Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 90

"Em có chuyện giấu anh đúng không?" Trong phòng khách, Hạ Nam Phương đang lật hồ sơ trong tay, lại đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Hả? Không có mà." Lý Nhiễm theo bản năng phủ nhận, vì thế quá gấp gáp, ngược lại càng thêm giấu đầu lòi đuôi.


Hạ Nam Phương ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một bên má của Lý Nhiễm đang ngậm quả cherry không dám nhai kia, anh duỗi tay nhẹ nhàng ấn vào nơi phồng lên đó, cưng chiều hỏi: "Em khẩn trương gì chứ?"


Lý Nhiễm căng thẳng lui lui về sau, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Nam Phương, cố gắng che giấu nói: "Em không có khẩn trương."
Hạ Nam Phương lui theo cô, ánh mắt anh vẫn mang theo tia nghi ngờ: "Anh cứ có cảm giác em giấu anh chuyện gì đó."


Ánh mắt Lý Nhiễm hoảng loạn né tránh, cô nhét trái cây đang cầm trong tay vào miệng Hạ Nam Phương: "Ăn trái cây đi, đừng có nghi thần nghi quỷ nữa."
Cô càng như vậy Hạ Nam Phương càng nghi ngờ, anh dựa sát lại gần cô hơn, ngữ khí hơi chút nghiêm túc hỏi: "Em có người khác bên ngoài sao?"


Lúc vừa qua Tết Hạ Nam Phương bận đến độ chân không chạm đất, thường xuyên chỉ có thể tận dụng thời gian hết sức có thể để về nhà một chuyến, bởi vì chênh lệch thời gian mà có khi nửa đêm Lý Nhiễm nhìn thấy anh còn mặc đồ vest họp qua video.


Hơn nữa gần đây trọng tâm của Lý Nhiễm không đặt trên người anh, khó tránh khỏi người đàn ông này lại suy đoán như thế.
Thì ra anh hoài nghi cái đó, cô đúng lý hợp tình đẩy anh ra: "Anh mới là người ở bên ngoài có người khác đó!"


Hạ Nam Phương bị cô đẩy cách một khoảng nửa cánh tay, nhìn cô một hồi ánh mắt phức tạp nói: "Anh mới không trèo tường, dù sao em cũng không cho."
Lý Nhiễm: ""


Được rồi, vì có thể nhanh chóng làm trị liệu, thường xuyên gạt Hạ Nam Phương để đi bệnh viện, có khi anh hỏi tới thì cô nói là đi chơi với Vu Hiểu Hiểu.
Trong đầu đang nghĩ ngợi tới những việc này, lại nghe Hạ Nam Phương thình lình hỏi: "Hôm nay em đi đâu vậy?"


Thật là sợ cái gì là tới cái đó, Lý Nhiễm há miệng, vẫn là lý do thoái thác kia như cũ: "Đi dạo với Hiểu Hiểu á."


Hạ Nam Phương cũng không rảnh gọi điện cho Vu Hiểu Hiểu để xác nhận, Lý Nhiễm nhẹ nhàng thở ra một hơi, Vu Hiểu Hiểu căn bản không sống sót được dưới thủ đoạn của anh quá năm giây, nhất định sẽ khai hết tất cả.


Vì thế, Lý Nhiễm cảm thấy nên đánh đòn phủ đầu tương đối ổn, ra vẻ tức giận hỏi: "Anh hỏi nhiều như vậy để làm gì? Anh không tin em sao?" Mặc kệ có đạo lý hay không có đạo lý, âm thanh cô hơi đề cao một tí để ra vẻ có khí thế một ít.


Quả nhiên, Hạ Nam Phương bị cô "tức giận" sửng sốt, hai giây sau lập tức sửa miệng: "Đương nhiên anh tin em rồi."
Anh nhẹ nhàng sáp lại gần cô thêm một lần nữa, định hôn cô một cái.


Tuy cô giả vờ "tức giận" nhưng vào thời điểm này mà để cho anh hôn thì cứ có cảm giác đùa giỡn bỡn cợt không nói chính sự.
Cô đẩy Hạ Nam Phương ra, chống ngực anh: "Sau này anh còn dám nghi ngờ em nữa không?"


Ánh mắt Hạ Nam Phương viết đầy mấy chữ "nghi ngờ thì chắc chắn là nghi rồi", nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Không nghi ngờ nữa."
Một đoạn nhạc đệm nhỏ kết thúc, Hạ Nam Phương trở lại thư phòng làm việc.


Lý Nhiễm vỗ vỗ trái tim nhỏ, nói dối trước mặt Hạ Nam Phương như này quả thật không dễ mà, ánh mắt anh còn tinh hơn máy phát hiện nói đối nữa.


Buổi tối vào phòng ngủ, Lý Nhiễm nhón chân treo đồ vest vừa mới lấy về từ tiệm giặt là treo vào trong tủ, anh duỗi tay ôm lấy cô, lấy quần áo trong tay cô ra nhẹ nhàng treo lên giá.
"Ngày mai anh phải đi công tác rồi."


Lý Nhiễm vừa nghe anh nói thế thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, gần đây cô đang lo lắng làm sao giấu diếm được anh để đi làm trị liệu, vừa hay anh đi công tác.
"Sao anh có cảm giác em rất vui luôn ấy?" Giọng anh không vui, ôm cô cúi đầu cắn vào vành tai cô một cái.


Lý Nhiễm cố gắng kéo khóe miệng đang giương lên của mình xuống: "Đương nhiên không có. Anh đi công tác sao em lại vui cho được, em muốn khóc cũng không kịp đây nè!" Cô làm mặt quỷ trêu anh.
Hạ Nam Phương cong môi, ôm lấy eo cô cằm gác lên đỉnh đầu cô: "Vậy em khóc cho anh xem đi."
Lý Nhiễm: "..."


Sở thích quái quỷ gì đây?
Thích làm người ta khóc?
"Em khóc không được."
Hạ Nam Phương hừ một tiếng, không biết là bị chọc vào dây thần kinh nào: "Em không yêu anh."
Lý Nhiễm: "..."
Cô quay mặt đi, không để ý tới anh, tùy ý anh ăn đậu hũ trên người mình.


Cô lại lấy quần áo ngoài ban công vào, cô đi đến đâu Hạ Nam Phương đi theo đến đấy, quẳng cũng quẳng không ra.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Hạ Nam Phương cười, nhẹ giọng nói: "Sao em không hiểu lời anh nói chứ?"
"Hiểu cái gì mới được?"


Anh híp mắt, sau đó cúi người xuống, ngữ khí trầm thấp như là mặt đất bị tuyết đống băng, mang theo chờ mong để đón mùa xuân đến: "Anh chỉ muốn nghe em nói một tiếng... em sẽ nhớ anh."
Mặt Lý Nhiễm đỏ bừng lên, Hạ Nam Phương ôm cô đứng ở ban công, hai người cứ đứng yên bình như thế.


"Được rồi, em sẽ nhớ anh."
Hạ Nam Phương trầm mặc cười cười, anh ôm cô vào trong lòng để mình dựa vào lan can của ban công.
Tuy bên trong có mở máy sưởi, nhưng lan can bằng sắt khi tiếp xúc làn da vẫn sẽ lạnh nổi cả da gà.
Lý Nhiễm không tự giác mà nhích vào lòng anh hơn: "Vào nhà thôi anh."


Hạ Nam Phương nhìn về phía ngoài cửa sổ, đột nhiên nói một câu: "Hoa mơ bên ngoài nở rồi kìa."
Lý Nhiễm theo bản năng mà xoay người hướng ra ngoài ban công: "Ở đâu anh?"
Hạ Nam Phương ở phía sau cô lẳng lặng mà cọ cọ, chờ Lý Nhiễm phát giác đó là lúc nào, nhất thời thẹn quá thành giận.


Cô cắn răng: "Đây là trên ban công!"
Đương nhiên anh biết đây là ban công: "Em yên tâm, anh không ở đây."
Cô nhìn nhìn phía dưới: "Không ở đây, vậy anh..."
Thật ra anh không có ý muốn nói về phương diện kia, anh chỉ muốn biểu đạt một chút tâm cảnh của mình bây giờ thôi.


"Ngoài trời tuyết đang rơi, cả thành phố đều đóng băng hết cả rồi thế mà hoa mơ lại nở. Ngoài trời hoa tuyết bay bay, mà trong căn nhà này chỉ có hai người chúng ta. Chúng ta đang dựa vào nhau, có thể nghe thấy tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của đối phương."


Trái tim Lý Nhiễm từ ấm áp đến nồng cháy theo từng lời nói của anh.
Tựa như anh nói, bọn họ có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng nhịp tim đang đập của nhau.


Hạ Nam Phương khẽ thở dài một hơi: "Nếu có thể lựa chọn được cách chết đi, anh hy vọng ngày đó chúng ta có thể ở trong căn phòng này cùng ôm nhau chết đi."


Cô không hiểu rõ vì sao anh lại nói như vậy, nhưng nghĩ lại rồi tưởng tượng, trăm năm sau vào một đêm tuyết rơi đầy trời, họ có thể chết trong vòng tay nhau trong một ngôi nhà do chính tay họ trang trí và còn đầy những dấu vết quen thuộc.
Thật là một chuyện vừa lãnh mạn mà lại hy vọng xa vời.


Chỉ là tưởng tượng như vậy, Lý Nhiễm đột nhiên cảm thấy cái chết không đáng sợ nữa.
Đặc biệt là nghĩ đến bọn họ sẽ già đi cùng nhau, chết ở trong vòng tay của nhau.


Sáng sớm hôm sau, Hạ Nam Phương dậy sớm chuẩn bị bay đi công tác, lúc đi Lý Nhiễm cũng vừa mới tỉnh giấc: "Đến giờ anh đi rồi sao?" Cô còn chưa tỉnh hẳn, đôi mắt nửa mở nửa khép, ngái ngủ nhưng vẫn nhớ rõ chuyện hôm nay anh phải đi công tác.


Anh ngồi xuống mép giường, sờ sờ đôi mắt cô: "Ừ, anh đến sân bay đây."
Anh nhẹ giọng dỗ cô hai câu, đỡ cô nằm xuống: "Em ngủ tiếp đi, đến nơi rồi anh sẽ gọi điện cho em nha."
Lý Nhiễm gật gật đầu, Hạ Nam Phương cười cười: "Ở nhà ngoan ngoãn chờ anh về nha."


Cô dụi dụi mắt, do dự một chút nhưng cuối cùng không nói chuyện trị liệu cho anh biết: "Dạ."
Có lẽ chờ khi anh trở về cô cũng đã trị liệu xong rồi.
Anh cười cười, rồi hôn lên trán cô: "Anh yêu em."


Hạ Nam Phương đi rồi Lý Nhiễm lại ngủ thêm một tiếng nữa rồi dậy đến bệnh viện, thảo luận thời gian trị liệu với bác sĩ.


Hạ Nam Phương đi công tác nửa tháng, chu kỳ trị liệu của cô cũng vừa lúc là nửa tháng, nhưng bác sĩ yêu cầu cô cần phải có bạn bè hoặc người thân đi cùng mới được, Lý Nhiễm suy nghĩ một vòng cuối cùng cảm thấy chỉ có Vu Hiểu Hiểu là thích hợp nhất.


Gần đây cô nàng cũng không bận quá, hơn nữa trước đó không lâu Trần Tề Thịnh vừa mới trở về đội, một mình cô nàng đợi ở nhà khá nhàm chán.
Khi Lý Nhiễm bảo Vu Hiểu Hiểu đến bệnh viện, cô nàng còn tưởng cô xảy ra chuyện gì, sắc mặt tái nhợt chạy đến.


Sau đó nghe cô nói phương án trị liệu, sắc mặt mới đỡ được một tí.
Nhưng cũng không đỡ lên được bao nhiêu, cô nàng đứng cùng chuyến tuyến với Hạ Nam Phương: "Hạ Nam Phương đã không bận tâm rồi cậu còn chịu tội như vậy làm gì nữa?"
Vấn đề này, Lý Nhiễm suy nghĩ rất nhiều lần.


Hơn nữa bác sĩ cũng nói với cô, trị liệu không nhất định sẽ có hiệu quả, chỉ có thể nói có thể nâng cao xác suất mang thai, nhưng không chắc xác suất có thể tăng lên bao nhiêu.


Nhưng cuối cùng Lý Nhiễm vẫn quyết định thử một lần: "Hiểu Hiểu, tớ suy nghĩ rất kỹ rồi. Tớ chỉ là một người bình thường mà thôi, nếu có thể, tớ muốn có một đứa con."
Vu Hiểu Hiểu có chút không hiểu: "Có con quan trọng đến như vậy sao?"


Lý Nhiễm suy nghĩ một lát: "Không quan trọng như vậy, nhưng có lẽ tớ sẽ rất hối hận nếu không được làm mẹ. Tớ cũng phải tiếp tục cuộc sống của chính mình không phải sao? Tớ có thể không đi trị liệu, không cho đứa nhỏ có cơ hội được sinh ra, nhưng nếu thật sự thành công thì sao?"


Vu Hiểu Hiểu thở dài, cuối cùng im lặng không nói thêm gì nữa.


"Có một số việc, chúng ta không thể mù quáng mong chờ kỳ tích sẽ đến. Tớ hy vọng nếu một ngày nào đó bé con đến với thế giới này, tớ có thể kiêu ngạo ở trước mặt bé con, nói với bé con rằng con là kết quả của sự cố gắng của mẹ, chứ không phải là sự chờ đợi mặc cho số phận đưa đẩy. Nói không chừng bé con càng muốn được sinh ra trên thế giới này hơn tớ thì sao? Nếu bé con không buông bỏ thì tớ cũng không thể từ bỏ, không phải sao?"


Cuối cùng Vu Hiểu Hiểu vẫn bị cô thuyết phục, đồng ý giúp cô giấu mọi người.


Tuy khi chính thức trị liệu, bác sĩ đã nói kỹ càng tỉ mỉ phương án trị liệu, mặt Lý Nhiễm vẫn luôn không đổi sắc. Bác sĩ nói cô là một trong số ít bệnh nhân có tâm lý bình tĩnh vững vàng. Nhưng mà khi lần đầu tiên nằm trên bàn phẫu thuật làm cuộc điều trị đầu tiên, khi bị chích thuốc mê, cô vẫn không thể kìm nén được mà sợ hãi.


Cô không phải người máy, cô khao khát chờ mong những điều đẹp đẽ, đương nhiên sợ hãi những điều chưa biết.
Cuối cùng, cô cũng chịu được.
Khi cô tỉnh lại ở phòng hồi sức, Vu Hiểu Hiểu đã khóc hết nước mắt.


"Làm tớ sợ muốn chết, cậu tỉnh dậy muộn hơn một tiếng so với với dự kiến ​​của thuốc mê." Vu Hiểu Hiểu vừa khóc lớn, vừa không dám tiến lên đỡ cô.
Hết thuốc tê, nửa người dưới đau đến độ khiến cô nói không nên lời, thậm chí còn đau hơn bà dì đến thăm gấp trăm lần.


Trong có thể như có vô số ống vít đâm vào mỗi mạch máu trong đó vậy.
"Đừng khóc, không phải tớ vẫn khỏe đấy sao?"
Lý Nhiễm cười yếu ớt, duỗi tay muốn an ủi Vu Hiểu Hiểu, Vu Hiểu Hiểu gạt nước mắt bên má, rồi bỏi thăm Lý Nhiễm có đói bụng không, có muốn ăn gì không?


Lý Nhiễm không có cảm giác thèm ăn: "Không đói bụng, lát nữa nói sau đi."
Tâm trạng của cô không tốt, không muốn ăn bất cứ thứ gì cả.
Vu Hiểu Hiểu không có cách nào khác, chỉ có thể kêu người đổi thực đơn liên tục nhưng Lý Nhiễm vẫn không ăn vào.


Mãi đến ngày thứ ba sau lần phẫu thuật đầu tiên mới dần dần khôi phục lại, nhưng lần trị liệu tiếp theo lại bắt đầu vào hai ngày sau.
So với lần trị liệu đầu tiên thì phản ứng lần thứ hai của cô càng lớn hơn trước.


Thiết bị trong cơ thể cô khiến cô sốt cao, đây là lần đầu tiên bác sĩ gặp phải tình huống này, sau ba ngày liên tục sốt cao, bác sĩ phải thông báo chấm dứt trị liệu.
Mắt thấy chỉ còn một ngày nữa là đến lần trị liệu thứ ba, cô năn nỉ bác sĩ: "Quan sát thêm một ngày nữa đi ạ rồi ngày mai rút ra."


Bây giờ mà rút ra thì hai lần trị liệu trước đều xem như công cốc. Bác sĩ căn nhắc xem xét tình huống của cô rồi đồng ý, hơn nữa còn kiểm tra quan sát tình hình cơ thể cô suốt cả ngày.
Đến cuối ngày hôm sau, tình hình của cô rất không ổn, sốt cao đã ảnh hưởng đến thị lực của cô.


Bắt đầu xuất hiện song thị*.
(Song thị (Diplopia) là một trong những triệu chứng khó chịu và nguy hiểm của mắt, nhìn một vật thành hai, có thể xảy ra khi nhìn bằng một mắt hoặc nhìn bằng cả 2 mắt.)
Bác sĩ nghe cô miêu tả xong, cho rằng cho dù chỉ còn lại có nửa ngày, cũng cần phải rút thiết bị ra ngừng trị liệu ngay lập tức.


Lý Nhiễm nghĩ chỉ còn có nửa ngày nữa mà thôi, có lẽ qua nửa ngày là cô sẽ hết sốt, lần điều trị tiếp theo sẽ thành công.


Mấy ngày trước cô còn gọi điện thường xuyên cho Hạ Nam Phương, nhưng ba bốn ngày nay thể lực cô thật sự không ổn, không dám gọi điện cho anh, sợ anh nghe thấy điều bất thường nên nối dối là ra ngoài du lịch với Vu Hiểu Hiểu.


Nhưng Hạ Nam Phương vẫn nổi lên lòng nghi ngờ, trong lòng ẩn ẩn nỗi lên bất an, anh xử lý chuyện quan trọng nhất trước rồi lên đường về nước ngay trong đêm.
Sau khi về nước, điện thoại cho cô vẫn không ai bắt máy, anh lập tức gọi cho Vu Hiểu Hiểu.


Vu Hiểu Hiểu dưới sức ép gặng hỏi của Hạ Nam Phương, cuối cùng không chống đỡ được, hơn nữa Lý Nhiễm đã sốt cao liên tục ba bốn ngày rồi: "Nhiễm Nhiễm... ở bệnh viện."
Tay đang cầm điện thoại của Hạ Nam Phương run lên: "Đang ở bệnh viện nào?"


Bệnh viện, Lý Nhiễm cảm thấy cô sốt cao dẫn đến xuất hiện ảo giác rồi, bằng không vì sao lại nhìn thấy Hạ Nam Phương thế này.
Trước khi Hạ Nam Phương đến, lần trị liệu thứ ba đã bị bác sĩ mạnh mẽ ngừng hẳn.


Sau khi uống thuốc hạ sốt, Lý Nhiễm mơ màng nhìn Hạ Nam Phương một cái rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
"Cậu là người nhà bệnh nhân à?"
"Đúng vậy."
Bác sĩ chủ trị đánh giá anh từ trên xuống dưới: "Chồng sao?"
"Ừm."
Bác sĩ cầm hồ sơ rồi đi trước dẫn đường: "Cậu đi với tôi."


Trong văn phòng bác sĩ, khuôn mặt Hạ Nam Phương lạnh lùng ngồi đó, anh cúi đầu lật xem hồ sơ nhập viện của cô, cũng thấy được chi tiết quá trình trị liệu, bao gồm quá trình phẫu thuật, còn có thiết bị đặt trong cơ thể cô khiến cô sốt cao kia.


Bác sĩ để anh xem xong, nhịn không được nói: "Người nhà bệnh nhân này, xác suất mang thai thấp không có nghĩa không có khả năng, hy vọng các người đừng gây áp lực quá lớn cho bệnh nhân. Loại chuyện này thuận theo tự nhiên là tốt nhất, đừng cưỡng cầu làm gì."


Bàn tay cầm hồ sơ của Hạ Nam Phương chặt đến độ nổi gân xanh: "Cô ấy bị áp lực tâm lý sao?"


Bác sĩ: "Đương nhiên. Thể chất bệnh nhân có phần đặc biệt, cơ thể bài xích thiết bị trị liệu nên mới bị sốt cao. Độ nguy hiểm xác thật trong trị liệu không thường thấy, chúng tôi đã hơn một lần kiến nghị ngừng trị liệu rồi nhưng bệnh nhân luôn kiên trì nói mình có thể."


"Cho đến ngày hôm nay bởi vì sốt cao mà dẫn đến mắt mờ, chúng tôi không thể không mạnh mẽ ép buộc bệnh nhân ngưng hẳn trị liệu, nếu làm theo yêu cầu buổi chiều của bệnh nhân lại trị liệu tiếp thì chỉ sợ sẽ phát sinh ra hậu quả không thể lường trước được."


Hạ Nam Phương không ngờ rằng mình chỉ mới vừa đi công tác gần một tuần hơn thôi mà Lý Nhiễm lại dạo một vòng quỷ môn quan như thế.
Nỗi sợ hãi như cơn thủy triều tràn ra bao phủ toàn bộ cơ thể anh, đặc biệt là sau khi nghe bác sĩ nói xong, trái tim anh đau như bị đao cắt.


Anh hối hận ngày đó đã nói với cô nên chờ mong sinh mệnh mới, cô đã hiểu lầm ý của anh rồi.
"Ý chí của bệnh nhân rất mạnh, cũng có thể chịu đau, nhưng bệnh nhân không nên vì mình có thể kiên trì mà bỏ qua tâm trạng của bản thân được."


Rời khỏi văn phòng bác sĩ, Hạ Nam Phương trở lại phòng bệnh.
Vu Hiểu Hiểu đứng bên cạnh giường Lý Nhiễm nói vấn đề từ đầu đến cuối cho anh nghe: "Tôi thấy Nhiễm Nhiễm thật sự rất muốn có một đứa con, tâm nguyện của cậu ấy đã thay đổi sau khi quay về bên anh."


Hạ Nam Phương lẳng lặng mà nghe, trầm mặc yên tĩnh, giống như một bức tượng đá.
Ánh mắt anh vừa đau lòng vừa yêu thương nhìn Lý Nhiễm, cảm giác đau xé lòng này mãi không thôi.
Lý Nhiễm nằm ở đây, có lẽ có một nửa nguyên nhân là bởi vì anh.


"Trước kia khi Nhiễm Nhiễm còn độc thân, cậu ấy chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề đó, có lẽ anh không có cảm nhận được... Hạ Nam Phương, Nhiễm Nhiễm lựa chọn ở bên anh, cậu ấy đã rất cố gắng làm rất nhiều chuyện."


Hạ Nam Phương vẫn không không nhúc nhích như cũ, cứ như vậy nhìn Lý Nhiễm chăm chú như muốn nhìn cho đến thiên hoang địa lão*.