Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 152: Hai chân tướng

Editor: Nam Cung Tử Uyển  (@editor_CoTuYen)
“Xin hỏi cậu là...” Bác sĩ Vương nhìn Tiêu Cảnh, có chút nghi ngờ hỏi.
Tiêu Cảnh mỉm cười, “Tôi là trợ lý của chồng Giản tiểu thư!”


Bác sĩ Vương vừa nghe thấy, lập bừng tỉnh “À” một tiếng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ông không khỏi nhíu mày, “Tiểu Giản kết hôn rồi sao? Chuyện này xảy ra khi nào?”


“Được một thời gian rồi...” Tiêu Cảnh trả lời qua loa, sau đó lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho bác sĩ Vương, “Cái này là sổ tiết kiệm, nếu có trái tim thích hợp, mong rằng bác sĩ Vương đừng lo lắng về chi phí.”


Bác sĩ Vương nhìn số tài khoản, mắt không khỏi sáng lên, “Có cái này, tiểu Giản sẽ không cần lo lắng về tiền thuốc men của Tô Mặc nữa rồi...” Ông có chút vui mừng nói, “Tiểu Giản đúng là gả được cho người chồng tốt a!”


Tiêu Cảnh cười cười, “Mặt khác, sự việc ngày hôm nay mong bác sĩ Vương giữ bí mật giúp tôi...”
“Vì sao vậy?” Bác sĩ Vương không hiểu.


Tiêu Cảnh nói dối không thèm chớp mắt: “Giản tiểu thư gần đây bận việc ở UCL, vì muốn gây áp lực cho cô ấy, ông chủ của tôi không muốn để cho cô ấy vì chuyện này này mà buông lơi!”


Bác sĩ Vương vừa nghe, vội vàng gật đầu... Bởi vì cùng Giản Mạt tiếp xúc đã lâu, cũng có nghe qua cô là nhà thiết kế kiến trúc, muốn đi UCL đào tạo chuyên sâu.


Tiêu Cảnh nói như vậy, một chút hoài nghi của bác sĩ Vương cũng không có, còn bảo đảm nói: “Ông chủ của cậu nếu có ý như vậy... Yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý thỏa đáng.”
“Phiền bác sĩ!” Tiêu Cảnh gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi bệnh viện.


Sau khi trở về Đế Hoàng, Cố Bắc Thần đang tổ chức một cuộc họp qua video... Đợi đến khi hắn xong việc thì đã buổi trưa.


“Thần Thiếu...” Tiêu Cảnh nói, “Gần đây bệnh tình của bác Tô không có chuyển biến tốt, nếu như không thể tìm được một quả tim thích hợp để thay thì nội tạng sẽ dần bị suy kiệt. Bởi vì bây giờ vẫn chưa tìm được quả tim thích hợp... Cho nên, chi phí ở bệnh viện kia, đều là Giản tiểu thư dùng tiền sinh hoạt cùng với tiền lương làm việc của mình để cố chi trả!”


Cố Bắc Thần trong nháy mắt nhíu mày, một đôi mặt như ưng dần dần trở nên sâu thẳm nhìn Tiêu Cảnh, vài giây sau mới khôi phục lại bình tĩnh... Chỉ là, trong lòng hắn bây giờ đang giống như cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.


Năm mươi vạn không phải để nạp cho bệnh viện, vậy Giản Mạt muốn số tiền kia để làm gì?
“Thần Thiếu, có cần tìm một quả tim thích hợp không?” Tiêu Cảnh dò hỏi.


Tình huống của Tô Mặc hiện tại, kéo dài thêm một ngày thì sẽ thêm một ngày nguy hiểm. Thế nhưng, chỉ dựa vào cách của bệnh viện, e rằng sẽ rất lâu mới có thể tìm được...
“Ừ.” Cố Bắc Thần lãnh đạm trả lời.


Tiêu Cảnh kỳ quái nhìn kỹ Cố Bắc Thần, lúc này hắn mới dùng ành mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh vội vàng làm bộ như không có việc gì hỏi: “Vậy tôi đi ra ngoài trước?”
Cố Bắc Thần lần này chỉ đáp một tiếng "Ừ"!


Sau khi Tiêu Cảnh rời khỏi phòng làm việc, Cố Bắc Thần đứng dậy tiến đến tủ rượu, sau đó cầm một chai rượu cùng ly có chân dài ra, nghiêng ly rượu sau đó đi tới cửa sổ sát đất, một tay để vào trong túi, hắn nhấp một ngụm rượu...


Hương vị tinh khiết và mùi thơm của rượu đỏ thoang thoảng trên đầu mũi, rõ ràng hương thơm tỏa ra bốn phía, nhưng hắn lại cảm thấy rất vô vị.


Không biết cảm giác hiện tại của hắn là gì, chỉ là... Cố Bắc Thần đột nhiên phát hiện Giản Mạt chỉ yêu tiền, chuyện này khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Rõ ràng lúc trước khi hai người kết hôn... Điều này chính là điều mà hắn muốn!


Cố Bắc Thần nghĩ, có chút bực bội, giống như tâm trạng của nam sinh, nữ sinh trong quá trình trưởng thành vậy. Đợi một lúc sau, hắn lại suy nghĩ, Giản Mạt muốn năm mươi vạn kia rốt cuộc để làm gì?... Càng nghĩ, ý niệm càng sai lệch, cuối cùng hắn mới nghĩ, chắc chắn Giản Mạt cầm tiền đó đi bao dưỡng đàn ông!


Giơ tay lên, ngửa đầu... Đem rượu trong chén đổ hết vào trong miệng.
Cố Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi nuốt rượu xuống, tay cầm ly cũng hơi dùng lực...


Có khi nào Giản Mạt đòi ly hôn với hắn là vì đã tìm được một người đàn ông khác rồi hay không? Nếu thế... Hắn nhất định sẽ không ly hôn... Để xem cô làm được gì!
Phương tiện truyền thông trong mơ.


Lệ Cẩn Tịch sử dụng quan hệ xã hội của mình để xử lý scandal của Tô Quân Ly, một cái đầu hai việc lớn...


Sự kiện này khiến cho mọi người liền bàn tán nhao nhao về nữ chính, nhưng sau đó số lượng xe đã bị phơi bày, rất nhanh mọi người liền khóa định ở tại thiết kế của Giản Mạt về sảnh âm nhạc của Andrian.


Trên thực tế, nam chưa kết hôn, nữ chưa gả chồng vốn không có gì đáng trở ngại, thế nhưng Tô Quân Ly lại là người có khả năng thừa kế Tô gia nhất, hơn nữa anh còn là nghệ sĩ chơi đàn piano nổi tiếng?
“Cốc cốc!”
“Tiến vào đi!” Lệ Cẩn Tịch không ngẩng đầu lên, đáp lại.


Có người đẩy cửa vào, giày cao gót không nhanh không chậm va chạm ở trên sàn nhà phát ra thanh âm ‘Cốp cốp’.


Lệ Cẩn Tịch ngẩng đầu lên, liền thấy Thẩm Sơ mặc chiếc áo choàng len màu đỏ, chân váy bút chì màu trắng đang đứng, sau đó liền ngồi đối diện cô, “A Sơ?” Cô để bút xuống, “Đến công ty tìm tôi là có chuyện gì vậy?”


“Hẹn cô ăn cơm...” Thẩm Sơ cười nói, “Tôi thấy lúc này vẫn còn sớm, đơn giản chỉ là muốn tới tìm cô.”
Lệ Cẩn Tịch nhíu mày cười cười, chế nhạo nói: “Tìm tôi ăn cơm sao... Thế nào, không đi tìm Bắc Thần hay là Thiếu Sâm nữa à?”


Thẩm Sơ nghe xong, thần sắc đột nhiên tối lại, đáy mắt có một tia tự giễu lướt qua, nhưng nó lướt qua quá nhanh khiến người ta không nắm bắt được, “Sao vậy, cô không muốn tôi tìm cô cùng ăn cơm sao?”


“Phụ nữ đẹp đến tìm tôi ăn cơm, sao tôi có thể không muốn chứ?” Lệ Cẩn Tịch cười nói, “Chỉ có điều...” Cô chớp mi mắt, chăm chú nhìn Thẩm Sơ hỏi, “Thế nào tôi lại thấy tâm trạng của cô không được tốt lắm?”


Thẩm Sơ bị hỏi như vậy, chỉ có thể cay đắng cười, sau đó thở sâu, nhún nhún vai, “Không có chuyện gì đâu... Đã lâu chưa trở về đây, tôi cảm thấy cảnh vật ở đây không có thay đổi gì nhiều, chỉ có lòng dạ con người thì đã thay đổi rồi.”


“Cô đang nói Bắc Thần đấy à?” Lệ Cẩn Tịch nhíu mày hỏi, thấy khóe miệng Thẩm Sơ càng cười cay đắng hơn, không khỏi khuyên can, “A Sơ, tính tình của Bắc Thần không phải cô không biết... Không giống như Vân Trạch chỉ suốt ngày mê chơi, anh ta đối với chuyện gì cũng đều rất nghiêm túc. Tôi không quan tâm anh ta lấy người vợ kia vì mục đích gì, nhưng hiện tại anh ta đã kết hôn... Đối với người vợ bí ẩn kia hay với cô mà nói, sợ rằng anh ta cũng không xử lý tốt cuộc hôn nhân đó, đối với hai người, ai cũng không công bằng!”


Thẩm Sơ tự giễu cười cười: “Tôi biết... Chỉ là...” Cô dừng lại, thân thể trầm trọng nói, “Cẩn Tịch, tôi cảm thấy Bắc Thần căn bản không muốn ly hôn... Chuyện này mới là vấn đề quan trọng.”


“Sao có thể chứ?” Lệ Cẩn Tịch kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn, “Bắc Thần không thích người phụ nữ kia, huống hồ Bắc Thần yêu cô như vậy...”
“Có lẽ...” Thẩm Sơ cụp mắt xuống, “... Liên quan đến chuyện tôi rời đi năm năm trước? Sợ rằng trong lòng anh ấy vẫn đang còn giận tôi?”


Lệ Cẩn Tịch nhíu mày, “Khoan đã, nếu nói vậy... A Sơ, năm năm trước rõ ràng hai người đều có thể đính hôn, vì sao cô đột nhiên lại rời đi?”
Thẩm Sơ trầm mặc...
“A Sơ?” Lệ Cẩn Tịch âm thầm buông tiếng thở dài, “Chúng ta đều là con gái với nhau, cũng không thể nói sao?”


Thẩm Sơ nhìn Lệ Cẩn Tịch, trên mặt hoàn toàn là bi thương, ẩn nhẫn cảm xúc, hình như không muốn nói, nhưng lại giống như đang cần tìm ai đó để tâm sự: “Cô còn nhớ hạng mục năm năm trước... của JK và Đế Hoàng hay không?”


Mạch suy nghĩ của Lệ Cẩn Tịch đột nhiên ngưng trệ, “Hạng mục lúc đó ở Lạc Thành, không phải đang xây dựng công viên sinh thái lớn nhất châu Á hay sao?”


Thẩm Sơ gật đầu, “Đó là hạng mục đầu tiên của Bắc Thần để có thể tranh quyền thừa kế Đế Hoàng, ban đầu mọi người đều biết rất rõ... Nếu hạng mục kia thất bại, việc anh ấy cố gắng để lên làm tổng giám đốc sẽ trở nên vô vọng.”


“Thế nhưng, tôi nhớ là lúc hạng mục đó hoàn thành xong thì cô vẫn chưa rời đi!” Lệ Cẩn Tịch nghi ngờ hỏi.
Thẩm Sơ tự giễu cười, nhẹ ồ lên một tiếng, sau đó nói: “Nếu như tôi rời đi từ trước, Bắc Thần thông minh như vậy... Nhất định sẽ biết, không phải sao?”