Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 139: Bị đánh cũng muốn trả lại

Editor: Nam Cung Tử Uyển  (@editor_CoTuYen)
Giản Mạt hơi kinh ngạc, không nghĩ đến Thẩm Sơ sẽ gọi điện thoại cho mình... Chính yếu chính là, cô ta làm sao có thể biết số điện thoại của cô?
Mang theo nghi hoặc, Giản Mạt bình tĩnh mở miệng, "Xin chào!"
Hai chữ, lộ ra sự xa cách cùng lễ phép, chưa từng có quá nhiều cảm xúc.


Điện thoại bên kia là Thẩm Sơ có hơi trầm mặc, một lúc sau mới mở miệng nói: "Cái kia... Có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm không?" Thanh âm của cô ta êm dịu lộ ra sự giỏi giang, rõ ràng lời này có chút chần chừ mới nói ra được, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy rất đúng mực.


Giản Mạt không cần nghĩ cũng biết Thẩm Sơ muốn gặp cô là vì việc gì, nhắc tới cũng buồn cười... Bây giờ cô là đang cùng kẻ thứ ba hẹn gặp nhau sao?
Nghĩ như vậy cũng cảm thấy hết sức thú vị, Giản Mạt trả lời, "Được, lúc nào?"


Thua ngươi không thua trận, nói như thế nào thì hiện tại cô cũng là vợ hợp pháp... Mặc dù, bây giờ tràn ngập nguy cơ có thể mất đi danh xưng ấy bất cứ lúc nào.
"Buổi tối có rảnh không?" Thẩm Sơ hỏi.


Giản Mạt nhìn một đám người trong phòng thiết kế đang tụ tập lại một chỗ thảo luận xem tối nay nên đi đâu để chơi, nhíu mày nói: "À, đêm nay tôi sợ rằng không có thời gian... Người của công ty muốn đi ra ngoài chúc mừng."
"Về dự thảo thiết kế của Đế Hoàng sao?" Thẩm Sơ khẽ cười một tiếng.


Giản Mạt không ngạc nhiên với chuyện vì sao Thẩm Sơ lại biết, dù sao hiện giờ bên nhoài tin tức cũng đã được tung ra, "Phải!" Cô thừa nhận, thậm chí có suy nghĩ ác độc, nếu như Thẩm Sơ cũng cho rằng là Cố Bắc Thần cố ý thiên vị, có thể cô ta sẽ tức chết hay không?


Đáng tiếc, Thẩm Sơ không tức giận, thậm chí còn mỉm cười nói: "Tôi cũng học kiến trúc thiết kế... Tôi đã xem qua thiết kế của cô, không tồi."
"..." Giản Mạt chỉ cười cười, Thẩm Sơ học thiết kế, lần trước cũng đã thiết kế phòng ở cho Lệ Cẩn Tịch, cô cũng đã nghe người khác nhắc qua.


"Tôi đã rất lâu không có nói nhiều như vậy, có cơ hội có thể tâm sự..." Lời nói của Thẩm Sơ trở nên nhẹ nhõm vui mừng, "Bắc Thần cũng từng học qua kiến trúc thiết kế, ba người chúng ta thật đúng là có duyên."
Có duyên... Giản Mạt đối với hai chữ này có chút muốn thổ huyết.


Không tức giận với Thẩm Sơ, nhưng cô lại bị nội thương rồi a... Lời này của Thẩm Sơ đã ngầm nói là "Cố Bắc Thần học kiến trúc thiết kế là bởi vì cô ta" sao?


"Ha ha, đúng vậy... Rất có duyên..." Giản Mạt nhíu mày, trên mặt nhìn không ra quá nhiều cảm xúc, chỉ dửng dưng mở miệng, "Dù sao, đều đã có quan hệ, đúng không?"
Cái này, đổi lại khiến Thẩm Sơ trong nháy mắt thay đổi sắc mặt...


Giản Mạt cảm giác được người trong điện thoại trở nên trầm mặc, âm thầm cười lạnh một tiếng... Cô không phải người dễ dàng đứng chịu đòn như vậy đâu, dù cho bị đánh,  thế nào cô cũng muốn trả lại.
Thẩm Sơ dời sang đề tài khác, "Đêm nay nếu cô không có thời gian, vậy ngày mai thì sao?"


"Được, vậy đêm mai đi!" Giản Mạt trả lời sau đó tùy tiện nói mấy câu cho có lệ rồi cúp điện thoại.
Cũng là lúc cúp điện thoại, trong nháy mắt đó, lòng của cô bắt đầu không ngừng buộc chặt... Cái loại cảm giác trống rỗng đang ngày một lớn dần hơn, hung hăng khoét cắt trái tim của cô.


Ở trong phòng thiết kế, mọi người đều có cảm xúc hưng phấn, Giản Mạt thường ứng phó những người đến chúc mừng, nhưng thật tình toàn những người dối trá, đần độn ứng phó được đến khi tan tầm.


"Chị Mạt, đi chơi thôi..." Hướng Vãn chấm dứt công việc, sau đó hướng về phía Giản Mạt rống to, trạng thái tốt nhất của cô ấy chỉ có lúc ăn uống, vui chơi mà thôi.
Giản Mạt đáp một tiếng, sau đó đứng dậy, di động liền vang lên...


Cầm điện thoại lên, thấy là của Tô Quân Ly, khóe miệng hơi nâng lên một nụ cười nhạt, "Quân Ly?" Nói xong, cô cầm túi xách đi ra ngoài.
"Anh hôm nay bận rộn cả một ngày, lúc này mới nhìn đến tin tức..." Thanh âm ôn nhuận của Tô Quân Ly theo điện thoại đầu kia truyền đến, "Chúc mừng em."


"Cảm ơn..." Giản Mạt thật tình nói cám ơn, biết câu "chúc mừng" này của Tô Quân Ly là thành tâm.
"Tan tầm rồi sao?"
"Ừ..."
"Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, là để chúc mừng em!" Tô Quân Ly cười nói.


Giản Mạt nhìn mọi người ở trong thang máy, cười nói: "Không được rồi, hôm nay em có hẹn với mọi người rồi..."
Tô Quân Ly cũng nghe thấy thanh âm ầm ĩ vui đùa của mọi người, "Cùng người của công ty sao?"
"Phải!"


Tô Quân Ly cười cười, "Vậy xem ra... Anh chỉ có thể để khi khác vậy." Hơi dừng một lúc, anh nói tiếp, "Đúng rồi, lần trước nói với em... Việc ba anh muốn kêu em đến cùng ăn cơm..."
"A?" Giản Mạt có chút kinh ngạc, "Không phải nói nói đùa sao?"


Tô Quân Ly cười cười, "Ba anh rất hiểu rõ tài năng thiên bẩm của em, cảm thấy rất hứng thú..."
Giản Mạt biết câu nói của anh chỉ là nói đùa, nghĩ như vậy cũng không kỳ quái, "Là em cũng nên đến chào hỏi ba anh một chút..." Cô theo mọi người tiến vào thang máy, trầm tư nói, "Cuối tuần được không?"


"Được." Tô Quân Ly mềm mại trả lời, "Anh chờ điện thoại của em."
"Ừ." Giản Mạt trả lời, "Tạm biệt!"
"Chị Mạt, ai vậy?" Hướng Vãn chớp mắt, hiếu kỳ nháy mắt ra hiệu hỏi.


Giản Mạt giật giật mắt, "Nếu như em không ở trong giới thiết kế, sau này có thể đi làm Paparazzi được rồi đấy... Bởi vì..." Cô dừng lại một chút, nghiêm túc nói, "Đó là bản tính của em!"
"Ha ha..."
Hướng Vãn bật cười, lập tức trong thang máy mọi người đều đã cười ngặt nghẽo.


Mọi người đùa giỡn cùng đi đến khách sạn Phi Thiên, ăn cơm tiêu khiển, nói rõ muốn hung hăng chỉnh Du Tử Quân, khiến hắn ta nhiều lần đổ máu...


Bất quá, Du Tử Quân cũng vui vẻ tiếp nhận, cùng La Hiểu Tĩnh đấu đá cũng lâu như vậy, khó có được hãnh diện, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội lần này chứ?


Chỉ bất quá, khi mọi người thấy La Hiểu Tĩnh cũng xuất hiện ở tiệc chúc mừng, mỗi một người trong lòng đều hiểu rõ không cần nói ra, lập tức cười lớn...


"Thảo nào Du tổng hôm nay hào phóng như vậy, xem ra là mượn tình thế của Mạt Mạt để ôm người đẹp về..." Đinh Đương nhẹ nhàng nói, lập tức cùng mọi người nhìn nhau cười lớn.


Khách sạn Phi Thiên bởi vì sự xuất hiện của nhân viên Tường Vũ, trở thành một mảnh vui mừng, cùng so sánh với Đế Hoàng thì có chút khác biệt, hiển nhiên có chút kiềm chế.


Bằng cách đầu tư của Đế Hoàng, qua Biển Hoa Đông và Biển Đông, một cầu vượt cạn chưa hoàn thành bất ngờ gặp sự cố! Pontine bị sập gây ra một số chấn thương, nhưng may mắn không có ai chết.


"Rầm" một tiếng, Cố Bắc Thần đem văn kiện trong tay trực tiếp ném tới trước mặt quản lý cấp cao Lý Thiên Vũ, người lần này phụ trách công trình... Lập tức, không khí ngưng trọng bên trong phòng họp càng trở nên đóng băng.


"Chuyện như vậy ông giải thích như thế nào?" Thanh âm của Cố Bắc Thần rất bình ổn, thậm chí, khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị như điêu tạc cũng không xuất hiện quá nhiều cảm xúc, liền giống như hắn căn bản vốn không có cảm xúc tức giận đem cặp hồ sơ ném ra.


Lý Thiên Vũ không động đây, môi đóng mở mấy lần, cũng không biết nói gì.
Đôi mắt như loài ưng của Cố Bắc Thần híp lại thành một khe hở, lạnh lùng mở miệng: "Lần này người nào chịu trách nhiệm thiết kế?"


Hắn đã từng học kiến trúc thiết kế ở UCL, lần này đột nhiên bị sập, rõ ràng là thiết kế xảy ra vấn đề, dẫn đến khả năng chịu lực cũng không đồng đều... Hắn cũng rất may mắn, ít nhất cầu vẫn chưa hoàn thành liền phát hiện được vấn đề.


Bằng không, sau khi đưa lên sử dụng, hậu quả nhất định sẽ không thể lường trước được.
"Komi của Dave..." Lý Thiên Vũ âm thầm nuốt nước bọt xuống, sau đó nói.


Komi là người nổi danh mấy năm này về những thiết kế cầu vượt của nước Mỹ, nếu nói bề đạo lý... Tính nguyên tắc sai lầm như vậy không nên phạm vào mới phải.


Công ty này Cố Bắc Thần đã nghe qua, năm trước khi một cây cầu ở Nga cũng đã giải quyết kiến trúc Pritzker... công ty này gặp một vấn đề như vậy, rất khó để biện minh.
Một lần nữa trong phòng họp lại trở nên ngưng tụ, Tiêu Cảnh đột nhiên đưa điện thoại di động cho Cố Bắc Thần, "Thần thiếu!"


Cố Bắc Thần liếc mắt nhìn lại, khi thấy nội dung ngắn trong tin nhắn, trong nháy mắt đôi mắt như loài chim ưng híp lại hoảng sợ. Cơ hồ đồng thời lúc đó, hắn đã đứng dậy, ở trước ánh mắt không hiểu chuyện gì của mọi người, sải bước đi ra khỏi phòng họp...