Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 53

Những ngày tiếp theo lại quay về quỹ đạo giống như trước, Lý Nhiễm mỗi ngày đều đến trường, xong rồi đến văn phòng làm việc rồi về nhà, cũng không vì Hạ Nam Phương đột nhiên đến đây mà có gì thay đổi.


Lịch trình của Hạ Nam Phương ở Paris cũng khá bận rộn, vài lần tình cờ mời Lý Nhiễm đi ăn, nhưng số lần hai người gặp mặt lại vô cùng ít ỏi, rất nhanh đã đến lễ Giáng Sinh.
Ngày lễ Giáng Sinh hôm nay, Paris có tuyết rơi.


Thánh giá của nhà thờ được tuyết bao phủ dày đặc. Chạng vạng tối, dưới ánh đèn mờ nhạt, bông tuyết bay múa đầy trời, đem thành phố đầy màu sắc rực rỡ này biến thành thế giới đồng thoại.


Lý Nhiễm không có tình cảm đặc biệt gì với lễ Giáng Sinh, lại vừa lúc vào ngày nghỉ, cô ở nhà hết một buổi sáng, đến tối thì đi cửa hàng tiện lợi gần nhà mua chút đồ ăn.


Nơi cô ở cách đường cái Champs Élysées náo nhiệt khá gần, đi bộ đại khái khoảng 30 phút. Đi qua một con ngõ nhỏ, cô đến cửa hàng tiện lợi. Ở nhà không có cảm giác gì, nhưng vừa ra khỏi nhà thì cảm thấy bầu không khí bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.


Trong đám người đi trên đường, chỉ có một mình cô cô đơn lẻ bóng, cô mua đồ ăn xong rồi xách theo túi đầy đồ ăn về nhà.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, có bông tuyết rơi xuống mũ len hóa thành giọt nước nhỏ rồi chảy xuống tóc cô, lạnh lạnh, so với thời tiết này còn lạnh hơn.


Tuyết đọng hai bên đường đã bị người đi đường dẫm lên không còn là màu trắng ban đầu nữa, cô bước lên trên phát ra âm thanh òm ọp òm ọp. Lý Nhiễm bước nhanh hơn, cô mặc hơi mỏng manh nên muốn về nhanh hơn một ít.


Rất nhanh cô đã đổ mồ hôi, vào ngày tuyết rơi đúng là không nên ra cửa, nếu thời tiết tốt mà nói thì chỉ cần 20 phút là cô có thể về đến nhà rồi, chứ không giống như bây giờ, đi được 30 phút rồi mà chưa được nửa đường nữa.


Cách đó không xa, một chiếc xe Bentley màu đen không xa không gần chậm rãi đi theo cô.
Khổng Phàn Đông nhìn lão đại nhà mình qua kính chiếu hậu: "Có đón Lý tiểu thư không ạ?"
Buổi tối, Hạ Nam Phương vừa mới tham gia một bữa tiệc thương mại về, uống không ít rượu.


Anh ngồi trong xe, chống trán, nhìn chằm chằm Lý Nhiễm không chớp mắt.


Anh đã từng nghĩ rằng, cuộc sống ở nước ngoài của cô sẽ không tốt lắm, cho nên ký bản quyền [Thượng Tà] gần tám con số cho cô. Nhưng lại không nghĩ đến, Lý Nhiễm không có cầm số tiền này ra nước ngoài dùng, cô giống như một cô du học sinh bình thường khác, ban ngày đem theo cơm hộp, phương tiện đi ra ngoài là xe bus và tàu điện ngầm, quần áo cũng đơn giản bình dị.


Trong đám người, nhan sắc của cô tương đối bình thường, nhưng ở trong mắt Hạ Nam Phương cô xinh đẹp đến độ không thể rời mắt, mỗi lần gặp cô, cô đều để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong quỹ đạo cuộc sống của anh.


Tựa như một hành tinh nào đó luôn luôn theo quỹ đạo từ trước của nó mà hoạt động, đột nhiên gặp phải nham thạch rơi xuống, đủ để đánh vỡ kế hoạch cuộc sống vốn có của anh.
Ví dụ như lần này, anh đã ở Paris trễ hơn sáu ngày so với kế hoạch.
"Dừng xe bên đường đi."


"Lão đại, cậu muốn..."
Không đợi Khổng Phàn Đông nói xong, Hạ Nam Phương đã cầm lấy áo khoác đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Khổng Phàn Đông gọi một tiếng: "Lão đại, cầm ô đi ạ."
Hạ Nam Phương như không nghe thấy, áo khoác màu đen bao bọc thân hình cao lớn của anh nhanh chóng biến mất trong trời tuyết ban đêm.


Lý Nhiễm bước chậm lại, trong tay còn xách theo túi thức ăn to lớn, đi thong thả từ từ, cho nên Hạ Nam Phương không đi bao lâu đã đuổi kịp cô, tay đút vào túi áo, cứ thế không lên tiếng mà song song đi cùng với Lý Nhiễm.
Cô vừa mới quay đầu đã nhìn thấy anh, cả kinh nói: "Là anh à?"


Hạ Nam Phương gật gật đầu, anh khom lưng lấy túi thức ăn của cô: "Để anh."
Lý Nhiễm nhìn theo túi thức ăn được anh nhẹ nhàng xách lên, cô nhìn thoáng qua phía sau: "Chỉ có một mình anh sao?"
"Ừ, tối nay đi dạo một chút, trùng hợp nhìn thấy em."


Lý Nhiễm gật gật đầu, nơi bọn họ ở cách nhau rất gần, nếu buổi tối một mình Hạ Nam Phương đi dạo, rất có khả năng gặp mặt.
Trong tay không còn trọng lượng, Lý Nhiễm bước đi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.


Hạ Nam Phương vẫn luôn không nói gì, gió lạnh thổi qua khuôn mặt lạnh lùng, còn có áo khoác được may thủ công hoàn mỹ của anh....
"Anh có lạnh không?"
Hạ Nam Phương lắc đầu: "Không lạnh."


Lý Nhiễm tháo một bao tay hình con thỏ đưa cho anh: "Đeo cái này đi, bằng không một lát nữa tay anh đóng băng bây giờ đó."


Bao tay nhỏ nhung được may khéo léo, có hai cái tai khá là dễ thương, Hạ Nam Phương nhìn cô đưa bao tay qua, sau đó nhìn chiếc còn lại trong tay cô. Anh đưa tay phải ra, đưa đến trước mặt Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm nhìn: "Gì?"
Sau đó hiểu được ý anh, nhìn tay anh đang xách đồ, cho nên cô đeo bao tay cho anh.


"Có phải hơi nhỏ không?"
"Không sao."
Giữa bọn họ tuy cách nhau một khoảng cách, nhưng lại được một sợi dây tinh tế gắn kết bên nhau. Giống như vận mệnh của bọn họ, cho dù cách nhau rất xa, nhưng luôn có thần linh sẽ vì bọn họ mà chỉ dẫn.
"Khi nào thì anh về nước?"


"Nhanh thôi, có một hợp đồng chưa thỏa thuận xong."
Lý Nhiễm gật đầu, cô lại hỏi thêm: "Ngày về nước đó, tôi tiễn anh?"
Trong lòng Hạ Nam Phương vui vẻ: "Không cần, khi đó có lẽ em đang đi học."
"Được rồi."


Về đến nhà đã 9 giờ tối, Lý Nhiễm còn chưa ăn cơm, cô mời Hạ Nam Phương đi lên cho ấm tí rồi hả đi, rồi bảo Khổng Phàn Đông lái xe đến đón.


Nguyên văn lời nói của cô là thế này: "Hai tai anh đều bị đông lạnh đỏ hết rồi kìa, đêm Giáng Sinh không gọi được xe đâu, bảo Khổng Phàn Đông đến đón đi."


Màu da của Hạ Nam Phương hơi trắng, vành tai mỏng mềm, bị gió lạnh thổi qua một tí thôi, quả nhiên đã bị đông lạnh đến đỏ bừng.


Sau khi vào nhà, Lý Nhiễm nhận lấy áo khoác của Hạ Nam Phương đem vào nhà vệ sinh phủi sạch những bông tuyết còn đọng lại, sau đó lấy khăn lông lau khô tầng bọt nước bên ngoài.


Khi ra tới, cô đã nhìn thấy Hạ Nam Phương ngồi ở trên sofa nhà cô, dáng ngồi của anh và Ôn Trường Ninh giống nhau như đúc, giống như lúc nào cũng có thể nhậm chức lên ngôi vàng vậy.
"Tôi pha cà phê cho anh nhé?"
Hạ Nam Phương lắc đầu: "Không cần, uống vào rồi tối không ngủ được."


Lý Nhiễm như nhớ đến gì đó: "Chứng mất ngủ của anh còn chưa giảm sao?"
Người đàn ông tựa như không muốn nhiều lời, như có như không mà ừ một tiếng.
Anh an tĩnh ngồi trên sofa phòng khách, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói.
Giống như đi đến nơi xa như vậy chỉ để đến đây ngồi.


Lý Nhiễm nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng có cảm giác nói không nên lời. Trước kia, cô cũng như thế mà chờ đợi anh, ngồi trong khoảng thời gian dài như thế đó, giống như thời gian cũng không thể nào chuyển động được anh.
"Anh ăn gì chưa?"


Cả người anh không động đậy, chỉ phát ra tiếng nói: "Chưa ăn." Xác thật là anh chưa ăn gì, bữa tiệc chỉ lo uống rượu.
"Anh có muốn ăn lẩu không?"
"Ừ."


Bản tính Lý Nhiễm thật sự thích ăn cay, vì chiều theo khẩu vị của Hạ Nam Phương, cho nên cô làm lẩu uyên ương, một bên bỏ sa tế, một bên không bỏ gì.
Trước khi bê nồi lẩu ra, cô đưa cho anh một cuộn băng dính: "Anh dán còi báo cháy ở phía trên lại đi."
Hạ Nam Phương nhìn băng dính ngây người.


"Nếu không chờ lát nữa chúng ta ăn lẩu, khói bốc lên sẽ làm nó reo lên."
Hạ Nam Phương bừng tỉnh đại ngộ.
Lý Nhiễm khá đắc ý: "Kỹ năng sống của học sinh đó."


Nguyên liệu nấu lẩu phong phú, hơn nữa ăn cũng không phiền phức, Lý Nhiễm bỏ cá viên và thịt vào rồi đậy nắp nồi lại để sôi trong một ít.
Hạ Nam Phương mở ngăn tủ ra, Lý Nhiễm hỏi: "Anh tìm cái gì?"
"Rượu."
Lý Nhiễm nhớ đến dáng vẻ say rượu của anh lần trước: "Anh không thể uống!"


Hạ Nam Phương chưa nói gì, nghe thấy câu không thể uống rượu, anh hơi hơi xoay người lại.
Cô hỏi: "Có phải gần đây anh gặp phải chuyện gì không vui không? Là chuyện công việc sao?"


Hạ Nam Phương gật đầu, anh không có cách nào giải thích với cô được... vì sao anh nhìn thấy cuộc sống của cô tự do phong phú như thế mà khiến tâm trạng anh lại không vui.
Có lẽ là do dục vọng chiếm hữu, ích kỹ muốn giữ cô bên mình quấy phá.


Anh chờ mong trong thế giới của cô chỉ có một mình anh, ánh mắt cô chỉ đặt trên người anh, trái tim của cô cũng chỉ chứa một mình anh mà thôi.
Nhưng anh hiểu rõ cô sẽ không vui vẻ gì, sinh mệnh sẽ vì vậy mà từ từ trôi qua vô ích, giống như hoa tươi sẽ khô héo, cho đến khi nó điêu tàn.


Đó là điều mà anh không muốn nhìn thấy nhất.
Thấy tâm trạng anh không được ổn không giống như đang giả vờ, cô do dự một chút: "Anh gọi điện cho Khổng Phàn Đông đi, khoảng chừng 10 giờ đến đây đón anh, rồi tôi đi lấy rượu cho anh nhé?"


Hạ Nam Phương đồng ý, hơn nữa làm trò trước mặt cô gọi điện thoại.
"Ăn lẩu, uống bia."
Đêm nay vốn dĩ Hạ Nam Phương đã uống một tuần rượu rồi mới đến đây, tửu lượng bây giờ càng không chịu nổi được hai chai bia.


Mà tửu lượng của Lý Nhiễm vốn không tốt, uống đến khi gương mặt đỏ lên, cô quyết định không uống nữa. Hạ Nam Phương nằm xuống sofa một lát, chờ đến khi mở mắt ra, Lý Nhiễm lập tức biết anh không bình thường.


Ánh mắt đó giống y như đúc ánh mắt lúc trước anh đứng dưới lầu nhà cô không chịu đi kia.
Cô đã đánh giá cao tửu lượng của Hạ Nam Phương, chẳng qua chỉ uống một chai bia có 500ml thôi mà đã say thế rồi.
Cách sofa, anh nhìn cô liếc mắt một cái: "Chúng ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm đi!"


Lý Nhiễm phất tay: "Anh trẻ con vừa thôi!"
Hạ Nam Phương như bóng đèn bị đứt dây điện, một lát sau mới trả lời cô: "Anh không có trẻ con."
Lý Nhiễm ồ một tiếng, mặc kệ anh.


Cô đứng lên, dọn dẹp lại đồ trên bàn, Hạ Nam Phương cũng rời khỏi sofa đi đến giúp đỡ, tuy rằng anh uống nhiều, nhưng giữ thăng bằng cũng không tệ lắm, cứ thế đi một đường thẳng tắp đến chỗ cô, không nghiêng không ngã.


Anh ấn bả vai cô, sau đó chỉ vào đống hỗn độn trên bàn: "Em chơi với anh rồi anh giúp em dọn dẹp."
Nói xong, anh đem bàn tay của cô để vào lòng bàn tay mình: "Thành giao!"
Lý Nhiễm: ""
Ai thành giao với anh chứ?


Lý Nhiễm bị anh ấn xuống sofa, bị bắt ngồi đó, nên lười biếng hỏi: "Chơi như thế nào đây? Không có xúc xắc cũng không có đĩa quay."
Hạ Nam Phương lấy một đồng tiền xu ra: "Đoán hình hoặc số."
Lý Nhiễm chưa từng thấy Hạ Nam Phương trẻ con như thế: "Anh mấy tuổi rồi?"


Vẻ mặt Hạ Nam Phương nghiêm túc đếm ngón tay, thật sự đếm xem mình năm nay bao nhiêu tuổi.
Lý Nhiễm cạn lời, thầm nghĩ sau này ai bắt Hạ Nam Phương uống rượu thì phải phụ trách chơi trò nói thật hay mạo hiểm với anh.
Ván thứ nhất, cô ném đồng xu, anh đoán.
"Hình hay số?"
"Hình."


"Số. Đoán sai rồi. Vậy anh chọn nói thật hay là mạo hiểm đây?"
Hạ Nam Phương suy nghĩ một giây: "Mạo hiểm."
Lý Nhiễm cười hắc hắc hai tiếng, cô bò qua, nắm lấy hai lỗ tai đỏ rực của Hạ Nam Phương rồi nói: "Anh đọc theo tôi câu này coi như anh qua màn, thế nào?"


Quả thật bây giờ Hạ Nam Phương thật sự ngây thơ: "Em nói đi."
Lý Nhiễm đứng lên, sau đó mở điện thoại, đặt lên bàn, để camera về phía bên này sau đó đối mặt với Hạ Nam Phương: "Học theo nè! Umbala xì bùa, umbala xì bùa, ma tiên biến hình!"
Lý Nhiễm vừa đọc vừa làm vài động tác.


Hạ Nam Phương: "..."
Quả thật là làm tổng tài lạnh lùng đi tìm chết mà!
"Anh làm theo đi chứ!"
Hạ Nam Phương: "..."
"Là do anh chọn mạo hiểm đó, anh phải làm mới được!"
Hạ Nam Phương đen mặt, anh đứng lên, vẻ mặt như kiểu chết thì chết: "Umbala xì bùa, umbala xì bùa, ma tiên biến hình!"


Lý Nhiễm cười muốn nội thương, lăn lộn trên sofa.
"Hahaha, cười chết tôi rồi!"
Hạ Nam Phương ngoài cười nhưng trong không cười: "Tiếp tục."
Lượt tiếp theo Lý Nhiễm đoán, sau khi Hạ Nam Phương ném đồng xu thì hỏi: "Hình hay số?"
Cô suy nghĩ hai giây: "Số?"
Hạ Nam Phương mở lòng bàn tay ra: "Hình."


Phong thủy thay phiên luân chuyển: "Nói thật hay mạo hiểm?"
Lý Nhiễm không chút do dự lựa chọn nói thật, không phải cô đem lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà là do theo tính cách của Hạ Nam Phương, thật sự sẽ khiến cô sống không bằng chết.
Hạ Nam Phương thở ra mùi rượu, lười biếng hỏi: "Em thật sự chọn nói thật?"