Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 14: Đầu bị ngập nước

Cố Bắc Thần tới Lam Trạch viên nhưng không xuống mà ngồi trong xe chờ. Chờ khoảng nửa tiếng liền thấy Giản Mạt xuất hiện.
Hơi nhíu mi, anh với Giản Mạt đã thương lượng xong, tất cả là mười vạn tệ. Dù thế nào thì tâm tình hắn cũng có chút phức tạp.


Giản Mạt nhìn chiếc xe phía trước, rút điện thoại nhắn tin: Đợi emnăm phút, em lên lầu thay quần áo.
Nhìn tin nhắn, Cố Bắc Thần nhếch môi thoáng có ý cười. Cứ như vậy, ý cười đã đạt đến đáy mắt.


Cô là người có thể bình tĩnh nhìn anh sảy ra tai tiếng cùng cô gái khác, ngay sau đó coi như không có việc gì xảy ra cùng anh thân mật.
Cố Bắc Thần nghiêng đầu vừa đúng lúc nhìn thấy Giản Mạt…khoảnh khắc ấy ánh mắt của anh trở nên thâm thúy không thấy đáy.


Bà nội ở biệt thự vùng ngoại ô, Giản Mạt cùng Cố Bắc Thần sẽ thường xuyên trở về ăn cơm cùng bà… Lúc trước đó là nơi cử hành hôn lễ, tính cả người Cố gia đều không có mấy người tham dự.
Trong số những người không đến có cha mẹ của Cố Bắc Thần…


“Mạt Mạt, sao cháu lại gầy như vậy?” Bà nội đối với cô cháu dâu này cực kì vừa lòng, tuy rằng bà biết lúc trước cháu bà cưới Mạt Mạt vì 20% cổ phần tập đoàn.
Mạt Mạt cười với bà nội: “Bà nội à, hiện tại con gái đều thích gầy. Như vậy mới là đẹp.”


Bà nội vừa nghe vậy liền phản đối: “Gầy không đảm bảo dinh dưỡng. Đến bây giờ ta vẫn chưa được ôm cháu đích tôn đâu.”


“Bà nội, lúc trước Bắc Thần lo con chưa tốt nghiệp đã mang thai không tốt, bây giờ con vừa mới tốt nghiệp không lâu.” Giản Mạt nói dối rất thuận miệng, hoàn toàn không làm cho người ta cảm thấy mình bị lừa. “Con cũng không muốn cùng Bắc Thần sinh một đứa đâu.”


Cố Bắc Thần từ đầu đến cuối đều không nói câu nào, ngồi im xem cô diễn trò.
Bà nội nghe vậy nhíu mi: “Nội nghe tiểu tử kia nói không phải con đã có rồi sao?”


Giản Mạt nghĩ đó là hậu quả của hôm diễn trò ở Cố gia, tức khắc sắc mặt liền ủ rũ, mất mát “Con cũng tưởng… nhưng cuối cùng đi bệnh viện bác sỹ nói đó là do dạ dày con không tốt…”


Bà nội thấy Giản Mạt trông lo lắng, vội vàng kéo tay cô an ủi: “Không cần vội, nếu như các cháu đã muốn có, thì tiểu Thần cố gắng một chút thì sẽ có thôi… ” Sau đó ánh mắt ái muội nhìn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần da mặt dày, không cảm thấy gì, nhưng Giản Mạt mặt mỏng lập tức đỏ mặt.


“Vâng, con sẽ cùng Giản Giao cố gắng…” Người nào đó thấy Giản Mạt chưa đủ mất mặt, nói chuyện một cách nghiêm túc.


Bà nội nhìn vợ chồng son tình cảm hài hòa liền vui, thấy Cố Bắc Thần cũng không phản đối việc có con, trong lòng càng thấy vui lên không ít. Ăn cơm xong liền đuổi vợ chồng son về nhà nỗ lực.
Trở lại biệt thự, Cố Bắc Thần có việc liền vào thư phòng.


Giản Mạt thừa dịp này liền đi sang phòng khác thoa dầu hoa hồng vào mắt cá chân. Sợ mùi quá nồng, không dám thoa ở phòng ngủ.Bởi vì thời gia còn sớm liền tiếp tục vẽ. Tuy nhiên vừa phác thảo đã không hài lòng, đơn giản là vì suy nghĩ hỗn loạn.


Giản Mạt tắm xong là 11 giờ, nhưng Cố Bắc Thần xem ra vẫn còn công việc chưa giải quyết xong.
Là một người vợ tốt Giản Mạt tự thấy cần thiết phải đi quyến rũ người đàn ông đang bề bộn công việc kia mới được.


Không có biện pháp, Cố Bắc Thần trước mặt người khác luôn lạnh lùng, nhưng thực chất chính là lưu manh mười phần, hơn nữa sức chiến đấu rất mãnh liệt.
Nếu anh ta ở nhà mà cô đi ngủ trước, hậu quả chính là bị anh trược tiếp làm tỉnh, cả đêm cũng đừng mong được ngủ.


Cố Bắc Thần đang dự hội nghị liền nghe thấy tiếng gõ cửa, mặt không sắc đổi nói với người đối diện: “Nói với Tô San ngày mai tôi muốn nhìn thấy bản kế hoạch.” Vừa dứt lời, đúng lúc này Giản Mạt đẩy cửa tiến vào.


Giản Mạt vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô trên người ặc một bộ váy ngủ, cả người như toát lên vẻ thanh tú như hoa sen hé nở trên mặt nước.
Cố Bắc Thần ánh mắt chợt trở nên âm trầm, đứng trước cô gái này cơ thể anh luôn xảy ra phản ứng…


“Đã khuya rồi, còn chưa ngủ sao?” Giản Mạt đi tới, liền trực tiếp ngồi xuống đùi, hai tay vòng qua cổ anh.
“Nghĩ gì vậy?” Cố Bắc Thần nhẹ nhàng ngửi mùi cơ thể cô.


Giản Mạt cười để lộ núm đồng tiền như hoa, đưa mắt nhìn Cố Bắc Thần, làm cho người cô phảng phất sự nhiệt tình: “Ồ, anh như vậy thật sự rất mê người…”


Cố Bắc Thần cười cười, ngón tay đưa lên vuốt ve mái tóc còn chưa khô của Giản Mạt, không khí một lần nữa trở nên trầm mặc, thật khiến cho người ta hít thờ không thông.


“A Thần, em cảm thấy sau khi tắm rửa xong người càng trở nên xinh đẹp.” Giản Mạt đánh vỡ sự trầm mặc trong phòng: “Không biết anh có cảm thấy như vậy không?”


“Không có.” Cố Bắc Thần không chút nể nang, thanh âm không nhanh không chậm lộ ra ý cười: “Anh sẽ cảm thấy sau khi tắm xong đầu óc em như có nước vào.”
“…” Giản Mạt thật không còn lời nào để nói.
Những lời tán tỉnh đâu? Không khí lãng mạn ở nơi nào?


Cố Bắc Thần nhìn khuôn mặt Giản Mạt cứng đờ, tâm tình trở nên vui vẻ, hôn lên đôi tai cô, giọng trầm thấp: “Không có việc gì, anh sẽ không vì đầu óc em không bình thường mà không cần em…Có phải rất vui vẻ không?” Hỏi xong còn cười cười nhìn cô.


Giản Mạt đối mặt với cặp mắt sâu không thấy đáy của anh, khóe miệng có chút giật giật, cơ thể cứng đờ muốn dịch ra đột nhiên lại dừng lại…
Cảm giác được vật kiêu ngạo của hắn đang cứng rắn, khuôn mặt của cô không tự chủ được đỏ lên.


Cố Bắc Thần mặt dày nói, âm thanh có chút mị hoặc “Có phản ứng…” Nói rồi cầm tay Giản Mạt hướng về chỗ đó: “Nó đối với em thật là nhạy cảm.”


Giản Mạt “A” một tiếng, theo bản năng rút tay về, nhưng Cố Bắc Thần căn bản không cho cô cơ hội… Ấn tay cô xuống đồng thời cúi xuống hôn lên môi cô.
Ánh trăng treo ngoài cửa sổ, đột nhiên có một đám mây che khuất nó, phảng phất sự nhiệt tình trong phòng cũng khiến cho nó đỏ mặt.


Không khí trong phòng ái muội, hơi thở chồng chéo đan vào nhau, chỉ một lát sau thư phòng đã trở thành nơi diễn ra cuộc chiến không cân sức…


Giản Mạt cũng không biết mình cùng Cố Bắc Thần về phòng ngủ lúc nào, anh lúc nào cũng vậy, người luôn tràn đầy tinh lực khiến cho cô khó có thể đối phó được.


Đợi đến khi anh tiến vào nơi sâu nhất, Giản Mạt vòng tay qua cổ Cố Bắc Thần, lấy lòng nói: “A Thần, việc lúc trước em nhờ anh, giờ có được kết quả chưa?”
Việc này cũng cần tiêu tốn thể lực mà, không phải cũng nên có chút phúc lợi sao?