bĩu môi lại, còn chưa trả lời tin nhắn, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa.
“Cốc cốc!”


Ngón tay thon dài của Cố Bắc Thần nâng lên gõ lên cánh cửa phòng màu nâu, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị mang một vẻ chờ mong, khóe miệng nâng lên một nụ cười tà mị.