Hào Môn Nữ Phụ Không Muốn Có Tình Yêu

Chương 39: Về nhà chính

Hứa Tân Di đi từ quán cà phê ra, bấm nghe lại đoạn ghi âm từ di động, càng nghe càng không thích hợp.

Hứa Vi Nhân chiêu trò rất cao?

Trong suốt cuộc nói chuyên, một câu cũng chưa thừa nhận đứa bé đó là của Dịch Dương.

Quả nhiên là nghi án lớn nhất trong tiểu thuyết, Hứa Vi Nhân miệng ngậm cũng đủ chặt.

Nhưng tại sao Hứa Vi Nhân không diễn dựa theo kịch bản?

Không phải là khi thấy cô ném thẻ ngân hàng trước mặt cô ta, thì lập tức chuyển sang chế độ bông sen trắng, vẻ mặt khuất nhục nhìn chằm chằm vào cô, sau đó hét lên " mặc kệ cô ra bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ không rời khỏi Dịch Dương, con trai của tôi không thể không có ba! ". Sau đó khóc lóc chạy khỏi quán cà phê.

Tại sao còn bình tĩnh hơn cô mà hét giá năm mươi triệu?

Năm mươi triệu?

Hứa Tân Di mắt trợn trắng.

Hứa Vi Nhân hố người không đền mạng, mở miệng một phát năm mươi triệu, không bằng đoạt ăn cướp cho rồi!

Thật dám nói ra mà không ngượng miệng.

Bắt cô bỏ ra năm mươi triệu chuộc thân cho tên đàn ông chó kia?

Nằm mơ!

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hôm nay lấy tiền nhục nhã Hứa Vi Nhân, cô ta khẳng định sẽ không bằng lòng để yên. Một ngày nào đó trong tương lai, chắc chắn Hứa Vi Nhân sẽ nhân thời cơ thỏa đáng nói chuyện này ra cho Dịch Dương nghe, châm ngòi quan hệ giữa cô và Dịch Dương.

Chỉ cần Hứa Vi Nhân để chuyện này ở trong lòng, cũng không phí công hôm nay cô diễn ác như vậy.

"Ký chủ, cô lấy tự tin đâu ra nhận định con trai của Hứa Vi Nhân là của Dịch Dương? Tình tiết này là một ẩn số trong tiểu thuyết, không có đáp án"

Hứa Tân Di hơi hơi mỉm cười: "Cho nên nói trí tuệ nhân tạo không có tình cảm, tự nhìn đi"

Cô lấy tấm ảnh chụp rõ mặt Hứa Vi Nhân ôm con trai tại sân bay, phóng lớn gương mặt của đứa bé: "Gương mặt này, giống y chang Dịch Dương nha!"

"Giống chỗ nào?"

"Í chết, tôi lỡ quên, trí tuệ nhân tạo không có đôi mắt, cho nên nhìn không tới, tôi nói cho..."

"Chúng ta có thể rà quét."

"Vậy ngươi hẳn là rà quét ra mới đúng, ngươi nhìn xem, đôi mắt, cái mũi, miệng, lông mày, lỗ tai, có giống Dịch Dương hay không? Quả thực giống nhau như đúc!"

Tiểu A muốn nói lại thôi, cũng nhỏ giọng giận dỗi, nói: Ta thấy không giống.

"Ngươi cũng đừng rối rắm, nghe ta, ta định đoạt, đáp án ngay cả trong tiểu thuyết chưa giải thích được hiện tại ta nói cho ngươi biết! Đứa nhỏ này chính là của Dịch Dương!"

Nghĩ nghĩ, Tân Di gọi điện cho An Nhã, trong điện thoại, cảm xúc của cô hạ xuống, âm thanh nghẹn ngào: "A lô, An Nhã, ra tới tâm sự với em đi."

Nửa tiếng sau.

"Cái gì? Năm mươi triệu?" An Nhã nghe Hứa Tân Di nói những chuyện xảy ra hôm nay, một năm một mười nói hết tất tần tật. An Nhã nghe xong, giọng điệu khiếp sợ đến tột đỉnh, ánh mắt nhìn Hứa Tân Di như đang xem con ngốc.

"Thật không hổ là em nha Hứa Tân Di, chuyện gì cũng chưa biết rõ ràng, em đã lấy tiền đập vào mặt người ta, bắt cô ta rời khỏi Dịch Dương?!"

Hứa Tân Di một chút cũng không biết hối cãi: "Còn có cái gì không biết rõ ràng? Hứa Vi Nhân có quen biết với Dịch Dương, từng có một đoạn tình cảm ở đại học. Nếu không phải bởi vì đủ mọi lý do, lại trời xui đất khiến... Bọn họ đã sớm ở bên nhau rồi còn đâu!!."

Vừa nói đến đây, Hứa Tân Di bi phẫn đan xen, hận đến ngứa răng: "Bọn họ ngay cả con đều có, còn có cái gì không biết rõ ràng? Chẳng lẽ em phải đợi Hứa Vi Nhân mang con tìm tới cửa, lúc đó em mới..."

Cô nói không được nữa.

"Em cũng không thể cắn chết nói đứa bé kia là của Dịch Dương, trừ bỏ đôi mắt giám định quan hệ cha con của em ra, em còn có chứng cứ khác sao? Em có biết rằng trên đời này có một phương pháp giám định vô cùng chính xác, vô cùng đáng tin cậy, gọi là xét nghiệm ADN không?"

"Nhưng Hứa Vi Nhân thừa nhận ngay trước mặt em nha!"

"Vậy em càng không thể vừa gặp mặt đã quăng tiền bắt cô ta chạy lấy người!"

An Nhã hận sắt không thành thép mà chọc chọc vào đầu cô.

"Chị nói Hứa Tân Di, ngày thường em khôn khéo như vậy, tại sao một khi gặp được những chuyện liên quan đến Dịch Dương, thì trí thông minh giảm xuống đáng kể như vậy hả? Chuyện lớn như vậy, em có thể thanh tỉnh một chút hay không? Hoặc là trước khi em muốn làm gì hãy hỏi chị một tiếng được không?"

"Nhưng mà... Nhưng mà em không thể để Dịch Dương thấy đứa nhỏ này."

Hứa Tân Di biểu tình vô cùng vội vàng: "Chị cũng biết, Dịch Dương... Anh ấy không thích em, đến bây giờ cũng chưa chạm vào người em, ông nội và mẹ vẫn luôn đều muốn có đứa cháu ẫm bồng. Hiện tại có sẵn một đứa cháu ở trước mắt, chị cảm thấy bọn họ sẽ làm sao hả?"

"Nhưng em cũng không thể xúc động như vậy, chúng ta thương lượng mọi viêc từ từ được không? Em đi tìm cô ta, không phải đưa nhược điểm vào thẳng trên tay cô ta sao? Muốn cô ta sau này thuận miệng nói chuyện này ra, mọi người sẽ thấy em thế nào? Dịch Dương lại thấy em thế nào?"

"Nhưng em nhịn không được! An Nhã, em thật sự vô cùng sợ hãi, em sợ Dịch Dương vừa thấy đứa trẻ đó sẽ vứt em đến sau đầu. Trước đó anh ấy chỉ muốn ly hôn với em, chị nói, anh ấy có thể khơi lại chuyện ly hôn với em hay không?"

An Nhã bình tĩnh lại, nói: "Em đừng vội, tình hình hiện tại không phải là không thể sửa đổi, Dịch Dương động tâm đối với em mười có tám chín phần là sự thật. Anh ta không có khả năng giống như trước đây, tùy tiện nhắc đến chuyện ly hôn."

"Rốt cuộc em phải làm gì bây giờ đây?!"

An Nhã im lặng suy nghĩ một lát: "Từ hôm nay trở đi, em hãy làm theo những gì chị nói."

Hứa Tân Di im lặng, như bắt được rơm rạ cứu mạng, mắt trông mong nhìn An Nhã: "Chị nói đi, em nên làm cái gì, không nên làm cái gì? Chị đều nói cho em, sau này em tuyệt đối sẽ không hành động giống như hôm nay, sẽ không xúc động như vậy!"

"Vậy được, em nghe chị nói. Thứ nhất, sau này em tuyệt đối không thể lại một thân một mình đi tìm Hứa Vi Nhân, hiện tại em là vợ hợp pháp của Dịch Dương, mà cô ta tạm thời cũng không có làm ra bất kỳ hành động gì chen chân giữa em và Dịch Dương, thái độ của em đối với cô ta muốn rộng lượng một chút. Em sử dụng bất kỳ phương thức nào nhục nhã cô ta, chỉ có thể làm em nhìn như một người đàn bà vô học, đanh đá."

Hứa Tân Di gật đầu.

"Thứ hai, nếu Dịch Dương đã biết chuyện này, em coi như không hay không biết, chưa nghe nói qua, em đừng ồn ào gây chuyện ở trước mặt Dịch Dương, em hành động như vậy chỉ làm gia tăng sự chán ghét của anh ta đối với em, em cần phải biểu hiện đến khoan dung rộng lượng, làm Dịch Dương nảy sinh áy náy với em."

"Nhưng mà..."

"Nhịn!"

An Nhã tiếp tục nói: "Thứ ba, khống chế chính cảm xúc của mình dùm chị, dù em ở bất kỳ nơi nào bất kỳ địa điểm nào nghe được hoặc là nhìn thấy Hứa Vi Nhân, đặc biệt là con trai của Hứa Vi Nhân, em tuyệt đối tuyệt đối không thể tức giận, không thể có bất kỳ hành động cử chỉ hay là lời ăn tiếng nói không nhân văn"

"Thứ tư, như em nói, lỡ như Dịch lão tiên sinh và Dịch phu nhân đã biết tin đứa trẻ đó tồn tại, em cũng không cần gây chuyện dùm chị, tin chị, lão tiên sinh cùng phu nhân là người hiểu lý lẽ, bọn họ tuyệt đối sẽ không bởi vì một đứa con riêng bắt em và Dịch Dương ly hôn, cho phép cô ta vào cửa."

"Thứ năm, trong tương lai, Hứa Vi Nhân khẳng định sẽ trở về giới giải trí, đến lúc đó có khả năng sẽ có xung đột cùng va chạm với em. Rốt cuộc khi xuất đạo em là mang danh " Tiểu Hứa Vi Nhân " xuất đạo, truyền thông khẳng định sẽ lôi hai người ra tới đối lập, có đối lập sẽ có nâng dẫm. Nếu dẫm em, em nhất định không cần để ở trong lòng, dùng tác phẩm chinh phục fans."

An Nhã mỗi nói một câu một chữ, Hứa Tân Di đều ghi nhớ ở trong lòng, còn đặc biệt ghi thêm vào trong di động.

Thứ nhất, tiếp tục tìm Hứa Vi Nhân, ngôn ngữ cần phải khắc nghiệt, thái độ cần ngạo mạn, nghĩ mọi cách nhục nhã cô ta.

Thứ hai, sau khi Dịch Dương biết việc này, cần phải gây ồn ào, càng lớn càng tốt.

Thứ ba, thấy con trai Hứa Vi Nhân...

Hứa Tân Di nghĩ nghĩ, trẻ nhỏ là vô tội, thôi đi.

Nội dung điều thứ ba xóa rớt.

Thứ ba, Dịch lão tiên sinh và Dịch phu nhân cần phải biết sự tồn tại của đứa bé, muốn một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Thứ tư, giới giải trí oan gia ngõ hẹp Hứa Vi Nhân, mua tài khoản trên mạng bôi đen cô ta, dẫm bẹp cô ta...

Viết xong, thêm một câu vào điều thứ tư: Phải làm Dịch Dương biết, người đứng ở sau lưng bôi đen Hứa Vi Nhân là cô.

Đến lúc đó, Dịch Dương vì người đẹp phẫn nộ đến tột đỉnh, tìm cô tính sổ, cuối cùng ly hôn.

Tình cảm này tình yêu này, cảm động trời cảm động đất.

"Dạ, em đều đã nhớ kỹ, chị yên tâm, sau này em tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy, nhất định dựa theo những gì chị nói mà làm."

An Nhã yên lòng: "Em có thể bình tĩnh lại thì nhất định sẽ không thua con nhỏ Hứa Vi Nhân kia, khẳng định có thể bảo vệ quan hệ giữa em và Dịch Dương."

Bảo vệ quan hệ giữa em và Dịch Dương?

Hứa Tân Di trong lòng mắt trợn trắng.

Tên chó Dịch Dương kia ai muốn bảo vệ anh ta, ai muốn gặm thì cứ gặm đi.

Nhưng cô lại ra vẻ cảm động: "An Nhã, cảm ơn chị."

"Giữa chúng ta đừng nói lời cảm ơn"

Nhìn thời gian, An Nhã đứng dậy: "Được rồi, thời gian không còn sớm, trạng thái này của em chị cũng không yên tâm, chị đưa ngươi em trở về trước đi."

"Phục vụ, thanh toán."

Hứa Tân Di rút thẻ ngân hàng ra thanh toán.

Hai phút sau, người phục vụ cười đi vào ghế lô: "Hứa tiểu thư, thật xin lỗi, số dư tài khoản trong thẻ này không đủ."

Hứa Tân Di nghi ngờ trong một lát, nhìn người phục vụ đưa trả trở về thẻ ngân hàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, từ trong túi móc ra một tấm thẻ khác đưa cho người phục vụ, nói: "Xin lỗi, lấy sai thẻ."

Trên xe, An Nhã hỏi Hứa Tân Di: "Trở về nhà chính hay là Nhất Phẩm Lan Đình?"

Hứa Tân Di nghĩ nghĩ: "Trước đưa em đến Nhất Phẩm Lan Đình, lấy chút đồ vật rồi lại đưa em trở về nhà chính?"

An Nhã khởi động xe: "Sau khi trở về, em nhất định phải nuốt chuyện này vào trong lòng, nhịn xuống, giả vờ như không biết chuyện gì hết, hiểu chưa?"

Hứa Tân Di gật đầu: "Chị yên tâm, em biết nên làm cái gì."

Nửa tiếng sau, xe ngừng ở phía dưới gara Nhất Phẩm Lan Đình, hai người lên lầu. Hứa Tân Di thay đổi quần áo lấy quà tặng ra, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn khác khuôn mặt suy sút không hề cảm giác an toàn nữa tiếng trước, khác nhau như hai người.

Nhìn thời gian, An Nhã mở WeChat, đẩy cuộc hẹn với một cậu trai trẻ cô vừa mới quen tối hôm qua, thở dài: "Chị thật trở thành tài xế của em rồi."

"Thôi được rồi mà chị An Nhã, chờ chuyện này giải quyết, em nhất định cảm ơn chị thật hậu hĩnh."

Đến mối quan hệ như của hai người, muốn nói cái gì cũng đều có thể nói.

"Được đó, chị đây ngồi yên chờ hậu hĩnh của em."

Chiếc xe khởi động.

Một tiếng sau, xe An Nhã ngừng ở bên ngoài biệt thự nhà chính.

"Tự em đi vào đi, mấy ngày nay em nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện công việc chị giúp em dời sang ngày khác."

Nói xong, nghênh ngang mà đi.

Hứa Tân Di đứng ở bên ngoài cổng biệt thự, trên tay là bao lớn bao nhỏ, mang về không ít quà tặng, nhìn trước cửa biệt thự được chiếu sáng bởi hai ngọn đèn đường, thở sâu, mỉm cười bước vào cửa.

Bên trong biệt thự, Dịch phu nhân đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, cắt tỉa bó hoa hôm nay bà mới mua, Dịch lão tiên sinh ngồi ở một bên xem tạp chí kinh tế tài chính, hai người ngẫu nhiên thường thường nói một vài câu qua lại.

"Ông nội, mẹ, con đã trở về rồi nè!"

Giọng nói vui vẻ đầy phấn chấn từ cửa truyền đến, Dịch lão tiên sinh và Dịch phu nhân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại.

"Tân Di đã trở về?"

Dịch lão tiên sinh buông xuống tạp chí, Dịch phu nhân buông xuống kéo.

"Sao trở về cũng không thông báo trước một tiếng?"

Hứa Tân Di đặt quà lên trên bàn trà: "Muốn cho mọi người bất ngờ, đúng rồi, ông nội, con có mua quà về cho ông nè, một loại trà rất nổi tiếng ở thành phố bên kia, bởi vì số lượng không nhiều lắm, nên không bán ở những nơi khác, chỉ có ở nơi đó mới có. Con có mua một chút về, ông nhìn thử xem!"

Nói, cô lấy một hộp trà được đóng gói tỉ mỉ ra đưa cho Dịch lão tiên sinh.

"Mẹ, đây là mặt nạ mới ra của nhãn hiệu mẹ hay dùng, chắc là sẽ thích hợp với da mặt của mẹ đó, mẹ dùng thử xem, nếu cảm thấy không thích hợp mẹ nhớ nói với con nha."

Dịch phu nhân tiếp nhận hộp mặt nạ được đóng gói đẹp mắt, tuy rằng ngoài miệng nói bản thân đã có không cần mua, nhưng trong ánh mắt toát ra yêu thích không lừa được người khác.

"Trở về thì trở về, còn mua nhiều thứ như vậy làm gì"

Dịch lão tiên sinh hiền lành lôi kéo cô ngồi xuống, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Đóng phim suốt mấy tháng gầy không ra hình người, có phải quá mệt mỏi cũng không ăn cơm hay không?"

"Không có, ông nhìn sai rồi, nhìn thấy con gầy không phải bởi vì con không ăn cơm, thể trọng của con không thay đổi nha"

"Con đó, chỉ biết gạt ông già này thôi, mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi, đừng đi đóng phim tiếp nữa? Kêu dì Trần làm nhiều món ăn ngon cho con bồi bổ."

"Cảm ơn ông nội."

"Người một nhà, cảm ơn cái gì mà cảm ơn"

Hứa Tân Di mỉm cười, ánh mắt không kiềm chế được ngó lên trên lầu.

Dịch lão tiên sinh phát hiện ánh mắt của cô thì đã biết cô suy nghĩ cái gì: "Dịch Dương còn chưa có trở về, nhìn thời gian chắc cũng gần trở về rồi."

Hứa Tân Di gật gật đầu, không nói chuyện.

"Tới, nói cho ông nghe coi, trong khoảng thời gian đóng phim này gặp được chuyện gì hay ho, kể ông nghe thử coi?"

"Không có chuyện gì hay ho hết, thời gian đóng phim còn không đủ, mỗi ngày mở mắt ra là phim trường tối khuya về khách sạn"

"Vậy chắc con rất mệt."

"Không mệt, còn rất tốt."

"Ba, con xem như vậy, Tân Di và Dịch Dương kết hôn cũng đã hai năm, ngay cả tuần trăng mật đều không có, thừa dịp Tân Di quay xong, kêu Dịch Dương cũng nghỉ ngơi hai ngày..."

Dịch phu nhân hòa ái dễ gần nhìn Hứa Tân Di, nói: "Con và Dịch Dương tìm một nơi nào đó chơi hai ngày, thả lỏng tâm tình."

Hứa Tân Di làm như thẹn thùng, gục đầu xuống, thật ra là che dấu vẻ khiếp sợ trên mặt.

Xong rồi, xong rồi.

Một người hỏi han ân cần, một người hòa ái dễ gần.

Trước đó là trợ công trên con đường ly hôn của cô, hiện giờ lại trở thành hai chướng ngại vật chà bá trên con đường ly hôn.

Đừng nói là bị An Nhã nói trúng rồi đó?

Lão tiên sinh cùng phu nhân là người hiểu lý lẽ, không có khả năng bởi vì một đứa riêng, bắt cô và cùng Dịch Dương ly hôn, không đời nào cho phép Hứa Vi Nhân vào cửa.

Không được, không thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy.

Không thể để mọi chuyện thoát khỏi kế hoạch của cô được.

"Làm sao vậy?"

Thấy Hứa Tân Di đột nhiên không nói lời nào, ông nội Dịch cười nói hai ba câu vui đùa: "Đợi lát nữa Dịch Dương sẽ trở về ngay thôi, đừng nóng vội."

Hứa Tân Di khóe môi treo lên nụ cười chua xót, lắc đầu: "Không có việc gì đâu ông nội."

"Thế tại sao con lại đột nhiên không vui? Có phải Dịch Dương khi dễ con hay không?"

Hứa Tân Di đáy mắt chậm rãi ngậm nước mắt, rớt không rớt, ngập trong hốc mắt, mắt nháy mắt đỏ au.

Ông nội Dịch giật mình sợ hãi, vội hỏi: "Ai làm con chịu ủy khuất đến như vậy?"

"Đừng khóc, có ủy khuất gì nói với mẹ, mẹ thế thay con làm chủ!"

Ông nội Dịch và Dịch phu nhân lo lắng, giọng điệu dịu dàng càng làm chóp mũi Hứa Tân Di đau xót, hốc mắt tích góp nước mắt rốt cuộc nhịn không được đi rớt xuống, miệng chết nghẹn lắc đầu, mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: "Không có việc gì, ông nội, mẹ, con thật sự không có việc gì, chỉ là lâu lắm không gặp hai người nên con..."

"Con... Đứa nhỏ này......"

Hứa Tân Di cúi đầu: "Hai người đừng đối xử tốt với con như vậy, thật ra con rất hư, một chút cũng không ngoan, con làm thật nhiều thật nhiều chuyện xấu."

"Ông biết con làm những gì, con hiện tại còn trẻ... Lúc còn trẻ, ông cũng từng có những hành động còn hơn con, ai có thể bảo đảm thời điểm còn trẻ không làm sai vài chuyện đâu? Chúng ta đừng đặt mọi chuyện lúc trước ở trong lòng, biết sai thì sửa, sau này cẩn thận từ hành đông đến lời ăn tiếng nói, ít làm những việc sai trái là được, ông và mẹ đều sẽ thông cảm cho con."

"Tới, nói với ông, con lại làm chuyện gì xấu rồi?"

"Không có..." Hứa Tân Di ở trong lòng châm chước ngôn ngữ, nghĩ nên nói chuyện Dịch Dương có con riêng nói ra cho ông cùng mẹ biết.

Bentley ngừng ở trước cửa biệt thự.

Dịch Dương từ trên xe xuống dưới, đi nhanh vào trong.

Vừa đến cửa, nghe phòng khách mơ hồ truyền đến tiếng nói.

―― "Là nên nói thẳng, hay là đưa đường dẫn lối đây?"

―― "Nói thẳng, sức khỏe của ông có chịu nổi hay không? Hay là cứ nói thẳng đi, sấn hiện tại Dịch Dương không ở nhà."

―― "Hơn nữa ông và mẹ không phải vẫn luôn muốn có đứa cháu ẫm bồng sao? Tin Dịch Dương có đứa con trai chắc cũng không tính là chuyện gì xấu ha?"

Con trai?

Dịch Dương dưới chân cứng lại.

Anh có đứa con trai?

Hứa Tân Di mang thai?

Khi nào dính?

Của ai?

Hết chương 39