Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 35

Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Lý Nhiễm giơ tay chém xuống không chút do dự chặt đứt hết thảy mọi chuyện, nói xong câu cuối cùng lập tức xoay người.


Buổi lễ loạn thành một đống, Hạ Nam Phương lập tức duỗi tay, theo bản năng muốn giữ chặt cô lại.
Cánh tay bị gắt gao nắm lấy, cô bình tĩnh lạnh lùng mà nhìn Hạ Nam Phương, sương lạnh trong mắt ngăn chặn những tình nghĩa ngày xưa, không hề biểu lộ ra bất cứ tình cảm nào khác.


Ánh mắt đó thậm chí không bằng nhìn một người xa lạ.
Nhưng cho dù như thế, Hạ Nam Phương vẫn không muốn thả cho cô đi. Lý Nhiễm nói rất đúng, bây giờ anh đang nếm trải những điều cô từng trải qua, bao gồm phần bất lực này.


Giờ phút này, thậm chí một câu mở miệng muốn cô ở lại đều không nói thành lời, cứ chăm chú mà nhìn cô.
Đối với anh, đối với Hạ gia mà nói, là một loại châm chọc lớn lao!
Ông nội Hạ run rẩy mà đứng lên, giọng nói già nua mà lại uy nghiêm: "Nam Phương, buông tay!"


Lý trí của Hạ Nam Phương không nghe thấy, cho dù bây giờ có lâm vào cục diện không có đường lui, anh cũng gắt gao mà nhìn chằm chằm Lý Nhiễm không buông tay.
Ông cụ chống nửa người sức lực, quát: "Buông tay."
"Khổng Phàn Đông, kéo nó ra cho tôi."
Khổng Phàn Đông do dự, không dám tiến lên.


Ông cụ nhìn Hạ Nam Phương cả giận nói: "Anh muốn ném hết thể diện Hạ gia xuống hết đúng không!"
Bây giờ Hạ Nam Phương mới hoàn hồn, sương mù trong mắt không hòa tan được dần dần trở nên thanh tỉnh, giống như thức dậy từ cơn ác mộng.


Hôn lễ này không chỉ có bọn họ, còn có trên trăm vị bàng quan lai khách.
Nhất cử nhất động của anh, đại diện cho toàn thể Hạ gia.
Anh vừa thất thần, Khổng Phàn Đông lập tức kéo anh ra.


Lý Nhiễm cũng không quay đầu lại mà rời khỏi lễ cưới, ở giữa lễ đường màu trắng trải thảm đỏ, trong nháy mắt đi lên kia, ngay cả không khí đều là tự do.


Ở trên trần nhà lễ đường, màu sắc rực rỡ của pha lê chiết xạ ra sắc thái rực rỡ của ánh mặt trời, giống như kim tuyến phô tán ở trên thảm đỏ.


Cô đón ánh mặt trời, đạp tất cả các ánh mắt nhìn trộm, tò mò, khó hiểu, chê cười của mọi người dưới chân, bước từng bước một mà đi ra bên ngoài.
Hạ Nam Phương đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, thất thần mà nhìn bóng dáng Lý Nhiễm rời đi.


Ánh mắt gắt gao dõi theo, bắt đầu từ một giây cô xoay người kia.
Đối với Hạ Nam Phương mà nói, bản thân đã ở địa ngục sâu thẳm.
Thẳng đến bóng người biến mất, cuối cùng anh mới hiểu được, anh chờ mong căn bản không có bất cứ tác dụng gì.


Nếu có thể lựa chọn tự do, Lý Nhiễm sẽ không quay đầu lại.
Bất tri bất giác mà nghĩ lại, trong đầu chỉ có bóng dáng của Lý Nhiễm, ngay cả khuôn mặt cô cũng lấp đầy trong trí nhớ của anh.
Kiêu ngạo của anh khiến anh lâm vào mê mang thật sâu, vì sao anh thích như vậy mà Lý Nhiễm lại hận thế kia.


Cuối cùng ông nội Hạ không đành lòng nhìn Hạ Nam Phương bị tôn nghiêm của anh giẫm đạp như thế, một người luôn ở trên mây, vậy mà bị làm trò trước mặt mọi người ép buộc anh đồng ý chia tay.
Lúc này mới kết thúc sự trói buộc nhân danh tình yêu này.


Cuối cùng, lễ cưới được kế hoạch tỉ mỉ tại khu resort Nhạc Loan bị hủy bỏ, Lý Nhiễm ngay tại buổi lễ đưa ra lời đề nghị chia tay cũng rời khỏi Hạ gia, mà Hạ Nam Phương xanh mặt cắn răng không đồng ý, cuối cùng là Hạ lão gia mở miệng đoạn tuyệt ý nghĩ của anh, lúc này mới cứu lại được một chút mặt mũi cuối cùng của Hạ gia.


______
Liên tục mấy ngày sau khi Lý Nhiễm rời khỏi lễ cưới, điện thoại đã bị oanh tạc.
Có những người chưa từng nói chuyện, thậm chí còn chưa gặp mặt bao giờ đều tới trên WeChat tìm hiểu, người đến đều không ngoài các loại mục đích sau.


Loại hình ra vẻ kinh ngạc: [Nghe nói cô từ hôn Hạ Nam Phương rồi, thiệt hay giả?]
Loại hình hoàn toàn không tin: [Lần này cô lại tự biên tự diễn một vở kịch nữa đúng không!]
Loại hình thiên vị một phương: [Hạ Nam Phương ưu tú như vậy. Cô sẽ hối hận!]


Loại hình bịa đặt sinh sự: [Nghe nói cô bị Hạ Nam Phương đá? Còn bị từ hôn trước mặt mọi người?]
Tóm lại, Lý Nhiễm mệt mỏi phải ứng phó những người đó, dứt khoát thoát WeChat, lại ném điện thoại đi.
Cuối cùng thế giới cũng thanh tịnh!


Kỳ thật cô rất hiểu rõ, những người này cũng không phải tới quan tâm cuộc sống của cô có ổn không, mà vì dò hỏi tò mò.
Tóm lại, Lý Nhiễm vừa rời đi như vậy, Hạ Nam Phương cũng chưa làm gì, ngược lại là có người đến nhao nhao trước.


Không ít người đều tới hỏi: "Vậy hôn ước từ nhỏ của cô và Hạ Nam Phương còn tính không?"
Nguồn gốc cô dọn vào Hạ gia và rời khỏi Hạ gia cũng không phải là bí mật gì, đặc biệt là đối với Hạ gia mà nói, năm đó Lý Nhiễm dọn vào ở dù sao cũng phải có danh phận.


Danh phận này là do năm đó Hạ lão gia chính miệng thừa nhận.
Lý Nhiễm bình tĩnh mà trả lời tin nhắn, còn có điện thoại, người khác vừa hỏi điều này, cô lập tức nói: "Chắc là vô dụng rồi, dù sao cũng đã làm thành như vậy."


Vu Hiểu Hiểu từ lúc cô ra khỏi lễ cưới vẫn luôn đuổi theo. Đi theo Lý Nhiễm tới tận chung cư mà cô mới thuê gần đây.
Mấy ngày nay cũng mỗi ngày chạy đến nhà Lý Nhiễm, sợ cô luẩn quẩn trong lòng.
Sáng sớm ngày hôm nay đã đến: "Ngày hôm đó cậu chạy cũng nhanh thật."


"Tớ nhìn thấy có người quay được video cậu đi ra khỏi lễ đường, tư thế kia, đủ soái! Người biết thì là từ hôn, người không biết còn tưởng là đào hôn đó!"
Lý Nhiễm: "Sao cậu lại tới nữa?"
Vu Hiểu Hiểu vừa sỏ dép lê vừa nói: "Anh tớ không yên tâm, bảo tớ đến đây nhìn cậu."


Nói xong, vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Nhiễm không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mình, Vu Hiểu Hiểu lập tức sửa miệng: "Là tớ muốn tới đó, không có liên quan gì đến anh tớ hết, được rồi chưa? Nói như vậy có phải trong lòng cậu thoải mái chút nào rồi không?"


Lý Nhiễm thay quần áo: "Đừng nói giỡn loại này nữa, bằng không người khác còn tưởng tớ từ hôn là bởi vì anh của cậu."
Ngữ khí của Lý Nhiễm quá mức nghiêm túc, Vu Hiểu Hiểu bĩu môi, không nói nữa.
"Sau này cậu có tính toán gì không?"


Lý Nhiễm vừa cột tóc vừa đáp: "Chuẩn bị đi ra nước ngoài du học."
Vu Hiểu Hiểu một chút cũng không bất ngờ: "Nhưng từ bây giờ cho đến lúc đi học còn có hơn ba tháng, hiện tại đi ngay sao? Đó cũng quá sớm rồi."


Lý Nhiễm có dự tính của cô: "Tớ dự định nhân dịp trong khoảng thời gian này, toàn bộ vẽ [Thượng Tà] cho xong, tích cóp chút tiền rồi đi."
Mắt Vu Hiểu Hiểu phát sáng: "Cậu thiếu tiền sao? Vậy tớ có."


Lý Nhiễm: "Cũng không phải rất thiếu, mọi chuyện sau này đều phải dựa vào bản thân, chuẩn bị trước luôn không thừa."
Vu Hiểu Hiểu yếu ớt lên tiếng: "Cậu nói xem cậu hà tất gì phải như thế, dù sao Hạ Nam Phương cũng đã đồng ý chia tay, sao cậu còn đi du học làm gì?"


"Tớ là vì bản thân tớ, để gia tăng thêm một chút trình độ chuyên nghiệp."


Vu Hiểu Hiểu cảm thấy cô đang tìm lấy cớ: "Trình độ chuyên nghiệp của cậu còn không đủ sao? Hai đứa mình tốt nghiệp cùng một khóa, bút vẽ tớ còn cầm không được, cũng chỉ có cậu dám buông lời hung ác ba tháng vẽ xong [Thượng Tà]. Nhưng hiện tại nhân khí của [Thượng Tà] cao như vậy, cậu vẽ nhiều thêm một chút cũng nên."


Lý Nhiễm ở một bên vùi đầu vẽ, trong lòng xưa nay chưa từng có yên lặng: "Ừ."
____
Đêm hôm đó hôn lễ kết thúc, không khí của biệt thự Hạ gia yên tĩnh lại không tầm thường.


So với Lý Nhiễm còn có một đám người đi dò hỏi vài tiếng, cửa nhà Hạ gia có thể nói rằng đừng nói người ngay cả quỷ cũng không dám tới gần.
Cửa thư phòng trên lầu gắt gao đóng chặt, ai cũng không dám đi gõ cửa, Khổng Phàn Đông ngoài cửa đi qua đi lại do dự, không biết phải làm sao bây giờ.


Trong thư phòng, Hạ Nam Phương xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xuất thần, thẳng đến khi bị âm thanh của chuông điện thoại kéo ý thức về.


Dám ở nơi đầu sóng ngọn gió gọi điện cho Hạ Nam Phương không có nhiều người lắm, trừ bỏ thật tình thật lòng quan tâm anh, còn lại cũng có người không sợ chết tới xem náo nhiệt.
Hiển nhiên, Phí Huyên chính là loại người thứ hai.


Hiện tại Hạ Nam Phương không thể nghi ngờ là núi lửa đang phun trào, ai chạm vào cũng chết.


Mà người đàn ông Phí Huyên, trời sinh đã thích chọc núi lửa, anh ta không chỉ muốn châm dầu vào thêm núi lửa, mà còn muốn tâm trạng của Hạ Nam Phương khiến cho núi lửa phun trào tới tận trời, thế nào cũng phải cho chướng khí mù mịt mới chịu.


Cho nên, Hạ Nam Phương nhận được điện thoại của Phí Huyên không hề kinh ngạc chút nào.
"Alo."
Điện thoại vừa mới kết nối, Phí Huyên ở bên kia lười biếng mà trào phúng: "Ồ, người đàn ông có bà xã chạy mất nè!"
Nghe thấy thế Hạ Nam Phương thiếu chút nữa ném điện thoại đi!


Cũng chỉ có Phí Huyên mới dám nói với Hạ Nam Phương mấy chữ "bà xã chạy mất" này.
Mấy năm nay Hạ Nam Phương cũng đã quen Phí Huyên thường thường khiêu khích.


Hai người bọn họ từ lần đầu tiên đánh nhau vài lúc bảy tuổi, Hạ Nam Phương ỷ vào dáng người cao hơn anh ta, chiếm được thế thượng phong. Mấy năm nay bất kể gặp phải chuyện gì, hai người đều phải cạnh tranh cao thấp.


Hạ Nam Phương lại là sư tử hung dữ lạnh băng, ngạo mạn tự phụ, không thông tình người lẽ thường. Mà vừa lúc Phí Huyên tương phản lại với anh, từ nhỏ anh ta đã hiểu đùa bỡn nghiền ngẫm lòng người, bản thân cũng lớn lên thành dáng vẻ mưu mô thiếu đánh và châm chọc người khác.


Tuy lúc còn nhỏ không đánh lại Hạ Nam Phương, nhưng thường xuyên bỏ hố Hạ Nam Phương ngậm bồ hòn.
Sau đó trưởng thành, hai người cũng không đánh nhau nữa, đánh ngoài sáng biến thành đánh ngầm.


Hai mươi tuổi năm ấy hai người bọn họ ở thành phố N đã làm ra chuyện rất động trời, gọi là "đánh cuộc một trăm triệu."
Thời trẻ Hạ gia và Phí gia có giao thoa ở sự nghiệp, khi đó hai nhà đấu thầu ở cùng một hạng mục, cuối cùng đánh đến nông nỗi anh chết tôi sống.


Tuy hạng mục nhỏ, nhưng hai người tuổi còn trẻ, thế nào cũng phải đánh đến cùng mới thôi.
Trước một đêm đấu thầu, mắt hồ ly của Phí Huyên vừa chuyển, đánh cuộc một trăm triệu với Hạ Nam Phương.


Hạ Nam Phương tuổi trẻ háo thắng, phải lấy bằng được cái hạng mục này cho nên vô cùng sảng khoái cược một trăm triệu với Phí Huyên.


Chờ đến một năm sau Hạ Nam Phương mới phát hiện, lúc trước căn bản Phí Huyên chẳng để ý hạng mục đó, anh ta thừa dịp Hạ Nam Phương tập trung hết mọi người nguyên vật liệu vào hạng mục đó. Dẫn dắt Phí gia bay nhanh chuyển hình, như hổ rình mồi mà chuyển ánh mắt đến một hạng mục Hạ Nam Phương chú ý khác.


Nhưng mà, chờ Phí Huyên cử người động khối thịt mỡ kia, Hạ Nam Phương sớm đã hãm sâu hạng mục phía trước, lấy không ra nhiều tinh lực cướp với anh ta nữa.


Cũng may kết quả cuối cùng không tồi, tuy Hạ Nam Phương đã để toàn bộ tinh lực vào trong hạng mục kia, nhưng khai phá thành quả hạng mục càng tốt hơn so với mong muốn.


Mà Phí Huyên cũng thừa dịp tinh lực của Hạ Nam Phương không đủ, đột nhiên thay đổi hướng đi của mình và nhanh chóng dẫn đầu trong ngành công nghiệp mới.


Đúng là kỳ ngộ này, làm Phí Huyên có sự chuẩn bị sớm hơn Hạ Nam Phương nên đã ngồi vững chân ở vị trí bản xếp hạng doanh nhân trẻ ở thành phố N.
Tuy rằng Hạ Nam Phương cũng có mặt, nhưng Phí Huyên không ra bài theo lẽ thường, truyền kỳ sắc thái trên người càng nặng hơn Hạ Nam Phương.


Dù sao cũng không ai dám dùng một trăm triệu nhân dân tệ đến làm mồi nhử, sau khi thu hút sự chiến đấu của hổ sói, anh ta đã phải tự trả giá cho sự cố gắng và can đảm đó.


Phí Huyên ở trong điện thoại dào dạt nói: "Phía trước còn thổi phồng Lý Nhiễm thích cậu, lập tức kết hôn ngay. Hiện tại bà xã chạy mất, chỉ vì tính tình cuồng bạo và sự kiểm soát quá đáng của cậu, đáng đời!"
Hạ Nam Phương nghe thấy sự đau đớn trong lòng: "Nói đủ rồi chưa?"


"Đương nhiên là chưa rồi. Chậc chậc chậc, Hạ tổng cậu nói cậu muốn gia sản bạc triệu này có ích lợi gì, cuối cùng còn không phải cô đơn sống quãng đời còn lại sao? Nếu không tôi giúp cậu chia sẻ nghiệp vụ nhé?"
"Không cần."


Phí Huyên nói móc thì nói móc, nhưng cũng không keo kiệt giúp đỡ: "Tốt xấu cũng tranh đấu với tôi nhiều năm như vậy, kết quả ngay cả cô gái của mình cũng không cướp được với người khác, cậu chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?"
Hạ Nam Phương không thể nhịn được nữa: "Có chuyện mau nói!"


Phí Huyên chậm chạp, giọng nói tựa hồ đều là chọn lựa: "Có muốn theo đuổi lại bà xã không?"
Ngữ khí của Hạ Nam Phương như Phí Huyên đang nói nhảm: "Cậu nói đi?"
Phí Huyên khẽ cười một tiếng: "Cho tôi một trăm triệu, tôi dạy cho cậu!"


Hạ Nam Phương thật sự không thể nhịn được nữa, bị anh ta chọc tức giận: "Ngân hàng có rất nhiều tiền đó, sao cậu không đến đó cướp luôn đi?"
Phí Huyên không cho là đúng: "Ngân hàng làm sao nhiều tiền bằng cậu. Tôi dọn sạch ngân hàng cũng không có tiền bằng một hạng mục của Hạ tổng đây."


Hạ Nam Phương nghe anh ta bên kia giảo hoạt hồ ly: "Theo đuổi như thế nào?"
"Đưa một trăm triệu trước đã!"


Không thể không nói, Phí Huyên này cỡ nào cũng đối với việc một trăm triệu đó canh cánh trong lòng, tuy nói luyến tiếc chút tiền lẻ sẽ không được việc lớn, nhưng đây cũng là vàng thật bạc trắng chuyển đi ra ngoài.


Quan trọng nhất chính là, cả đời này anh ta thông minh tuyệt đỉnh, cố tình xả thân nuôi hổ một lần như vậy.
Nói ra ngoài sẽ hủy hoại thanh danh của anh ta.
Hạ Nam Phương hừ lạnh một tiếng: "Cậu tưởng bở."
"Nếu cậu không có tiền, cũng không phải không thể lấy công ty ra."


"Phí Huyên, công ty kia của cậu đưa ra thị trường như thế nào vậy? Dựa vào miệng lưỡi không có xương sống của cậu à?"
"Cậu biết cái gì, cậu chỉ cần lấy ra một trăm triệu, tôi giúp cậu theo đuổi bà xã về. Cậu được người, tôi được tiền. Chẳng phải đẹp cả đôi đường à."


Hạ Nam Phương chọc thủng: "Chỉ có cậu đẹp thôi!"
"Nếu cậu thấy một trăm triệu quá nhiều, năm ngàn vạn cũng không phải không thể."
"Cúp máy."
"Cậu đừng cúp, ba ngàn vạn là mức giá cuối cùng, mua bán không có tính thành ý gì hết."
"Hai ngàn vạn cũng không phải không thể thương lượng."


"Hạ tổng, cậu sẽ không nghèo đến độ một ngàn vạn cũng không có chứ?"
"Tình hữu nghị cuối cùng, năm trăm vạn. Thành giao!"
Hạ Nam Phương: "Cậu nói đi!"
Phí Huyên: "..."
Phí Huyên: "Thu tiền trước!"
Vài phút sau, Phí Huyên nhìn tiền trong thẻ thỏa thuê đắc ý.


Anh ta không chỉ có hung hăng mà cười nhạo Hạ Nam Phương một trận, Hạ Nam Phương còn phải cho anh ta năm trăm vạn.
Hai việc này mặc kệ nói chuyện nào ra, đều có thể đánh lên mặt Hạ Nam Phương.
Mắt hồ ly của Phí Huyên nheo nheo lại: "Tôi hỏi cậu, cậu có thích Lý Nhiễm không?"


Hạ Nam Phương lại ra vẻ Phí Huyên đang nói nhảm: "Không thích thì tôi còn cưới cô ấy?"
Phí Huyên ồ một tiếng: "Cậu nói với tôi cậu thích có ích lợi gì, Lý Nhiễm biết cậu thích cô ấy không?"
Hạ Nam Phương trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Biết cũng vô dụng, cô ấy không tin."


Phí Huyên chậc lưỡi: "Cô ấy không tin không phải nguyên nhân của cô ấy, là nguyên nhân do cậu. Cậu đã làm cái gì khiến cô ấy không tin?"
Hạ Nam Phương không nói chuyện, muốn nói anh đối Lý Nhiễm làm cái gì, khiến cô không hề tín nhiệm với anh, vậy thì có thể quá nhiều.


"Quá nhiều, tôi nhớ không rõ!"
Phí Huyên bị ngữ khí đúng lý hợp tình của anh chọc tức cười: "Hạ Nam Phương, chỉ có Lý Nhiễm mới có thể nhịn cậu tám năm, nếu đổi thành người khác, sớm một chân đạp cậu rồi!"
Hạ Nam Phương hung tợn nói: "Cần cậu nhắc nhở?"


Phí Huyên thấy mình chọc trúng chỗ đau của anh, ở đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ: "Ồ, chính cậu cũng biết ha! Cũng không phải không còn cứu được!"
Hạ Nam Phương: "..."
Phí Huyên: "Nếu cậu thật tình thích cô ấy, đầu tiên cậu phải làm cô ấy hiểu tâm ý của cậu."


Hạ tổng lạnh mặt thỉnh giáo: "Làm sao để hiểu?"
Phí Huyên bày ra dáng vẻ dạy chương trình học cấp một cho học sinh tiểu học: "Điều đó còn phải chờ tôi dạy sao? Cậu phải đối xử tốt với cô ấy!"


Hạ Nam Phương lạnh giọng một tiếng, như là từ đáy lòng phát ra sự khó chịu: "Cậu cho rằng tôi vẫn luôn ngược đãi cô ấy sao?"


Đương nhiên anh đối xử tốt với cô, nhưng Lý Nhiễm không cảm kích, sự tốt của anh đều biến thành chê cười. Tự tôn của anh đương nhiên không cho phép anh liên tục làm trò cười như vậy, cho nên tuy rằng đôi khi ước nguyện ban đầu là đối xử tốt với cô, nhưng một khi mở miệng, lại thành mệnh lệnh cứng rắn ép buộc, cùng với không có chút tình cảm nào.


"Tự cậu nghe ngữ khí của cậu đi, Hạ tổng cậu làm giá cao như vậy, là sợ bà xã trốn không đủ xa sao?"
Hạ Nam Phương nhấp môi không đáp lời.
Phí Huyên không lựa lời nói: "Thật không biết bà xã cậu làm sao có thể nhịn cậu lâu như vậy được hay thế không biết."


Hạ Nam Phương lạnh lùng: "Năm trăm vạn đánh cho cậu, không phải tiêu tiền để giáo huấn tôi!"


Phí Huyên coi như vì bản thân hành thiện tích đức: "Đối xử tốt với cô ấy, bước đầu tiên cậu không thể cao cao tại thượng. Hai người là bình đẳng, những đặc quyền đó của cậu đều không được dùng."
"Tôi không có cao cao tại thượng."


Phí Huyên ở trong điện thoại phun tào: "Không có ai là trời sinh đã thích làm chó ɭϊếʍƈ, cũng không có ai trời sinh nên được yêu thương. Lý Nhiễm đã không yêu cậu, Hạ Nam Phương cậu về điểm này tự mình hiểu lấy cũng nên có chứ!"


Phí Huyên kẹp dao giấu kiếm trên mặt đất xong khoá lại, Hạ Nam Phương ở trong thư phòng trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng lại nghĩ đến chuyện Lý Nhiễm đã không còn yêu anh nữa, lập tức cảm thấy khó có thể chấp nhận, trong lòng như là thủy triều dũng mãnh đánh úp lại, vừa ướt vừa lạnh.


Anh sờ sờ gương mặt, nhìn chằm chằm đầu ngón tay ướt át.
Tuy thắng Phí Huyên nhiều năm như vậy, lại còn không bằng công phu người ta sẽ dỗ dành con gái.
Thất bại, quá thất bại!
___
Hạ gia bên này, hôn lễ vừa kết thúc, Hạ lão gia bị đưa đến bệnh viện.


Từ sau khi mọi chuyện xảy ra, đã không phải là chuyện của Lý Nhiễm và Hạ Nam Phương nữa, mà là động đến mặt mũi của Hạ gia.


Hạ gia ở thành phố N đứng sừng sững trăm năm, một chút gia sản tích lũy ra được đã xây dựng được ảnh hưởng từ lâu, hoàn toàn xứng đáng là đầu lão trong giá trị sản lượng xí nghiệp ở thành phố N.
Sau khi bị đối đãi như vậy, đương nhiên khiến cho không ít chỉ trích.


Mà Hạ lão gia chính là bị những tiếng chỉ trích đó, tức giận nằm viện.
Mấy ngày này Lý Nhiễm không để ý đến chuyện bên ngoài, một hơi vẽ ba kỳ, cũng chính là ba vòng phác thảo, vốn dĩ muốn thừa dịp nhàn rỗi đi ra ngoài đi dạo gì đó.


Nào biết vừa ra khỏi cửa công ty, đã gặp phải Khổng Phàn Đông.
Hiện tại cô đối mặt với người của Hạ gia tâm thái vững vàng không ít, đại khái là lúc hôn lễ đã ra một hồi ác khí, hoặc là chắc chắn Hạ Nam Phương sẽ không làm phiền cô nữa.


Cho nên khi nhìn thấy Khổng Phàn Đông, Lý Nhiễm cũng không có biểu cảm gì.
Cô cho rằng anh ta là bởi vì chuyện của Hạ Nam Phương mà tới, nào biết mới vừa mở miệng lại là chuyện của Hạ lão gia.


"Lão gia bị chọc tức sinh bệnh nằm viện. Lão đại đã đi gặp lão gia vài lần, đều bị lão gia đánh ra ngoài."
"Nghiêm trọng không?"
Khổng Phàn Đông cho rằng cô hỏi Hạ Nam Phương bị đánh nghiêm trọng hay không nghiêm trọng: "Không nghiêm trọng."
"Lần trước mới vừa bị đánh hơn mười..."


"Tôi hỏi ông nội kìa."
Khổng Phàn Đông: "...."
Cách hôn lễ đã trôi qua một tuần, tâm trạng của Lý Nhiễm bình phục được một ít, trong lòng muốn đi bệnh viện hỏi thăm ông cụ một chút.


Vì phòng ngừa cùng đụng phải hành trình của Hạ Nam Phương, cô còn cố ý tìm thời gian lúc làm việc, buổi sáng 9 giờ xuất phát.
Ông cụ ở phòng bệnh săn sóc đặc biệt, ánh mặt trời buổi sáng sung túc, ông cụ đang đeo kính viễn thị đọc báo chí.


Người trẻ tuổi đều thích sản phẩm điện tử, nhưng ở thế hệ trước cũng không thói quen đó, ông cụ còn vẫn dùng thói quen ngày xưa, dùng báo xem tin tức.
Lý Nhiễm vừa tiến đến, đã cười cười gọi ông: "Nội ơi!"


Ông cụ thấy cô, cũng không biểu hiện nhiều tức giận, nhưng sắc mặt vẫn là không tốt lắm.
Cố ý xụ mặt: "Vào đi."
Lý Nhiễm đẩy cửa tiến vào, sau khi đặt giỏ hoa quả xuống, bắt ghế ngồi xuống: "Nội ơi, con đọc báo cho nội nha."
Ông cụ thấy vẻ mặt cô thật cẩn thận, trong ánh mắt đều là khẩn trương.


Không muốn khó xử cô nữa, nhịn không được thở dài: "Hai đứa các con đó!"
"Thật là làm xằng bậy, có chuyện gì không thể từ từ nói, một hai phải quậy thành như vậy."
Chuyện này Lý Nhiễm thừa nhận bản thân có sai, cô kiềm nén lâu như vậy, cuối cùng cũng ôm cá chết lưới rách.


Hạ gia bị người ta phê bình, bản thân cô lại làm sao không bị chứ.
Một trận ngày đó, xem như là cô đã hoàn toàn đắc tội Hạ gia.


Nói gần một chút, ở thành phố N đại đa số đều bởi vì kiêng kị Hạ gia, sẽ không để cô trải qua những ngày tháng yên bình, nói càng nghiêm trọng một chút, rất có khả năng sẽ có người dẫm đạp cô, tới lấy lòng Hạ gia.


Hướng tới nơi xa, không gả cho Hạ Nam Phương, về sau có lẽ là cũng không có ai dám cưới cô.


Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nội, chuyện này là con sai, cho nên hôm nay con tới xin lỗi nội. Con không phải xin lỗi Hạ gia, mà là xin lỗi nội. Nội vẫn luôn luôn yêu thương con, con không nên để Hạ gia cũng bị cuốn vào bên trong. Nội đã từng nói với con, chỉ cần có Hạ gia ở, thì không có ai bắt nạt được con. Nhưng hiện tại người bắt nạt con lại là Hạ gia, con nên nhường nhịn sao?"


Ông cụ thở dài, Lý Nhiễm và Hạ Nam Phương, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.
Chuyện này bất kể có kết cục gì, trong lòng ông cụ đều rất khó viên mãn.
"Nội không phải trách con, nhưng vì sao con không nói sớm với nội hơn?"


Lý Nhiễm tủi thân: "Con nói rồi, nhưng ngày đó nội vẫn luôn giúp đỡ Hạ Nam Phương."
Ông cụ vuốt tóc cô, trầm giọng: "Nội không có che chở nó, ngày đó nội đánh nó hơn mười roi."
Lý Nhiễm ngẩng đầu: "Nội đánh anh ấy khi nào?"


"Từ lần đầu tiên con nói không gả cho nó. Nó không đồng ý nên nội giáo huấn nó, nội không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy."
Chuyện này Lý Nhiễm cũng không biết, Hạ Nam Phương chưa bao giờ nói với cô.


"Nội tưởng lúc trước hai đứa quậy một chút, nếu là ngày đó ngăn cản Nam Phương, sau đó cũng sẽ không xảy ra những chuyện này. Cũng là nội sai, thiên vị nó."
Vẻ mặt Lý Nhiễm áy náy, tuy cô không hối hận chuyện từ hôn, nhưng cô hối hận mang đến tổn thương cho ông cụ.


Nếu ngày cưới đó Hạ Nam Phương không ép cô như vậy, cô cũng sẽ không quyết tuyệt.
Nghĩ đến miếng đất trấn Vọng Khê kia còn ở trên tay Hạ Nam Phương, hiện tại cô không thể tự mình đi tìm anh, chỉ có thể lại đây tìm ông cụ.


"Nội ơi, sở dĩ con làm như vậy, là bởi vì... Hạ Nam Phương cầm trấn Vọng Khê mà uy hϊế͙p͙ con."
Hạ Nam Phương có thể làm ra loại chuyện này, ông cụ không hề kinh ngạc một chút nào.
"Con yên tâm, nội sẽ không tùy ý nó làm bậy."


Lý Nhiễm gật đầu, như vậy cô có thể thanh thản ổn định mà ra nước ngoài.
Vì thế định nói tin vui đi du học cho ông cụ biết: "Nội, con nói chuyện này với nội, thật ra con sắp ra..."
Cửa truyền đến âm thanh, thình lình bị người ta mở ra, Hạ Nam Phương nhấc chân tiến vào, lập tức nhìn thấy Lý Nhiễm.


Hai người bốn mắt chạm vào nhau, có loại cảm giác dài lâu, phảng phất như cách một thế kỷ không có gặp mặt.
Lý Nhiễm mở to hai mắt nhìn anh: "Sao anh lại tới đây?"
Hạ Nam Phương nhàn nhạt mà nhìn cô một cái, sau đó đóng cửa lại.


Nói với ông cụ: "Thuốc mua ở nước ngoài tới rồi. Cháu đưa đến đây."
Lý do này của anh thật sự rất khó thuyết phục người ta tin, đặc biệt là loại chuyện đưa thuốc này, càng không tới phiên Hạ tổng tự mình tới đưa.
Ông cụ hiểu rõ giả bộ hồ đồ, bảo Lý Nhiễm đi lấy thuốc.


Khi cách hơn một tuần, lại nhìn thấy Hạ Nam Phương, Lý Nhiễm có loại cảm giác không quá chân thật.
Cô cho rằng sau khi kết thúc chuyện đó, hai người bọn họ nhất định sẽ không gặp lại.
Ít nhất Hạ Nam Phương sẽ không lại chủ động gặp cô.


Có lẽ anh nên hận cô, trên đời này không có thể có thể dẫm đạo lòng kiêu ngạo của Hạ Nam Phương rồi còn có thể toàn thân mà lui.
Lý Nhiễm cũng không được, cho nên cô đã chuẩn bị đường lui.


Lý Nhiễm chậm rãi đi qua, váy dài chiffon nhẹ nhàng đảo qua cẳng chân, có loại cảm giác lành lạnh cả người.
Khi cô duỗi tay ra nhận lấy, ánh mắt di chuyển đến ngón áp út của Hạ Nam Phương.
Anh còn đeo nhẫn cưới kia, chiếc nhẫn cưới lây dính sự chờ mong cùng sỉ nhục của Hạ Nam Phương đó.