Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 73

Edit: Nại Nại
____
Trên cửa kính phản chiếu ảnh ngược của hai người.
Như phản chiếu hai cuộc đời khác nhau.
Trước kia Hứa Minh Nguyệt khinh thường Lý Nhiễm, cảm thấy cô ta luôn cao hơn cô một cái đầu, cô ta càng dịu dàng đáng yêu hơn Lý Nhiễm, thân thế cô ta tốt hơn, cô ta được người ta yêu thích hơn.


Cô ta chưa từng để Lý Nhiễm vào mắt.
Hứa Minh Nguyệt âm thầm tranh tám năm với Lý Nhiễm, Lý Nhiễm cũng làm lơ cô ta tám năm.
Tám năm sau, cuộc sống của Hứa Minh Nguyệt như bị vẽ trên một mảnh vải vụn, thủng nhiều lỗ không tìm ra lối thoát.


Mà cuộc sống của Lý Nhiễm, mỗi một nét đều có thể nói là hoàn mỹ nhất, cô sở hữu tình cảm không gì lay chuyển được của người đàn ông đó, sở hữu tài năng thiên phú không ai có thể vượt qua được, cuối cùng còn có sự nghiệp thành công.


Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến Lý Nhiễm sẽ đi đến vị trí cao như vậy, mà cô ta bị dẫm dưới chân như thế.
Bên ngoài biệt thự, cánh rừng kéo dài đến chỗ tối không điểm dừng, hồ cá được ánh đèn biệt thự chiếu rọi lộng lẫy trên mặt hồ, nhuộm thành một lớp vàng mộng mơ.


"Tôi vẫn luôn ghen ghét cô." Hứa Minh Nguyệt bắt đầu bằng câu nói này.
"Cho dù cô rời khỏi anh ấy rồi đi chăng nữa thì không ai có thể thay thế được vị trí của cô." Bất kể có chuyện gì xảy ra, có rơi vào hoàn cảnh nào đi nữa.


Khi Hứa Minh Nguyệt nói đến người kia, vị trí kia, trong ánh mắt còn phát sáng.
"Tôi nghĩ không ra, vì sao cô phải rời khỏi?" Có lẽ trời hơi lạnh, cũng có thể là tâm trạng tương đối không bình tĩnh, Hứa Minh Nguyệt xoa xoay cánh tay khẽ run lên.


Lý Nhiễm trầm mặc, trên thế giới này luôn có nhiều người như vậy, lấy bụng ta so bụng người, dùng du͙ƈ vọиɠ của bản thân áp đặt lên cuộc sống của người khác.


Thân phận Hạ phu nhân là vị trí Hứa Minh Nguyệt vẫn luôn theo đuổi, khi Lý Nhiễm từ bỏ cái thân phận đó, Hứa Minh Nguyệt cảm thấy Lý Nhiễm không quý trọng.
Tất cả mọi người cho rằng vị trí Hạ phu nhân đó là một ngôi vị chiến thắng.


Giống như đánh quái thăng cấp, chỉ cần có người ngồi lên trên, đời này sẽ không lo ăn mặc, hưởng vinh hoa phú quý, được người người tôn kính.
Một khi du͙ƈ vọиɠ che mất trái tim chân thành của bản thân, thì không biết bọn họ yêu con người của Hạ Nam Phương hay là yêu vị trí Hạ phu nhân kia.


Hứa Minh Nguyệt tiếp tục nói: "Anh Nam Phương bởi vì cô, điều anh tôi đến Châu Phi rồi."
"Anh tôi anh ấy hận, nhưng anh ấy không dám trở về. Anh ấy ở Châu Phi còn có lương, có thể trả nổi tiền thuốc men của mẹ tôi, nếu mà về thì không có nơi nào dám chứa chấp anh ấy nữa."


"Tất cả là do cô, Hứa gia mới biến thành như bây giờ, đều là bởi vì cô!" Nói xong lời cuối cùng giọng nói Hứa Minh Nguyệt dần dần mất khống chế.
Lý Nhiễm quay đầu, lẳng lặng nhìn cô ta: "Bởi vì tôi? Cô thật sự rất ngây thơ."


"Thực tế cô vẫn luôn thích, hoặc là nói cô tham lam chỉ là cái vị trí Hạ phu nhân kia mà thôi."
"Bởi vì cái thân phận này đại diện cho giàu có, quyền lực, vinh quang. Những thứ đó đối với cô, đối với Hứa gia mà nói, càng có lực hấp dẫn hơn con người Hạ Nam Phương."


Lý Nhiễm nhớ lại quá khứ: "Hứa gia đã từng có cơ hội cùng Hạ gia liên minh, không phải sao?"
Nói đến chuyện này, đó gần như là việc mà Hứa gia hối hận nhất cả đời.


Lý Nhiễm cảm thấy bọn người Hứa gia thật sự buồn cười, lúc trước Hạ gia gần như sụp đổ. Ông nội Hạ mất con trai, Hạ Nam Phương mất cha, Hứa gia có cơ hội kéo Hạ gia lên một lần.


Nhưng mà không có, Hứa gia ngược lại cướp đi không ít việc kinh doanh của Hạ gia, mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà bao năm qua chỉ là vẻ bề ngoài.
Hạ Nam Phương bất mãn Hứa gia đã lâu.
Anh không phải không động vào Hứa gia, mà là chưa đến thời điểm.


Bây giờ anh sớm đã thành Lang Vương không còn là chú chó sói con như trước kia nữa, Hứa gia sao có thể còn an bình như trước.
"Cô nói xem, Hứa gia dẫm lên Hạ gia, gặp báo ứng như hôm nay có phải là gieo gió gặt bão không?"
Hứa Minh Nguyệt giận cực kỳ, cô ta hận Lý Nhiễm đã nói ra những sự thật đó.


"Lý Nhiễm..."
"Hứa Minh Nguyệt!"
Lý Nhiễm lạnh lùng hỏi: "Vứt bỏ thân phận Hạ phu nhân đi, thì cô thật sự thích Hạ Nam Phương sao?"
Hứa Minh Nguyệt không trực tiếp trả lời Lý Nhiễm.
"Cho nên, cô chỉ yêu anh ấy đến mức ấy thôi, đừng ảo tưởng thêm nữa."


Hứa Minh Nguyệt thích Hạ Nam Phương, tình yêu của mình bị Lý Nhiễm làm bẩn như vậy, lập tức nổi nóng: "Mày câm miệng!"
"Làm sao tôi có thể không yêu anh ấy. Nếu không phải mày đột nhiên xuất hiện, nếu không có mày..."


Con người là như vậy, luôn đặt ra nhiều giả thuyết về những điều mà họ luôn thèm khát mong muốn, không thực hiện được.
Hứa Minh Nguyệt vẫn đang sống trong mộng đẹp "nếu không có Lý Nhiễm thì cô ta sẽ là Hạ phu nhân".
Nhưng mơ mộng thì sớm muộn cũng phải tỉnh lại.


Lý Nhiễm khoanh tay, nhìn Hứa Minh Nguyệt không nói lời nào.
Hứa Minh Nguyệt đột nhiên khóc thành tiếng: "Tại sao lại như vậy? Vì sao anh Nam Phương lại đối xử với Hứa gia như vậy? Bọn họ đều nói anh Nam Phương lật đổ Hứa gia, tôi không tin."
"Rất nhiều chuyện không phải cô không tin thì không tồn tại."


Lúc Lý Nhiễm rời đi, Hứa Minh Nguyệt vẫn đang khóc.
Năm đó khi Hứa Minh Lãng đánh cô một cái tát kia, chỉ sợ mãi mãi không thể tưởng tượng được... Hứa gia sẽ có ngày hôm nay.
______
Tiệc tối kết thúc, ngày hôm sau là cuộc họp báo.


Nhóm dự án đặc biệt làm màu, tổ chức hoạt động "Đạp Thu" đi bộ, vì bọn họ ở khu du lịch dưới chân núi, mà cuộc họp báo lại mở trên núi.
Loại chuyện làm màu này xứng với cuộc họp báo kia. Lý Nhiễm có cảm giác như chơi đóng vai gia đình đi leo núi như hồi tiểu học.


Lý Nhiễm thức dậy từ sớm, thay một bộ đồ thể thao dễ vận động, tóc cột cao đuôi ngựa, trông vô cùng năng động.
Lúc đến điểm xuất phát, đã tập trung rất nhiều người.


Hoạt động đi bộ được chia làm hai nhóm, nhóm một là vài vị cổ đông lớn cùng với những người ở tầng cao đi đầu, tiếp theo là những người phụ trách sự kiện trong công ty, nhóm hai là những người đến tham gia cuộc họp báo game.


Trên quảng trường nhỏ của khu du lịch đứng đầy người, Lý Nhiễm cầm thẻ công tác đi đến phía trước.
Đi đến nửa đường thì gặp Hạ Ôn Sa, cô ta đang nhìn biển người tấp nập: "Sao nhiều người dữ vậy!?"


Lý Nhiễm cầm bình nước lên uống một ngụm, quay người nhìn ra phía sau, bị cảnh tượng phía sau làm giật mình.
"Người cũng quá nhiều rồi, đường lên núi đều là những con đường nhỏ, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."


Từ chân núi lên đến đỉnh núi có hàng trăm bậc thang, tất cả đều có camera.
Một đường còn có mấy chục người quay phim chụp hình, trên không trung còn có flycam theo dõi.
Thanh thế xác thật đủ lớn.


Cô đến được coi là còn sớm, Hạ Nam Phương cùng với mấy vị cổ đông đến muộn hơn một chút.
Đến gần 8 giờ bọn họ mới từ khách sạn đi ra, vóc dáng Hạ Nam Phương cao lớn, Lý Nhiễm chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh.


Nếu tính cả những bữa tiệc liên hoan ngày thường của công ty, bọn họ cũng thường xuyên gặp nhau. Một công ty to lớn như thế, Hạ Nam Phương luôn có cơ hội tình cờ gặp cô.
Lý Nhiễm tận lực ôm tâm trạng bình thản đối mặt với anh.


Bọn họ dây dưa gần mười năm, sớm đã qua cái tuổi cuồng loạn tôi trốn anh đuổi lúc trước rồi.
Cô nhìn Hạ Nam Phương dần dần đến gần, anh mặc áo khoác thể thao màu đen, chất liệu trông có vẻ vừa thô vừa rộng, làm thân hình anh nhìn vô cùng thẳng tắp.


Chiếc khóa kéo màu đen được kéo đến đường viền cằm, lộ ra xương quai hàm nam tính. Mái tóc được vuốt ngược, ngũ quan trên khuôn mặt tinh xảo rõ ràng, người nhiều như thế nhưng Lý Nhiễm nhìn một cái là có thể nhận ra anh ngay.


Đường nhỏ lên núi rất hẹp, Lý Nhiễm thất thần nhìn anh đi đến, nhất thời không tìm thấy đường lui.
Hạ Nam Phương nhíu mày, nhàn nhạt nhìn lướt qua đám người.
"Đi phía trước."


Vị trí bây giờ cô đang đứng đúng là gần phía trước, với tư cách là nhóm nguyên hoạ trong việc thiết kế và phát triển trò chơi này, bọn họ là nhân viên khánh thành trò chơi của buổi họp báo ngày hôm nay.
Lý Nhiễm im lặng đi theo phía sau Hạ Nam Phương.


Lộ trình lên núi đại khái khoảng một tiếng rưỡi, đều là thềm đá.
Vì phòng ngừa đại bộ phận tham gia bị kiệt sức, trong đội ngũ còn có không ít nhân viên y tế túc trực.
Đúng 8 giờ rưỡi, chính thức lên núi.


Hạ Nam Phương đi tuốt đằng trước, Lý Nhiễm cách anh khoảng ba bốn hàng người.
Anh sải chân rất rộng, chân dài bước vượt qua hai ba bậc thang cũng không mệt mỏi, vừa đi vừa ngắm phong cảnh bên đường.


Nhìn dáng vẻ có tâm trạng tốt kia của anh, Lý Nhiễm vô cùng hoài nghi lần hoạt động này là do chính anh đề nghị.
Thể lực cô không khỏe như Hạ Nam Phương, ban đầu còn có thể đuổi kịp, dần dần tuột xuống phía dưới không theo kịp nữa.


Trên đường lên núi, cô thấy Hạ Nam Phương quay đầu lại, cũng không biết có phải nhìn thấy cô rồi hay không, tốc độ bước chân thả chậm lại hơn rất nhiều.
Sau khi đi bộ hơn bốn mươi phút, cuối cùng cũng đến được một đài ngắm cảnh trên sườn núi.


Lý Nhiễm mệt mỏi chống eo, dựa vào bệ đá uống nước.
Phong cảnh trên núi tuyệt đẹp, ẩn thân trong làn sương dày đặc của mùa thu, có cảm giác như bay trong không khí thần tiên, rất thích hợp với chủ đề hôm nay của bọn họ.


Bệ ngắm cảnh trên núi rất rộng lớn, được bao bọc bởi một vòng dây xích sắt, dưới chân núi cũng có bốn con đường dẫn đến đây nên đài tham quan lúc nào cũng đông đúc.
Hạ Nam Phương đi đến, Lý Nhiễm ở bên cạnh dựa vào tảng đá thở không ra hơi.
"Mệt sao?"


Lý Nhiễm lắc đầu, trong đám người có rất nhiều người đem theo máy ảnh, Hạ Nam Phương vậy mà cũng đem theo một cái. Đúng là chuyện lạ.
"Làm gì?"
"Chụp ảnh."
Lý Nhiễm thật không hiểu Hạ Nam Phương còn có hứng thú này: "Trước kia không phải anh rất ghét chụp ảnh sao?"


Hạ Nam Phương nhét máy ảnh vào tay cô: "Đó là trước kia."
Lý Nhiễm vừa cười nhạo anh trong lòng, vừa giơ tay nhận lấy máy ảnh anh đưa.
Cô cầm máy ảnh tìm góc độ trong ống kính, sương mù trên núi dày đặc, ánh sáng không tốt lắm.


Cho nên cô thay đổi một số góc độ, đột nhiên nhìn thấy Hứa Minh Nguyệt trong đám người từ ống kính máy ảnh, lập tức dâng lên dự cảm xấu.
Cô còn chưa xoay người lại đã bị một lực đạo mạnh mẽ đẩy xuống.
"A..."
Một tiếng thét chói tai kèm theo trời đất quay cuồng.


Trong nháy mắt cô sắp rơi xuống bậc thang phía dưới, cô nhìn thấy Hạ Nam Phương đang duỗi tay về phía cô cùng với cảm xúc trên mặt anh.
Khi bạn thật sự sợ hãi mất đi một ai đó, biểu hiện trên khuôn mặt bạn không thể lừa dối được.


Rất nhiều năm sau, Lý Nhiễm cho rằng khoảnh khắc này Hạ Nam Phương mới thật sự yêu cô.
Không phải chiếm hữu, cũng không phải thói quen.
Mà là yêu cô, loại yêu duy nhất đơn thuần mà thôi.


Cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, cô rơi vào một vòng tay ấm áp, một cái ôm cô vô cùng quen thuộc.
Hạ Nam Phương ôm cô cùng lăn xuống dưới, nhưng lòng Lý Nhiễm lại không chút cảm động nào. Mà cô bị dọa tới rồi, cô không ngờ đến anh sẽ che chở bảo vệ cô như thế.


Một tay Hạ Nam Phương che chở trên đầu cô, một tay khác đặt phía sau lưng cô, lấy tư thế cực kỳ bảo vệ, ôm cô lăn xuống bậc thang phía dưới.
Sau khi lăn hơn chục bậc thang, hai người dừng lại ở bậc thang bằng phẳng.


Người trên đài ngắm cảnh như ong vỡ tổ vọt đến, Lý Nhiễm nằm phía trên trong lòng Hạ Nam Phương, mơ màng hai giây sau mới bò dậy.
Tay Hạ Nam Phương còn đang ôm chặt eo Lý Nhiễm, khi cô bò dậy khỏi người anh, đôi tay kia còn vỗ về nhẹ nhàng trấn an cô một chút.


"Anh sao rồi?" Lý Nhiễm bò dậy hỏi thăm Hạ Nam Phương.
Không biết là đụng phải đá hay là bậc thang, trên trán Hạ Nam Phương bị cắt một vết sâu, màu máu đỏ tươi từ trán chảy xuống thềm đá xanh nâu.
Hạ Nam Phương muốn lắc đầu, nhưng anh không động đậy nổi.


Lý Nhiễm hoảng loạn, nhân viên y tế phía sau nhanh chóng đi đến, vây quanh hai người bọn họ.
Lý Nhiễm được đưa tới một bên xử lý vết trầy xước trên cánh tay, cô nhìn bác sĩ đang vẫy vẫy tay trước mắt Hạ Nam Phương, nhưng Hạ Nam Phương không hề nhúc nhích.


___


Nhìn kiểu vuốt ngược gì cũng cần phải vuốt keo mà nhỉ? Tại tui nghĩ vận động nên để tự nhiên á! Park ChanYeol của tui.