Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 127: Thân tâm mệt mỏi

Editor: Cin
Bác sĩ Vương lo lắng nhìn Giản Mạt, nhưng vẫn chỉ có thể khuyên can cô: "Bây giờ, chỉ khi tìm được trái tim thích hợp để thay, thì may ra còn một tia hi vọng..."


Bác sĩ Vương dừng lại, âm thầm thở dài: "Nhưng vẫn là câu nói kia, xác xuất thành công quá thấp, huống chi bây giờ hô hấp của người bệnh cũng đang dần bị suy kiệt, tôi đề nghị... nên dừng việc trị liệu lại."


Viền mắt trong của Giản Mạt lập tức đỏ ửng: "Dừng việc trị liệu... Là để mẹ con chết sao?" Cô gầm nhẹ một tiếng, nước mắt, trong nháy mắt liền tuôn ra.


Bác sĩ Vương thở dài một hơi, thanh âm cũng theo đó mà ngưng đọng: "Không tìm được quả tim thích hợp, điều duy nhất tôi có thể làm lúc này chỉ có thể dừng việc trị liệu này lại thôi..." Giọng điệu của bác sĩ phát ra bất đắc dĩ, rồi lại lần nữa khuyên can: "Thế nhưng, Tiểu Giản, đó là một điều không thể, sao lại cứ phải giữ mãi không buông."


Giản Mạt nhắm nghiền mắt, nước trong hốc mắt thoáng chốc bị đẩy ra... Cô mở mắt, lau hai hàng lệ bên má, kiên định nói: "Con muốn mẹ sống!"
Câu nói dài sáu chữ (Theo chữ tiếng trung), cũng lại lần nữa biểu đạt sự kiên quyết của Giản Mạt.


Bác sĩ Vương thở dài một tiếng, khẽ gật gật đầu, cũng không khuyên cô thêm.
Hai năm nay, mỗi lần Tô Mặc gặp nguy cơ bất trắc, hắn nhiều lần khuyên giải... Mặc dù biết, ở cái độ tuổi này thì đứa trẻ kia sẽ không buông đâu.


Người ta nói, mặc kệ ngươi giàu có hay bần cùng, cũng không thể móc nối với bệnh viện... Bằng không, người suy sụp không chỉ là gia đình, đôi khi làm tâm tư mệt mỏi.


Giản Mạt nằm bò bên giường bệnh của Tô Mặc, hai tay nắm lấy bàn tay khô nứt của mẹ, ánh mắt cô dại ra nhìn cửa sổ... Mưa đã tạnh, nhưng trong không khí tràn ngập hơi lạnh ẩm thấp vẫm chưa tan đi.
Mẹ... Không được rời xa con, không được rời xa con...


Giản Mạt nhắm mắt lại, khoé miệng nhẹ nhàng run rẩy, ngay cả việc cầm lấy tay Tô Mặc cũng phải dùng lực.
Cô không biết, nếu như mẹ không còn, cô còn có lý do gì để kiên trì... Đây là lần cuối cô kiên trì cùng niềm tin.


Chuông điện thoại di động dễ nghe phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bệnh, Giản Mạt vội vàng cầm lấy điện thoại, sợ quẫy nhiễu Tô Mặc liền vội vàng ra bên ngoài, một bên nghe điện thoại một bên hướng cầu thang đi đến...
"Alo?"


"Tiểu Mạt, anh không thể đợi ba ngày sau, ngày mai, buổi tối ngày mai anh liền đòi tiền!" Trong điện thoại, tiếng Giản Hành truyền đến dồn dập, còn lộ ra tiếng kêu rên.


Giản Mạt đầu tiên là sửng sốt, liền lập tức điên lên gầm nhẹ nói: "Giản Hành, anh còn có phải là người hay không?" Cô thở gấp, "Vừa nãy, vừa nãy... mẹ suýt chút nữa đã xảu ra chuyện bất trắc, nếu như anh còn có chút nhân tính, anh sẽ không đối với tôi như vậy -- "
"A ---"


Giản Hành căn bản không quan tâm Giản Mạt đang nói gì, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn nứt ra như tiếng gào thét truyền đến, hắn gấp gáp nói: "Anh mặc kệ, nếu như buổi tối ngày mai anh không thấy tiền, anh liền đi tìm Cố Bắc Thần...Đúng, anh còn có thể đi tìm Tô Quân Ly... Giản Mạt, nếu như em không muốn để cho tên xã hội đen ấy biết người hai năm về trước là em thì em phải cho anh tiền!"


Giản Mạt tức giận đến toàn thân đều run rẩy, cô nhắm mắt lại tựa ở trên tường, từ từ nắm chặt di động, "Giản Hành, anh không phải là người ---"
"Đúng, anh không phải người!" Thanh âm Giản Hành càng lúc càng gấp, "Buổi tối ngày mai tám giờ, anh đợi em ở ngõ hẻm kia..."


"Tút tút tút" thanh âm dập máy truyền đến khiến người khác cảm thấy căm tức, Giản Mạt dùng tất cả khí lực của mình nén cơn giận giữ xuống để không đem điện thoại ném đi.
Vô lực nằm tựa ở trên tường, hai mắt Giản Mạt trống rỗng nhìn về phía trước...


Cũng không biết qua bao lâu, lâu đến mức trong hành lang đã bắt đầu truyền đến tiếng bước chân từ trên xuống dưới, cô mới đột nhiên giật mình tỉnh giấc, vội vàng hoảng loạn trấn định tâm tình, xoay người hướng ra cầu thang.


Tô Quân Ly bỏ hai tay vào túi, từng bước một đi xuống dưới, vì cúi đầu thấp, cho nên mái tóc phía trước rũ xuống che giấu đáy mắt ảm đạm của anh.
"Cốp cốp cốp" bước chân gấp gáp theo sát phía sau truyền đến, không đầy một lúc sau, liền đuổi kịp bước chân của Tô Quân Ly.


"Quân Ly..." Người theo tới hô lên, sau đó một phen tiến lên bắt được Tô Quân Ly.


Tô Quân Ly vô cảm nhìn người đuổi theo, giằng co nhìn một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Tôi và cô không có lời gì để nói..." Gương mặt hắn lạnh lùng, "Mỗi người ai cũng có lựa chọn sự tự do riêng, cô có, mẹ cũng có... Nếu như đây là lựa chọn của các người, tôi tôn trọng các người."


Dứt lời, Tô Quân Ly lạnh lùng rút cánh tay về, sau đó xoay người tiếp tục đi xuống lầu dưới...
"Quân Ly?" Tô An Uyên gấp gáp gọi tên anh.
Tô Quân Ly không để ý đến, chỉ là có chút bực bội tiện tay kéo cửa đi ra ngoài...


Hành lang khu phòng bệnh yên tĩnh lộ ra hơi thở ngưng trọng, Tô Quân Ly ngước mắt liếc nhìn, thấy là khoa tim mạch, không khỏi âm thầm tự giễu cười... Ngay cả khi đang ở khoa tim mạch, nhưng trái tim của anh lại cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, hít thở không thông, nếu như gặp tai nạn, nhất định phải sơ cứu kịp thời.


Tự giễu nâng khoé môi, Tô Quân Ly liền đi về phía thang máy...
Đột nhiên, ạnh ngừng bước chân.


Nghiêng đầu nhìn lại, xuyên qua phía trên cửa phòng bệnh, Tô Quân Ly vừa lúc nhìn thấy một hình bóng người quen quen đứng ở đó... Tầm mắt anh trở nên thâm sâu, lập tức nhíu mày, Giản Mạt vì sao lại ở bệnh viện?
Nghĩ như vậy, Tô Quân Ly tiến lên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra...


Giản Mạt nghe thấy tiếng cửa mở, không ý thức quay đầu lại nhìn, tầm mắt liền thấy Tô Quân Ly.
"Anh tại sao lại ở chỗ này?"
"Em thế nào lại ở chỗ này?"
Hai câu hỏi đồng thời vang lên, sau đó hai người kinh ngạc, khoé miệng lập tức cười nhẹ.


"Anh đến thăm bạn..." Tô Quân Ly trả lời qua loa xong, liếc nhìn Tô Mặc trên giường bệnh đang mê man, một cái liếc mắt đó cũng có thể nhìn ra người đó có hình dáng giống Giản Mạt, "Bà ấy là..." Anh nghi hoặc nhìn về phía Giản Mạt.
Giản Mạt mấp máy môi dưới, sau đó nói: "Mẹ em..."


Tô Quân Ly mặc dù trong lòng đoán được, nhưng nghe Giản Mạt nói như vậy, có hơi kinh ngạc, "Dì là... bị bệnh tim sao?"
Giản Mạt nâng khóe miệng, nở ra nụ cười cay đắng, sau đó mới gật đầu, cũng không có giải thích quá nhiều.


Thấy cô không muốn nói chuyện nhiều, viền mắt lại hồng hồng, Tô Quân Ly tự nhiên cũng hiểu, không có hỏi nhiều, chỉ là nói mấy câu quan tâm, rồi mới nói: "Nghi thức khởi công vào chủ nhật em có đến không?"
Giản Mạt cười cười, gật gật đầu, "Nhất định em sẽ đến."


Nét ôn hòa trên khuôn mặt của Tô Quân Ly lộ ra ý cười, "Em định ngủ ở đây tối nay à?"
"Không, em định về nhà..." Giản Mạt mở miệng.
"Cùng đi không?"
"Em có lái xe đến..." Giản Mạt trả lời, đắp lại chăn cho Tô Mặc, rồi cùng Tô Quân Ly rời khỏi bệnh viện.


Tô Quân Ly chú ý tới chân của Giản Mạt đang đi đôi dép trong nhà, miệng mấp máy muốn nói gì đó, cuối cùng nhìn thấy bộ dáng cô đơn của Giản Mạt liền nhịn xuống, giả bộ không nhìn thấy.


Hai chiếc xe cùng ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, chỉ là Tô Quân Ly đột nhiên dừng lại, nhìn hướng xe Giản Mạt đi, khẽ nhíu mày lại rồi lại nhìn về phía ngược lại... Lam Trạch viên không phải đi đường này sao?


Không còn nghi ngờ, Tô Quân Ly lại lần nữa khởi động xe, cũng không biết tâm lý xuất phát từ cái gì liền theo xe Giản Mạt mà đi...
Dọc theo đường đi, trong đầu Giản Mạt nghĩ đến chuyện Giản Hành đang uy hϊế͙p͙ mình, mà Tô Mặc thì lại đang bệnh, cũng không chú ý xe của Tô Quân Ly vẫn theo ở phía sau.


Tô Quân Ly thấy xe của Giản Mạt tiến vào Nhuận Trạch viên, mở miệng tự thì thào: "Hiện tại cô ấy đang ở nơi này sao?"