Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 108: Chỉ nhìn cô ấy

Editor: DiepHaVoUu
Khuôn mặt Cố Bắc Thần lạnh lùng nghiêm nghị như điêu khắc, gương mặt không có lấy nửa phần biểu tình nhìn mọi người bên dưới, đôi mắt ưng như vô ý lướt qua Giản Mạt... Chỉ là nhàn nhạt lướt qua, sau đó liền thu hồi tầm mắt.


Trong lòng Giản Mạt liền không hiểu, "lộp bộp" vài tiếng, cảm thấy ánh mắt của Cố Bắc Thần tràn ngập sinh khí... Thế nhưng khoảng khắc đó trôi qua rất nhanh, cô cảm thấy giống như mình đã suy nghĩ nhiều rồi.


Hướng Vãn ngồi ở phía sau Giản Mạt, vụng trộm liếc Cố Bắc Thần một cái sau đó lại quay sang nhìn Giản Mạt, môi dưới khẽ mấp máy... Hình như cô vừa thấy Thần thiếu liếc Giản Mạt thì phải? Cô không hoa mắt đó chứ?


"Hẳn là có vài người đã nghe được tin đồn, trong các công ty tham gia đấu thầu lần này, có một đến hai công ty đã từng thiết kế bản mẫu dự án Ngự Cảnh Hồ..." Cố Bắc Thần chậm rãi nói.


Nghe đến dự án "Ngự Cảnh Hồ", mắt Giản Mạt lập tức tối lại, dường như sợ người khác nhìn thấy được, cô vội vàng thu lại sự bi thương nơi đáy mắt, bàn tay trắng nõn vô thức nắm chặt lại.


Đôi con người đen như mực đồng rơi trên mặt cô một cái, lập tức dửng dưng như không lướt qua mọi người, nhìn trên mặt Giản Mạt ngoại trừ có chút phản đối, những người đó trên mặt đều là kinh hỉ, hắn không đổi sắc tiếp tục nói: "Hội cho nên tư cách cá nhân sửa bản thảo, yêu cầu xông ra đặc sắc."


Những người tham gia đấu thầu câm như hến nhìn Cố Bắc Thần, đến thở cũng không dám.


"Sau đó sử dụng hình thức rút thăm để xác định mấy nhà tranh đoạt kia, chọn tầng nào để thiết kế cho cuộc đấu thầu." Cố Bắc Thần tiếp tục nói, đôi mắt đen sâu một lần nữa rơi trên người Giản Mạt: "Quý công ty là lần đầu tham gia hạng mục của đế hoàng, tôi rất mong chờ."


Giản Mạt cùng Cố Bắc Thần, bốn mắt nhìn nhau giữa không trung, không có một chút e sợ, trái lại, lúc hắn vừa dứt lời, cô liền tràn đầy tự tin khiêu khích.
Cố Bắc Thần thu hồi tầm mắt: "Nếu để lỡ đợt đấu thầu lần này, sẽ mất đi có hội hợp tác với Đế Hoàng rồi."


Âm thanh xôn xao lại một lần nữa truyền tới, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Họ không ngờ lần này lại có người có cơ hội nắm bắt toàn bộ bản mẫu thiết kế của Ngự Cảnh Hồ. Cũng sẽ có người mất đi cơ hội hợp tác với Đế Hoàng.


Giản Mạt mấp máy môi dưới, tay vô ý nắm chặt lại, không kìm chế được nhìn Cố Bắc Thần một cái... Lời này của hắn có ý gì? Rõ ràng là đang khinh thường cô mà?
Đầu tiên là cho cô cơ hội, sau đó lại một cước đem cô giẫm chết hay sao?


Hướng Vãn trong lòng cũng là lo lắng, liếc nhìn khuôn mặt tái mét đang cắn môi dưới của Giản Mạt... Cô cảm giác lời nói của Cố Bắc Thần kia, hoàn toàn đều nhằm vào Tường Vũ.


Cố Bắc Thần sau khi nói mấy câu liền cùng Tiêu Cảnh rời đi, từ đầu đến đuối trên mặt không có lấy một nửa biểu tình gì, lạnh lùng khiến người run rẩy.
Giản Mạt nhìn bóng lưng cao ngạo của Cố Bắc Thần, không hiểu sao trong lòng cô có chút không thoải mái...


Chuyên viên thiết kế Thượng Tuấn Hào của tập đoàn Đế Hoàng là người trực tiếp phụ trách đấu thầu lần này, sau khi Cố Bắc Thần rời khỏi thì Thượng Tuấn Hào cũng nhắc nhở các nhân viên cấp dưới chú ý hạng mục, rồi để các công ty bốc thăm chọn tầng lầu.


Giản Mạt nhìn đến vị trí thiết kế của tầng 18, cũng là tầng sau cùng, thiết kế ở khu vực này ít nhiều cũng sẽ có tầm quan trọng nhất định.
"Thật là xui xẻo, thế nào lại có tận 18 tầng cơ chứ?" Hướng Vãn lầm bầm nói.


Giản Mạt lại không nghĩ vậy, mặc kệ Đế Hoàng cho cô ở tầng lầu nào, bọn hon muốn chính là tài năng của mỗi người, cho nên mới phải tách ra 18 tầng tiến hành... Cô không cảm thấy áp lực, có gan đi làm là được rồi.


Cố Bắc Thần ở trong phòng làm việc trên tâng cao nhất nhìn xuống, qua cửa sổ sát đất... Chỉ là liếc mắt một cái, hắn liền nhận ra người mặc áo sơmi trắng vàng nhạt chính là Giản Mạt.


Hội nghị như vậy hắn căn bản không cần tham gia, thế nhưng ma xui quỷ khiến lại khiến hắn đi... Bởi vì cô gái này sáng sớm chạy trốn có chút tức giận, mang tư thù đi chủ trì hội nghị!
Chủ yếu chính là, nếu hắn xuất hiện trước mặt cô, thì cô sẽ nhớ được hôm nay là ngày gì...


"Tích" một tiếng phá vỡ hơi thở trầm mặc của Cố Bắc Thần, bên trong lập tức truyền đến âm thanh của Tô San: "Thưa Thần thiếu, Giản tiểu thư rút trúng tầng 18 ạ!"
Cố Bắc Thần nhẹ nhàng chau mày kiếm lại, chỉ nói "ừ" một tiếng.
"Thần thiếu..." Tô San hơi chần chừ, lập tức hỏi: "Cần..."


"Cô rất rảnh rỗi sao?" Liền bị Cố Bắc Thần cắt ngang lời.


Tô San thở dài một trận, lại nói: "Được, tôi hiểu rồi!" Dứt lời, cô liền chờ Cố Bắc Thần dập máy, sau đó lập tức nhìn về phía Tiêu Cảnh nhún vai: "Thần thiếu luôn công tư phân minh. E rằng lần này cho Giản tiểu thư cơ hội, cũng chỉ vì muốn đả kích cô ấy."


Tiêu Cảnh trầm mặc, thở dài lắc đầu: "Nếu việc này cũng xảy ra với Thẩm tiểu thư..." Hắn không có nói tiếp, chỉ là cùng Tô San trao đổi ánh mắt.
Giản Mạt sau khi trở lại công ty cũng không vội việc thiết kế, mà trước tiên đem luật bản văn phòng sở đường sửa lại.


"Mạt Mạt, còn không mau về a?" Đinh Hương nhìn đông nhìn tây nói: "Cũng đã 8h rồi."
"Tôi còn phải đem sở đường thiết kế bản thảo sửa lại." Giản Mạt nói cũng không ngẩng đầu lên: "Tiếp được đến mấy ngày muốn đối phó Đế Hoàng sở bản thiết kế."


Đinh Hương nghe vậy, đi tới: "Chớ tạo áp lực cho mình..." Hướng Vãn hợp trở về liền đưa ra ngụ ý của Cố Bắc Thần: "Dù sao Tường Vũ cũng không có lọt được mắt xanh của Đế Hoàng, nếu như thắng thì ăn, thua thì chúng ta cũng không có tổn thất gì."


Giản Mạt nhún vai, lắc đầu nói: "Làm hết sức mà thôi!"
"Ừ... Nhưng trễ rồi." Đương Hương quan tâm hỏi: "Cô đây là muốn tăng ca mà! Ăn cơm không, tôi gọi người giao tới?"
"Không cần." Giản Mạt nói: "Khi nào xong tôi sẽ ra ăn."
"Được." Đinh Hương đáp một tiếng sau đó liền rời đi.


Sau khi Đinh Hương rời đi, Giản Mạt mới bắt đầu việc sửa chữa... Có lẽ là ảnh hưởng từ Sở Tử Tiêu, phòng làm việc của hắn cô cảm thấy rất không hài lòng, liền sửa đi sửa lại rất nhiều lần.


Nhớ về quá khứ một chút, Giản Mạt một bên làm sửa chữa trong máy vi tính, bên còn lại dùng bút đồ họa trên giấy vẽ bản vẽ mặt phẳng.


Trong không gian yên tĩnh bây giờ lại càng trở nên yên tĩnh. Chỉ có tiếng chuột và tiếng bút thi thoảng truyền đến. Có lẽ vì quá yên tĩnh, nên âm thanh nhỏ như vậy cũng hoá to.


"Tinh" một tiếng truyền đến, có lẽ là quá chuyên tâm nên Giản Mạt cũng giật mình một cái, vô ý nhìn điện thoại tên bàn một cái, cô liền đặt bút xuống mở tin nhắn.
G tiên sinh: Đang ở đâu?
Giản Mạt khẽ nhíu mày, không biết vì sao lại lập tức trả lời, đến khi nhận ra thì đã trễ rồi.


Vì không muốn những người này xem thường, tính toán hao tổn ở công ty suốt đêm.


Giản Mạt nhìn mình bị tin nhắn làm cho tức giận, khoé miệng co quắp một cái, đột nhiên ngượng ngùng khép miệng lại... Chờ một chút vì không thấy Cố Bắc Thần trả lời, cô đưa tay ném điện thoại sang một bên, thì thào nói: "Có gì tốt chứ?"


Giản Mạt hừ nhẹ một cái, bởi vì tin nhắn của Cố Bắc Thần, làm cho tinh thần bị gián đoạn, chuẩn bị đứng dậy đi pha một tách cà phê uống.
"Cộc cộc cộc."
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bức chân âm trầm mà mạnh mẽ, ở không gian yên tĩnh đặc biệt vang dữ dội,


Trái tim Giản Mạt vô thức đập nhanh hơn, cầm tách cà phê xông ra khỏi phòng trà. Trong mắt là vẻ khẩn trương, đã trễ thế này... Ai còn đến công ty?
Ngay lúc cô tâm lý đề phòng lên cao, nhìn thấy người đứng ở cửa, đột nhiên mở lớn hai mắt nhìn: "Anh tại sao lại ở đây?"