Editor: Airy Nguyen
Giản Mạt định mở cửa ra nhưng đột nhiên dừng lại, cô cắn môi, trong đầu cô hiện giờ nhiều suy nghĩ trở nên rối loạn... khoé miệng như thế nở một nụ cười giễu cợt bản thân, cô vô thức nhẹ nhàng đóng cửa lại, như thể cô ấy vốn không nghe được những lời người bên ngoài đang nói.
Dựa người vào cửa, ánh mắt Giản Mạt trống rỗng nhìn vào hư không*, mũi cô trong giây lát bỗng như nghẹn lại...
(*nhìn vào hư không: mờ mịt nhìn về một điểm không xác định.)
"Quyết định rồi sao?" Lệ Vân Trạch nhíu mày hỏi.
Cố Bắc Thần im lặng, rồi ngửa đầu uống cạn chén rượu. Vị thơm tinh khiết và chan chát của rượu lướt qua cổ họng, như thiêu đốt trí óc hắn... quyết định ư?
Hiển nhiên là phải quyết định... Thế nhưng khi Vân Trạch hỏi, bản thân hân tại sao lại không thể quyết định?
Nhìn thấy bộ dáng Cố Bắc Thần như vậy, Lệ Vân Trạch ngao ngán lắc đầu, "Vậy nên cũng không lạ khi người khác đối diện cậu cũng hành xử như vậy..." Lệ Vân Trạch hạ giọng, "Khi mình đến gặp Cẩn Tịch thì có nghe nói A Sơ có hẹn gặp Thiếu Sâm trước đó."
Cố Bắc Thần cau mày nhìn Lệ Vân Trạch.
"Nghĩ cũng không lạ gì." Lệ Vân Trạch mở miệng, "A Sơ cũng đã trở về nhiều ngày nay, Thiếu Sâm thì vẫn luôn ở Lạc Thành, thì không có lý gì họ lại chưa gặp nhau."
"Tôi không phải nghĩ đến chuyện này..." Ánh mắt Cố Bắc Thần trầm lại.
"Có hay không cũng được." Lệ Vân Trạch nhún vai, "Cậu có muốn ghé qua bệnh viện không?"
"Không." Cố Bắc Thần trả lời, "Nếu như mình đến đó thì hai người họ nói chuyện sẽ không tiện."
Lệ Vân Trạch nở nụ cười trong khoé miệng, liền đứng dậy rồi liếc nhìn đến hướng phòng ngủ, "Nếu như đã quyết định, thì coi như đó là một món quà... quyền thiết kế hội sở."
Cố Bắc Thân không nói gì, chỉ nhìn Lệ Vân Trạch rời khỏi rồi mới xoay người đi về phòng ngủ. Ngay lúc mở cửa bước vào, Giản Mạt có chút bối rối liền vội cầm bịch thức ăn mà Tiêu Cảnh đã mua về, nhưng vì hoảng quá cô lại cầm không chắc... và rơi mất!
Không khí im lặng, gương mặt Giản Mạt đỏ ửng vì xấu hổ, cô trông như một đứa trẻ vừa phạm lỗi lấm lét nhìn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần làm bộ tức giận cười, "Cũng may là mua nhiều, nên em làm đổ một phần cũng không sao..." Hắn cười rồi nhẹ nhàng nói "Cả ngày em không ăn uống gì rồi, dùng một chút cháo đi đã."
Cố Bắc Thần đem phần cháo gà mở ra đưa cho Giản Mạt, rồi để ra tô cho cô. Giản Mạt ăn cháo nhưng không cảm nhận được hương vị gì, tâm cô giờ rối bời, cô biết chuyện gì đến thì sẽ đến và ngày ly hôn không còn xa, nhưng nếu từ chính miệng hắn nói lời ly hôn, cô vẫn cảm thấy thật khó khăn để tiếp nhận.
"Giản Mạt..." Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm trầm, chăm chú nhìn Giản Mạt.
Giản Mạt ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
Cố Bắc Thần mấp máy môi, âm thầm thở dài, rồi lại nói những lời không phải trong lòng: "Căn hộ này anh sẽ nói Tiêu Cảnh làm thủ tục chuyển nhượng lại theo tên em."
Giản Mạt hơi sửng sốt, khoé miệng nở nụ cười nhẹ, "Đây là món quà sau khi ly hôn của anh sao?", cô vừa nói vừa nhíu mày.
Cố Bắc Thần cau mày, ánh mắt nhìn Giản Mạt dò xét, "Em thật sự muốn ly hôn với anh?" giọng nói của hắn thâm trầm lộ rõ vẻ nguy hiểm.
Giản Mạt nhẹ nhàng chớp mắt và nhíu mày, "Sao lại muốn chứ, ly hôn với anh rồi thì em đâu có được cuộc sống thoải mái này nữa!"
"Em không mệt mỏi sao?" Cố Bắc Thần lạnh lùng hỏi.
"Sao cơ?" Giản Mạt không hiểu câu hỏi này.
"Đến giờ em vẫn phải giả vờ trước mặt anh, Giản Mạt, em không mệt mỏi sao?"
Giản Mạt nhíu mày, lập tức cười trả lời: "Bất cứ điều gì muốn có, đều phải có cái giá của nó..." Cô cười nhẹ, "Huống chi, chồng của em là người xuất chúng thế này, em đều thật tâm, không phải nguỵ trang thì sao có thể mệt?"
Cố Bắc Thần không nói gì... người phụ nữ này, trong lòng cô luôn chất chứa hình ảnh Tử Tiêu, cô chưa bao giờ vì hắn mà thể hiện cảm xúc gì!
Chuẩn bị lấy nốt các món ăn mà Tiêu Cảnh đã mua ra khỏi hộp, thì điện thoại reo lên... Cố Bắc Thần nhìn thấy Mạc Thiếu Sâm gọi tới, hắn hơi cau mày đặt điện thoại bên tai, "Gì vậy Thiếu Sâm?"
"Tối nay có thời gian rảnh không?" Mạc Thiếu Sâm bình tĩnh hỏi.
"Có việc gì sao?"
Mạc Thiếu Sâm nhìn hai người ngồi cạnh, Thẩm Sơ và Lệ Cẩn Tịch đang nói chuyện, "A Sơ và Cẩn Tịch đang ở đây, tối nay đến đây dùng bữa cơm đi?"
Cố Bắc Thần vô ý thức nhìn về phía Giản Mạt, vừa lúc thấy cô hơi bối rối nhìn xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn trả lời qua điện thoại: "Được."
"Tôi đã đặt bàn ở Senwell rồi." Mạc Thiếu Sâm nói, "Mọi người cũng vừa tới, cậu qua thẳng đây luôn đi."
Cố Bắc Thần đồng ý rồi gác máy, sau khi điều dưỡng trong bệnh viện thì vết thương của Mạc Thiếu Sâm cũng đã bảy tám phần hồi hồi phục, tuy không hoàn toàn xuất viện nhưng cũng có thể ra ngoài.
"Anh có việc, tối nay anh sẽ không đến." Cố Bắc Thần dặn dò.
"Vâng." Giản Mạt đáp.
Cố Bắc Thần cúi người, hôn nhẹ nhàng vào trán cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Giản Mạt, em nói xem... sao em không thể một lần bướng bỉnh đòi anh ở lại với em?" Giọng hắn trầm lại, "À thôi, dù sao em cũng cảm thấy không thoải mái."
Giản Mạt cười, ngước nhìn hắn, "Vậy em ương ngạnh vòi vĩnh anh ở lại với em, anh có ở không?"
Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, ánh mắt thản nhiên đáp "Vẫn không...". Thật ra hai chữ này nói ra là dối lòng, nhưng mặt hắn cũng chẳng biến sắc.
Giản Mạt bật cười, "Thì không phải vậy sao?" Cô chẳng quan tâm miệng mình đang dính chút cháo, hôn lên má Cố Bắc Thần, "Chồng à... em không phải con nít, như vậy thì chẳng ra sao cả."
Cố Bắc Thần cười nhẹ, đứng dậy nhìn Giản Mạt, rồi quay người rời khỏi...
Ngay thời khắc Cố Bắc Thần xoay người, tất cả nguỵ trang của Giản Mạt đều tan rã, thậm chí cô không thể chịu nổi khi nhìn thấy hắn rời khỏi. Cũng may, Cố Bắc Thần không phải người có thói quen quay đầu nhìn lại...
Đêm nay cả cơn mưa cũng tới sớm. Khác với sự yên tĩnh của Lam Trạch Viên, thì Nhuận Trạch Viên nằm gần khu thương mại nên không khí xung quanh khá náo nhiệt. Giản Mạt đứng trên ban công, nhìn những ánh đèn xung quanh đột nhiên phát hiện... đã hai năm nay cô không biết thưởng thức không khí trong đêm như thế này.
Giản Hành thì đang uy hϊế͙p͙ cô, Cố Bắc Thần thì tính toán ly hôn... Hai chuyện này xé ngang mạch suy nghĩ của cô, lặng người một lúc, cô như một linh hồn lang thang trong màn đêm, tìm mãi không được lối thoát.
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên, cô lặng lẽ thu hồi tầm mắt xoay người bước vào phòng ngủ, cũng không buồn nhìn xem ai gọi tới, cô chỉ đặt điện thoại bên tay là trả lời, "Alo?"
"Giản tiểu thư, tôi là Nhã Thư gọi từ khoa tim của bệnh viện..." Trong điện thoại truyền đến một giọng lo lắng, "Bác sĩ Vương nhờ tôi gọi cô đến bệnh viện ngay, trái tim của Tô phu nhân có tín hiệu gián đoạn ngưng đập, nên đã chuyển sang phòng phẫu thuật."
Giản Mạt trong phút chốc mở to mắt, một khắc kia cô không kịp phản ứng.
"Alo alo... alo... Giản tiểu thư, cô còn nghe không?" Y tá lo lắng hỏi dồn dập.
Giản Mạt giật mình, "Tôi sẽ đến ngay..." Cô tưởng như mình không thở được, nỗi buồn bi thương lúc nãy giờ hoàn toàn bị thay thế bởi cảm giác sợ hãi. Giản Mạt lập tức lấy chìa khoá xe ra khỏi cửa, thậm chí, cô còn không kịp đổi giày...