Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 11: Phải xem em có bao nhiêu thành ý?

Giản Mạt linh động nháy mắt một cái, ánh mắt sáng lấp lánh như ánh đèn mờ ảo, rực rỡ lung linh nổi bật trong đêm.


“Trước hết chúng ta có thể đừng nói đến chuyện từ chức được hay không?” Cô dùng giọng điệu hòa nhã để nói chuyện: “Việc xảy ra vào buổi tối ngày hôm nay thật ra chỉ là ngoài ý muốn.”


Hơi thở đối phương từ từ dồn ép tới, cô bất động đứng im, cũng không vội đẩy Cố Bắc Thần ra, ngược lại thuận theo, vươn hai cánh tay vòng qua cổ đối phương. Tiếp đến là âm thanh ngọt ngào xen lẫn chút hờn dỗi, khẽ vang lên: “Nếu như sau này còn có người đàn ông nào dám đến gần em để chọc ghẹo, em nhất định sẽ cho hắn một bạt tai, dù hắn là ai đi chăng nữa, em cũng không quan tâm. Ai bảo chồng của em là Cố Bắc Thần?”


Cố Bắc Thần không cảm xúc nghe cô nói, Khóe mắt thâm thuý liếc nhìn gương mặt vừa nãy còn lấp ɭϊếʍƈ vẻ ủy khuất không chịu nói ra, vậy mà giờ lại khôi phục lại bình thường như không có việc gì, đây cũng chính là bộ dạng quen thuộc Giản Mạt mà anh biết. Bất chợt khóe môi lạnh lẽo khẽ nhếch lên, ý lạnh cũng từ từ hiện ra trong nụ cười.


Giản Mạt thấy Cố Bắc Thần không có bị dao động bởi hành động của mình, liền tiến sát gần hơn, cả người dựa vào người của anh, đầu hơi ngẩng lên, hôn nhẹ lên môi người trước mắt: “Hai ta đừng có tiếp tục nói đến việc khiến đối phương không vui nữa mà.”


Giọng nói của Cố Bắc Thần lạnh đi vài phần:“Em đang cần tiền để làm cái gì?” Anh không phải loại người dễ dãi để cho Giản Mạt có thể qua mặt. Anh khẽ nâng tầm mắt lên, sắc bén thẳng vào cô.


Sắc mặt Giản Mạt chợt biến đổi, trở nên trầm mặc im lặng không đáp lại. Cô đang nghĩ thử có nên hay không kể hết mọi chuyện về mẹ của mình cho Cố Bắc Thần nghe.
Suy nghĩ của con người đôi khi rất mâu thuẫn, ngay cả cô cũng không thể tự nói ra một số chuyện được.


Cũng như cô bằng lòng quyết định đem chính mình bán cho anh ta, thì đây là một chuyện, nhưng nếu vì lý do cần thiết nào đó, mà phải dùng sự yếu ớt của bản thân để tranh thủ sự đồng tình hoặc thương hại của đối phương... Thì đây lại là một chuyện khác nữa.


Dù không biết sau này liệu cô có giữ được lập trường như bây giờ hay không, nhưng ít ra cô hiểu rõ một vấn đề. Hiện giờ quan hệ sống chung của chính cô và Cố Bắc Thần rất mờ ám không rõ ràng, cho nên cô không muốn tiếp tục đòi hỏi bắt anh ta đưa tiền thêm nữa.


“Thật ra là do em nhìn trúng một bộ lễ phục nên muốn mua. Em nghĩ rằng anh hiện giờ đang rất bận rộn, nên cũng không dám gọi điện để đòi tiền của anh.” Giản Mạt cố ý bịa chuyện, để làm bản thân mình thành dạng người tham tiền thích chưng diện.


Cô vờ ra vẻ tội nghiệp, đáng thương nói: “Đúng lúc nhìn thấy người ta tổ chức hoạt động này, em nghĩ vừa có thể làm từ thiện, lại còn vừa kiếm được một khoản tiền thêm, nên liền tham gia. Anh thấy việc này rất tốt đúng không!”


Cố Bắc Thần lặng lẽ nhìn Giản Mạt, ẩn dưới đáy mắt là ý trầm tư dò xét, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô. Người phụ nữ rất thích tiền, việc này anh luôn biết. Cũng bởi vì như thế nên anh mới cưới cô. Hợp tác cùng với người có mục đích thì rất dễ làm việc, cũng nhờ thế mà anh tìm được một người bạn tình hợp ý, đối với anh mà nói cũng không thắng là chuyện xấu. Nhất là khi cùng cô ở trên giường, cô thật sự rất hấp dẫn anh.


Mới lúc đầu, anh còn suy nghĩ. Qua một khoảng thời gian dài, Giản Mạt có phải hay không sẽ sinh ra dã tâm như bao những kẻ khác, cũng đều muốn từ chỗ của anh để kiếm lợi ích.


Nhưng dần dần anh mới biết, người phụ nữ này khi gả cho anh, ngoại trừ đưa ra điều kiện bắt anh mỗi tháng phải đưa tiền sinh hoạt phí, thì trong những ngày thường cô cũng chỉ chi tiêu bình thường...


Còn những thứ như trang sức luôn là anh mua tặng, còn cả mấy thứ như quần áo và đồ dùng cá nhân cần thiết, là anh luôn giao phó cho người quen là Tô San để đặt mua đem về. Còn phía cô lại chưa từng đòi thêm yêu cầu gì quá lớn.


“Sau này em muốn mua thứ gì, thì cứ nói thẳng với anh!” Cố Bắc Thần âm trầm híp hai mắt lại, thâm thúy nói thêm: “Chỉ là phải xem em dùng thành ý gì để biểu hiện, để đổi lấy thẻ tín dụng tiêu tiền đây?”


Trong lòng Giản Mạt có chút chua xót, nhưng trên gương mặt ấy vẫn như cũ, cố gượng cười ra đầy mị hoặc: “Em biết thẻ tín dụng của anhvẫn không dễ lấy mà.” Cô cong môi, giảo hoạt nói: “Lỡ như ngày nào đó anh với em tách ra nhau, không còn sống chung với nhau nữa. Anhthì lại thu hồi lại hết những thứ đã cho em, mà anh cũng biết đấy, emđã quen thích tiêu xài tiền để mua sắm. Trong tình huống đó em lại mất đi kim chủ sau lưng, cũng không tìm được người có thể dựa vào, anh không thấy như vậy sẽ rất đáng thương sao?”


Cố Bắc Thần nở nụ cười: “Thế nào? Em sợ hãi lòng tham của mình sao?


“Sao có thể chứ!” Ngữ điệu trong lời nói Giản Mạt mang chút ai oán: “Lúc anh đi ra ngoài làm việc cũng phải cẩn thận, tránh để bản thân lầm đường lạc lối. Anh cũng biết bản thân anh tỏ ra sức hút như thế nào mà! Có người phụ nữ nào mà không bị trầm mê chứ!”


Ý cười trên môi Cố Bắc Thần dần tràn ngập ở trong mắt. Giản Mạt bây giờ là đang nịnh nọt lấy lòng anh.


Giản Mạt không ngừng cố gắng thỏa hiệp: “Chuyện ngày hôm nay anhđừng có tức giận nữa được không? Sau này em hứa, chỉ cần thích cái gì thì sẽ tự động tìm anh, còn nữa, em nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình. Vậy đã được chưa?” Nói một hơi dài xong, cô liền cúi đầu xuống, hôn lên mặt Cố Bắc Thần.


Trong tức khắc ai kia như bị lửa đốt, rất nhanh toàn thân Cố Bắc Thần nổi lên phản ứng sinh lý. Anh đương nhiên biết người phụ nữ này là muốn dời đi sự chú ý của hắn. Kỳ thật, trừ lúc bọn họ đi đăng ký kết hôn ra, chẳng có mấy người biết được quan hệ hôn nhân của bọn họ.


Bóng đêm buông xuống, làm mê say lòng người. Vào buổi tối yên ắng này lại khoảnh khắc điên cuồng của đôi nam nữ bên trong kia.


Cả người Giản Mạt cùng với Cố Bắc Thần day dưa vài lần, thẳng đến mấy ngày liền thân thể cô đều sa đọa trầm luân vào sự phóng túng không tiết chế của anh. Người này chính là mạnh mẽ hiên ngang giày vò cô. Cho tới khi cô kiệt sức không thể chống đỡ nữa, anh mới buông tha cho cô. “Mau đi tắm rửa.”


“Em không đi!” Giản Mạt rầu rĩ nói, âm thanh nũng nịu bướng bỉnh, cả người cũng thuận tiện lăn vào bên trong.
Ánh mắt Cố Bắc Thần trầm xuống: “Em bẩn chết đi được.”


Giản Mạt vừa nghe, người liền xoay trở lại, bám lấy Cố Bắc Thần, trêu tức nói: “Dù em bẩn, không phải anh cũng thích sao. Giờ em mệt lắm, sáng mai hãy tắm sạch sẽ, có được không anh?” Cô nói xong liền lấy lòng anh bằng cách hôn lên hầu kết đang nhấp nhô.


Nhiệt độ trong mắt Cố Bắc Thần càng âm trầm hạ xuống: “Em còn dám đốt lửa trên người anh, anh không ngại tiếp tục chơi với em đâu!”
Giản Mạt đâu còn dám tiếp tục trêu chọc người đàn ông này.


Cô thật sự không thể chịu nổi sự tấn công cường hãn của anh. Là một người vừa nhiều tiền, lại còn có đầy đủ cơ bắp sáu muối cường tráng, Cố Bắc Thần đúng là luôn làm phụ nữ phải chết mê vì anh ta.


“Em mệt lắm rồi, ngủ thôi.” Hai mắt Giản Mạt đã lim dim không mở ra được, nhưng vẫn gắng nặn thốt ra mấy chữ.
Cố Bắc Thần dáng vẻ thật sự mệt mỏi của Giản Mạt, cũng không có ép cô đi tắm rửa nữa, trực tiếp kéo vào lòng để cô nằm trên khuỷu tay anh rồi bắt đầu ngủ.


Thời điểm lúc tắt đèn, Giản Mạt chậm rãi mở mắt ra, trên mặt dần lộ ra vẻ đau đớn.


Khi ở trên ghế sô pha dưới phòng khách, lúc cô quyến rũ Cố Bắc Thần, chủ yếu là vì nghĩ với bản tính của anh tất nhiên sẽ ôm cô lên lầu. Mắt cá chân của cô bị thương không nhẹ, chỗ dưới chân cũng đã sưng to lên một cục lớn.


Ai biết được bản thân lại đốt lửa lớn tới mức tự thiêu chính mình, một phen lăn lộn từ dưới lên trên, chỗ bị thương ở mắt cá chân càng nặng hơn. Lúc được nghỉ ngơi lấy sức được một lát, cơn đau càng ngày càng tăng thêm, cô đau tới nổi trên trán thấm đầy mồ hôi.


Cố Bắc thần như một con chim ưng như đang yên giấc ngủ, phá lệ trong đêm khi nhìn thì sáng ngời lên. Người nằm trong lòng anh khẽ mở to mắt nhìn, Cố Bắc thần chợt nhúc nhích cặp lông mày, không phải anh vì Giản Mạt mà tỉnh, mà là bởi vì lông mi của cô quá dài, lúc sát tới gần lại vô ý chạm phải da thịt anh, khiến anh ngứa đến nỗi phải nhíu mày.


Giản Mạt sợ đánh thức Cố Bắc Thần, nên âm thầm cắn răng chịu đựng đau đớn. Cô nhắm chặt hai mắt lại, cố chịu đau bắt bản thân phải ngủ đi, như vậy mới quên đi được đau đớn.
Có lẽ thật sự đã quá mệt mỏi, chỉ trong chốc lát Giản Mạt liền ngủ mất.


Đến ngày hôm sau, theo như thường lệ mỗi ngày, cứ vào đúng thời giờ là đồng hồ báo thức sinh học sẽ reo lên đánh thức cô dậy. Cô bỗng quên đi mất việc mắt cá chân đang bị đau, nên liền cử động vài cái.
“A.--”


Giản Mạt đau đến nỗi phải hít vào một hơi thật sâu, đồng thời trên trán của cô đã thấm ướt đầy mồ hôi.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Cố Bắc Thần vừa mở mắt ra, liền trông thấy gương mặt vốn xinh đẹp của Giản Mạt tự dưng lại nhăn nhó, không nhịn được liền hỏi.


Khóe miệng Giản Mạt hơi yếu ớt mím lại, cố gượng tươi cười nói: “Emvừa mới nằm mơ, thấy anh đột nhiên nổi giận ném cho em tờ ly hôn, em vì kinh sợ nên mới bị dọa cho tỉnh giấc. Lúc em mở mắt ra vừa nhìn thấy anh thì đã bị vẻ đẹp soái ca của anh làm cho mê mẩn, nhờ vậy mà em mới cảm thấy thế giới này đối với em thật tốt!”


“Tại sao lại sợ anh ly hôn với em?” Cố Bắc Thần bất ngờ đặt ra câu hỏi, bờ môi cũng từ từ nhếch lên.
Giản Mạt gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là nếu thật ly hôn, sau này căn phòng lớn này, còn những thứ xa xỉ khác đều không thể dùng!”


Cố Bắc Thần cúi xuống, hôn lên trán Giản Mạt: “Em chỉ cần ngoan ngoãn, thì sẽ không bỏ em đâu.” Cố Bắc Thần nói xong liền buông cô ra, bước xuống giường đi về phía phòng tắm: “Mấy ngày nay anh sẽ ra nước ngoài một chuyến, tạm thời sẽ không ở lại đây một thời gian.”


Giản Mạt vừa nghe xong, trong lòng liền trầm xuống, cô thấp thỏm lên tiếng: “Vậy còn việc liên quan đến dự án thiết kế kia...”
“Trở về nói sau!” Lúc Cố Bắc Thần nói ngắn gọn bốn chữ kia xong, cánh cửa phòng tắm cũng liền đóng lại.
Giản Mạt giật mình, đây rốt cuộc là anh ta có ý gì đây?